Chương 354: Trái tim của hắn


Ngụy Nguyên Kham nhìn thiếu nữ đang ngồi trên ghế, cuối cùng thì đôi mắt của cô cũng chuyển động, quay về thực tại, có vẻ8 rất lạ khi thấy hắn cứ đứng nguyên một chỗ. Cố Minh Châu lập tức đứng dậy đổi sang một nụ cười chào mời nhiệt tình.
Nhưng lần này Ngụy Nguyên Kham không bị nụ cười mềm mại này mua chuộc nữa.

Hắn lặp lại lần nữa:
Ban nãy cô9 nói gì thế?

Cố Minh Châu nói:
Những vụ án điều tra trong thời gian gần đây, Viên Tri Hành và Bạch công nhân, Đàm thượng thư và A Thuyền, thật thật giả giả thật khó phân biệt.

Lúc trước cô nghĩ A Thuyền bị người ta phụ bạc, nhưng giờ lại không chắc chắn. Dung nương tử vẫn thường nói không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai. Hoàn cảnh của nhà họ Ngụy hiện giờ không phải cũng vì năm đó Hoàng hậu nương nương trao hết lòng mình cho đương kim thánh thượng hay sao? Ngụy đại nhân chắc cũng đã nghiệm ra điều này.
Đôi mắt tròn xoe của Bảo Đồng nhìn tới nhìn lại nhưng lại không nhìn vào tay hắn ta. Lẽ nào thịt bò khô của hắn ta nhỏ quá ư? Hay là lần sau hắn ta mua nhiều thêm?
Sơ Cứu sờ sờ túi tiền trên hồng. Hắn ta phải thương lượng với Tam gia một phen, xem dọn chuồng heo có thể nhận thêm một phần tiền lương của người hầu nữa không? Nếu như có thể thì vì nha hoàn của Cổ đại tiểu thư, hắn ta tình nguyện dọn chuồng heo nửa tháng.
Ngụy Nguyên Kham sửa sang lại y bào trên người, dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm y hệt ngày thường. Hắn bước lên rồi ngồi xuống ghế, không cẩn thận và chân vào cái bàn nhỏ bên cạnh. Cố Minh Châu liếc nhìn cái bàn, hình như nó đâu có đứng sai vị trí, vô duyên vô cớ bị đạp cho một cái, đúng là họa từ trên trời rơi xuống.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt nói:
Người có hỏi là ai?

A Vân học tài nghệ từ Bạch Kính Khôn, đã làm ra không ít cơ quan cho đám người đó dùng, khóa Bát Hoàng mà Ngụy đại nhân thấy có thể cũng là sản phẩm của A Vân.
Năm đó có phải thám hoa Nghiêm đã điều tra được tới A Vân, cho nên mới bị ám toán mất đi hai cánh tay.
Cố Minh Châu nói:
Đại khái là vì ta đang nghĩ tới Định Ninh hầu...


Ai cơ?

Cố Minh Châu nói:
Bạch Kính Khôn rất quan tâm tới người dùng cơ quan này.

Ngụy Nguyên Kham liếc mắt nhìn Cố Minh Châu:
Giờ thì phân biệt được rõ rồi?

Trong cung.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế day day trán, trong mắt ngập tràn vẻ mệt mỏi, cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu lên từ đống tấu số chất cao như núi, nhìn về phía Kiều Tung.
Một lúc sau, Ngụy Nguyên Kham mới nói:
Cô không nhìn ra sao?

Cố Minh Châu đứng dậy rót cho Ngụy Nguyên Kham một tách trà:
Tuy ta cùng đại nhân điều tra án, nhưng dù sao tuổi tác cũng nhỏ, chưa trải sự đời, dễ bị người ta lừa gạt, không nhìn ra cũng là chuyện rất bình thường.

Cố Minh Châu ngẫm nghĩ một lát, sau đó làm bộ bừng tỉnh:
Đại nhân, ban nãy ta đang nghĩ, làm thế 6nào mới có thể nhìn ra được rốt cuộc một người là thật lòng hay giả bộ.
Tình cảm của Trương thị đối với Thôi Trinh nhìn5 thì có vẻ là thật lòng, nhưng Cố Minh Châu cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Cố Minh Châu ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn Ngụy Nguyên Kham, đôi mắt Ngụy đại nhân sâu thẳm, so với bình thường càng khiến người ta nhìn không thấu.
Bị đôi mắt của Ngụy đại nhân nhìn chằm chằm thế này, Cố Minh Châu cảm thấy tim mình giật thót một cái,

Kiều Trưng đã áp giải Bạch Kính Khôn và Bạch công nhân vào đại lao Bộ Hình, tối nay Kiều Trưng sẽ thẩm vấn Bạch Kính Khôn.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Hai cơ quan kia ta đã giao cho Bạch Kính Khốn xem qua, Bạch Kính Khôn cử liên tục hỏi những thứ này từ đầu ra.

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên:
Ta nói ban nãy cô nhìn ta như vậy là muốn làm gì?

Cố Minh Châu ngẫm nghĩ thật kỹ, ban nãy hình như cô không hề... có lẽ nếu muốn nhìn thấy một người, thì phải đặt mình vào vị trí của người đó chăng?
Vừa nói dứt lời, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Cố Minh Châu dè dặt lấy hà bao của mình ra, lấy một viên mứt quả ra định thăm dò.
Đây giống như một bước nhất định phải có khi tiễn khách. Ngụy đại nhân cảm thấy mứt quả này ngon lắm à? Hay là cảm thấy đồ đi cướp bao giờ cũng thơm ngon hơn? Bên ngoài thư phòng, Sơ Cửu đứng trên hành lang, thịt bò khô trong tay hơi chìa ra phía trước. Vì để đợi đại nha hoàn của Cổ đại tiểu thư nhìn thấy gói thịt bò này mà cánh tay của hắn ta sắp cứng đờ đến nơi rôi.
Cố Minh Châu giơ ngón trỏ và ngón cái ra tạo thành một khe hẹp:
Một chút xíu.
Lúc làm bộ làm tịch thì không khác gì mấy tay lừa đảo giang hồ chuyên bày sạp hàng bởi mệnh trên phố, Ngụy Nguyên Kham không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó thêm một lần nào nữa, nhưng thấy lông mày
cô thoải mái giãn ra, đầy ắp ý cười... Thôi bỏ đi, cho dù là nụ cười giả tạo thì cũng xem như khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham càng thêm thâm trầm:
Vậy sao?

Có phải hắn nên nhắc nhở cô, nha môn đến giờ vẫn còn đang tuy nã Đạo tặc trân châu, người đã bắn cho Hàn tri phủ một phát, hơn nữa đến tận bây giờ Có hầu và Lâm phu nhân cũng đã biết Nhiếp Thầm và Liễu Tô đều là người của cô đầu.
Vừa dứt lời, hắn chỉ thấy trước mắt sáng bừng, thiếu nữ cầm thêm một cây đèn dầu nữa bước tới, dưới ánh sáng êm dịu, thiếu nữ hơi ngước mặt lên nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt trong veo như nước suối khẽ chuyển động, so với ngày thường càng thêm phần lấp lánh, thân hình duyên dáng, nhu mì uyển chuyển, khiến suy nghĩ của hắn đột ngột định công, đờ người tại chỗ.
Ngụy Nguyên Kham lập tức tỉnh táo lại, nhân lúc cúi đầu liền nhắm mắt lại:
Cô đang làm gì thế?

Ngoài điều này ra, cô còn mở tiệm bán tơ lụa ở thành Nam, sở hữu một căn nhà trên đường Dược Vương, kẻ giảo hoạt thì chỉ tính đến chuyện chuẩn bị nhiều đường lui, còn cô thì từ lâu đã phát huy hết bản lĩnh học được rồi.
Làm ra những chuyện này mà còn không biết ngại nói mình là chưa trải sự đời, dễ bị lừa gạt?

Lâu ngày biết lòng người.
Ngụy Nguyên Kham đặt chén trà trong tay xuống, làn sương mờ trong mắt dường như dần bị thổi tan, trong veo trở lại.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Thật thì đến cuối cùng cũng không lừa nổi ai, giả thì cho dù có che đậy cỡ nào cũng có ngày bị vạch trần.

Giọng nói của Ngụy đại nhân không hề cao nhưng lại có mấy phần giận dữ. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn thẳng vào cô khiến cô cũng căng thẳng theo. Cố Minh Châu vội vàng nói:
Là Định Ninh hầu phu nhân, lúc nào Trương phu nhân cũng nhìn Thôi Trinh như vậy trước mặt người khác, ta cứ có cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.

Không biết có phải là ảo giác không mà không khí trong căn phòng bỗng chốc dịu hẳn đi.
Cây đèn dầu cuối cùng được đặt lên trên bàn.
Cố Minh Châu đáp:
Ta chiếu sáng cho đại nhân.

Ngụy Nguyên Kham lại di chuyển ánh mắt quay lại chỗ cô:
Ta hỏi ông ta, con ông ta có phải chừng bảy tám tuổi không? Ông ta liền không nhẫn nại được nữa, giờ rơi vào tay Kiều Trưng, khả năng cao là sẽ khai ra sự thật.

Cố Minh Châu nói:
Nhìn phản ứng của Bạch Kính Khôn thì người trong căn nhà chắc hẳn là A Vân và con ông ta.
Cố Minh Châu vừa nghĩ vừa lấy ống bắn tên ra nghịch.
Giờ đây dường như mọi chuyện đều đã rõ ràng, cũng đã đến lúc có được kết quả cuối cùng.

Mấy ngày này đừng ra ngoài vào buổi tối.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trong kinh không tránh khỏi một trận loạn lạc, cẩn thận vẫn hơn.
Cố Minh Châu gật đầu rất mau lẹ:
Trời lạnh, Ngụy đại nhân cũng phải báo trọng.

Hoàng để lạnh nhạt nói:
Là nó à?


Kiều Tung bẩm báo:
Vẫn chưa điều tra rõ ràng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.