Chương 353: Ái mộ thì có dáng vẻ như thế nào?


Thội Trinh không muốn tiếp tục đôi co với Ngụy Nguyên Kham trong chuyện này. Ngụy Nguyên Kham nhỏ tuổi hơn hắn ta, tính ra cũng là hậu bối của hắn ta8, hắn ta và nhà họ Ngụy cũng chẳng có qua lại gì, không cần thiết phải kèn cựa hơn thua.

Thôi Trinh đứng dậy:
Di phụ và Ngụy thông chính nó3i chuyện trước, cháu đi thăm di mẫu.



Cũng được.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Nghe nói Trường thì cũng tới, chảy qua đó nói chuyện với di mẫu cháu 9đi.

Một bông hoa tuyết rơi vào trong cổ áo của Cố Sùng Nghĩa, ông rùng mình, lập tức tỉnh táo trở lại. Có phải ông đã nghĩ quá xa rồi không? Lẽ nào ông định chung đường với nhà họ Ngụy mãi hay sao?
Sau khi Thôi Trinh tiến vào, Cố Minh Châu không còn tâm trạng nào ở trong phòng của Lâm phu nhân nữa. Cô muốn ở bên mẹ là vì muốn nghe xem Trương thì sẽ thủ thỉ bên tai mẹ những gì, cô phải bảo vệ mẹ thật tốt, tránh để mẹ không hay biết gì bị người ta lợi dụng. Giờ Thời Trinh đã tới thì chắc Trương thì sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều, không cần cô phải canh giữ ở đây nữa.
Quả nhiên giống như Cố Minh Châu đã nghĩ, Trương thị cúi đầu dè dặt hầu hạ bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thôi Trinh, trong ánh mắt để lộ sự kính sợ và ái mộ, biểu cảm của Thôi Trinh cũng vì vậy mà trở nên dịu hòa hơn một chút.
Trương phu nhân cho người đỡ lên xe ngựa, ngồi vững rồi nàng mới vén rèm ra:
Hầu gia, bên ngoài trời tuyết lớn, hay là Hầu gia cùng ngồi xe với thiếp đi.

Thôi Trinh tung mình lên ngựa đáp:
Không cần đâu.


Hầu gia...
Trương phu nhân hơi lo lắng:
hẻm Hoa Sen không sao chứ? Thiếp...

Nếu đúng là như vậy thì phủ Hoài vương sẽ bị liên lụy vào vụ án này, chẳng trách Ngụy Nguyên Kham lại không lập tức ra tay bắt người.
Lúc ở Sơn Tây, Thái tử đã bị kéo vào trong cuộc, lần này lại kéo thêm Hoài vương, nhà họ Ngụy điều tra án năm lần bảy lượt điều tra đến mấy vị hoàng tử, không tránh khỏi khiến người ta phải đặt nghi vấn.
Nếu Hoàng thượng đã có ý để cho Bộ Hình điều tra án thì Ngụy Nguyên Kham sẽ lùi một bước nhường cho bọn họ. Kiều Tung của Bộ Hình sẽ bẩm báo chi tiết vụ án lại cho triều đình, đến lúc đó có muốn tiếp tục điều tra hay không sẽ tự do Hoàng thượng định đoạt.
Huynh trưởng của Hoài vương phi Bàng Quế Tích đang làm tham nghị cho Bố chính sự ti của Sơn Đông, cho nên tất cả người nhà họ Bàng đều đang cư trú ở phủ Tể Nam. Theo lý mà nói thì người nhà họ Bàng
rời khỏi phủ Tế Nam cũng là chuyện bình thường, nhưng Ngụy Nguyên Kham cố ý nhắc tới chuyện này, hẳn là bên trong có ẩn tình gì đó, Cố Sùng Nghĩa suy ngẫm giây lát, xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Lẽ nào người muốn hãm hại nhà họ Đàm là nhà họ Bàng?

Ngụy Nguyên Kham rời khỏi nhà họ Cổ, Cố Sùng Nghĩa đi về phía nội viện. Nhìn tuyết lớn rợp trời, Cố Sùng Nghĩa thở ra một hơi thật dài. Ngụy Nguyên Kham không chỉ nhìn rõ tình thể trước mắt mà tầm nhìn còn không tệ, không bị tư lợi và thù hận che mắt, chỉ là không biết hắn có dự tính gì cho tương lai nhà họ Ngụy.
Nhà họ Ngụy đang chuẩn bị chọn ra một người trong số những hoàng tử nhỏ tuổi để sau này kế thừa hoàng vị ư? Tương lai, Ngụy hoàng hậu lên làm thái hậu phò trợ tân để, cho dù tân để không phải con ruột của Ngụy hoàng hậu thì cũng sẽ không dám xuống tay với nhà mẹ của thái hậu.
Hoặc là tương lai lập ẩu để, nhà họ Ngụy phụ chính... nghe thì có vẻ ngoại thích quyền lớn, nhưng ngoại thích như nhà họ Ngụy thì cũng vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất thì đảng Quý phi cũng không đủ tư cách xếp ngang hàng.
Nhìn rất giống một đôi phu thê ân ái.

Không còn sớm, ta cũng không giữ các cháu lại nữa.
Lâm phu nhân vừa nói vừa nhìn Trương thị:
Sức khỏe cháu vừa mới tốt lên, còn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều.

Trương phu nhân đứng dậy hành lễ với Lâm phu nhân.
Thôi Trinh không nấn ná lâu hơn, hắn ta rời khỏi thư phòng. Vào thời điểm bước chân ra khỏi thêm cửa, Thôi Trinh đứng ngoài hành lang h6ơi nghiêng đầu nhìn vào trong thư phòng, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn Ngụy Nguyên Kham, sau đó hắn ta khoác áo ngoài đi về phía nội viện.
Tiếng bước chân Thối Trinh xa dần, Ngụy Nguyên Kham cụp mắt xuống, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt hơi tối đi. Hoài Viễn hầu coi giữ trong nhà không đủ cẩn trọng, tuy Thôi Trinh có quan hệ thân thích với nhà họ Cổ nhưng cũng không khác gì người ngoài. Châu Châu lại đang đến tuổi cập kê, bằng không cũng sẽ không bị Thôi Vị nhòm ngó.
Nhìn bộ dạng nhàn hạ này của Thôi Trinh thì có vẻ vẫn chưa biết chuyện Trường thị đã đánh tiếng với Hoài vương phi, nên Hoài vương mới nói đỡ cho hắn ta ở trên triều.
Lần này hẻm Hoa Sen nhà họ Cố xảy ra chuyện, Thối Trinh vội vàng chạy tới hỏi thăm tin tức của Cổ hầu, ngoại trừ lo lắng cho nhà họ Cổ ra thì còn cho thấy, sau khi trải qua vụ án của Lâm Tự Chân, trong lòng Thối Trinh chắc cũng đã rõ, đám người Lâm Tự Chân bày bố bao năm là muốn nhắm vào Bắc Cương, không điều tra rõ thì Bắc Cương sẽ không bao giờ được yên ổn. Tuy hiện giờ Thời Trinh đã giao lại bình quyền trở về nhà, nhưng giá sử ngày sau còn quay lại Đại Đồng, thì nhân cơ hội này điều tra rõ ràng vụ án, tương lai sẽ có lợi lớn cho hắn ta.
Nghe thấy cái tên Trâu Tương này, Trương phu nhân chợt thấy thắc mắc:
Hầu gia, Trâu Tương là ai?

Thôi Trinh còn chưa kịp lên tiếng, Lâm phu nhân đã đáp thay:
Là đứa nhỏ trong tộc Lâm thị chúng ta, đi theo mẹ tới kinh thành khám bệnh, ta bèn giữ mẹ con bọn họ lại trong phủ Hoài Viễn hầu. Mẹ của Trâu Tượng bệnh nặng lắm, nên ta mới không gọi bọn họ tới đây trò chuyện.

Trương phu nhân nghe vậy mới nói:
Thì ra là tộc nhân Lâm thị.

Cố Sùng Nghĩa nghe vậy rất kinh ngạc. Ngụy thượng thư chết vì vụ điều binh ở Đại Ninh, Ngụy Nguyên Kham phải tín nhiệm ông đến mức nào mới nhắc đến chuyện này trước mặt ông? Có nhà họ Ngụy đi trước mở đường, ông không cần phải mạo hiểm nữa.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nếu chỉ có chúng ta tới Đại Ninh điều tra án thì vẫn không đủ, còn cần mời một người nữa giúp đỡ.
Cố Sùng Nghĩa chỉ cần thoáng nghĩ đã đoán được người Ngụy Nguyên Kham nhắc tới là ai:
Ngài muốn nói tới công chúa Hoài Nhu và Triệu phu nhân?

Đây đúng là một nước cờ hay.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy hành lễ với Cố Sùng Nghĩa:
Có tin gì vãn bối lại tới bẩm báo với Hầu gia.

Cố Sùng Nghĩa nói:
Ngụy tam giá khách sáo rồi.
Ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không nhắc tới chuyện ông có người quen ở Đại Ninh, có thể viết một phong thư nhờ người đó nghe ngóng giúp thông tin, tuy hơi nguy hiểm nhưng giờ cũng không thể che giấu thêm nữa.

Nhà họ Ngụy có tai mắt ở Đại Ninh.
Ngụy Nguyên Kham nói khẽ:
Đó là nhân mạch do gia phụ để lại, hai năm nay vẫn luôn tá túc ở gần Đại Ninh, rất quen thuộc đường trên xóm dưới.

Thôi Trinh nhìn sang Châu Châu:
Châu Châu ra ngoài cũng phải cẩn thận nhé, ngày mai tuyết trong sân sẽ đóng lại thành bằng, chạy tới chạy lui coi chừng trượt ngã đầy.

Cố Minh Châu mỉm cười gật đầu:
Đại ca yên tâm đi!

Thôi Trinh nói:
Ta thấy muội và Trâu Tương đều thích bắn cung nên đã làm hai cây cung, bọn muội có thể dùng cho quen tay trước, sau này ta lại tới dạy bọn muội bắn cung.

Cố Sùng Nghĩa nhìn thức ăn trên bàn bát tiên, dặn dò quản sự:
Đi hâm lại rượu cho nóng.


Hầu gia không cần làm vậy.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy nói:
Vãn bối còn phải tới nha môn. Chú cháu Kiều Tung của Bộ Hình cũng đang điều tra vụ án này, có lẽ không cần đến vãn bối động tay vào thì vụ án này cũng sắp phơi bày chân tướng, dù sao tại mắt của Kiều Tung ở khắp nơi, nhất là động tĩnh của các quan viên Đại Chu, không ai hiểu rõ bằng ông ta cả.

Cố Sùng Nghĩa ngẩn người:
Ý ngài là..
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Đệ đệ của Hoài vương phi Bàng Quy Cập mấy ngày trước đã rời khỏi phủ Tể Nam.

Sau đó Trưởng phu nhân khẽ mỉm cười:
Nếu họ bằng lòng thì tới phủ Định Ninh hầu ở một thời gian cũng được.
Nói xong, nàng e dè nhìn sang Thời Trinh, thầy Thôi Trinh không nói gì thì cũng không nói tiếp nữa.

Đi thôi.
Thôi Trinh nói với Trương phu nhân rồi sải bước ra ngoài trước, Trương phu nhân vội vã chạy đuổi theo sau.
Thấy bóng lưng hai người khuất dần, Lâm phu nhân không kìm được lắc đầu:
Hai đứa trẻ này.

Thôi Trinh nhìn sang ma ma quân sự, ma ma quản sự lập tức hiểu ý hạ rèm cửa xe xuống, dém chặt, tránh để gió bên ngoài thổi vào trong xe. Trương thị nhìn ra bên ngoài cửa, mãi sau mới nghe thấy tiếng Thôi Trinh truyền tới:
Những chuyện này không cần nàng lo, ta tự có sắp xếp của riêng mình.


Nói xong không đợi nàng trả lời, tiếng vó ngựa đã vang lên trước.

Bên dưới ngọn đèn bên trong buồng xe, gò má Trường thị chớp sáng chớp tối, cuối cùng nàng dựa ra phía sau, giấu mình vào bóng tối.

Cố Minh Châu quay trở về thư phòng, thử vận hành ống bắn tên trong tay, thảo ra rồi lại lắp lại vào khung trúc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.