Chương 355: Chân tướng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1711 chữ
- 2022-02-04 05:26:45
Trong đại điện vang vọng tiếng nói của Hoàng đế, Kiều Tung đứng một chỗ yên lặng không lên tiếng.
Những lời này Hoà8ng đế dám nói, nhưng người khác chỉ có thể lắng nghe, trước khi tóm được chứng cứ thì không ai có tư cách nghi ngờ Hoàng t3ử.
Tâm tư này của ông ta càng lúc càng khó khống chế, đã mấy lần suýt nữa bị Đàm thượng thư phát hiện. Ông ta từng nghĩ tới việc rồi sẽ có một ngày ông ta sẽ nghĩ cách giấu trời qua biển trộm một món lớn rồi rời khỏi kinh thành, nhưng Đàm thượng thư cai quản rất chặt, quả thực không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để ra tay, cuối cùng ông ta cũng đợi được cơ hội lần này.
Ông ta nhận tiền của nhà họ Bàng thì đương nhiên phải làm việc cho nhà họ Bàng. Ông ta đã tìm được cơ hội để cho Đàm thương thư gặp Trăn cố. Nhìn thấy Đàm thương thư không cần cầu, ông ta và Trăn cô lại năm lần bảy lượt ra vào An Tể viện, cuối cùng cũng khơi dậy được những tình cảm sâu kín trong lòng Đàm thượng thư. Nhưng tiếc là Đàm thượng thư cũng chỉ tặng ít tiền và thuốc để chăm sóc cho Trăn cô chủ hoàn toàn không có ý giữ Trăn cô lại bên mình.
Hoàng để lại nói tiếp:
Nhà họ Ngụy có động tĩnh gì không?
Kiều Tung nói:
Ngụy thông chính sau khi bắt được Đàm Tử Canh ở Đại Hưng, đã dẫn theo người tới Thông Châu điều tra con thuyền vận chuyển lậu cống phẩm, đều là điều tra manh mối theo đúng quy trình.
Ảnh mắt Hoàng để lạnh bằng:
Từ Du Lâm Vệ đến Đại Ninh, nói cho cùng là muốn nhắm vào Bắc Cương, muốn khống chế binh mã vệ sở phương Bắc để mai này lúc nào cũng có thể vào kinh thành ép cung làm phản.
Nói đến đây, Hoàng để không kìm được mà bật họ.
Hoàng Xương lập tức bước lên:
Thiên gia, người phải bảo trọng thân thể.
Nhưng vì muốn cho Bàng nhị lão gia một câu trả lời mà ông ta không thể không đi chuyến này, đổi lại là người khác chỉ e không thể nói rõ được chuyện xảy ra ở An Tể viện mấy ngày nay.
Du Chấn Hải nắm tay lại, cảm thấy đầu ngón tay đang dần khôi phục tri giác. Đợi làm xong chuyện này ông ta sẽ rời khỏi kinh thành đi về phương Nam an cư. Ở An Tể viện bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy nguy hiểm cận kề đến vậy. Lúc vị Ngụy thông chính kia tới hỏi chuyện ông ta, trong lòng ông ta hoảng loạn vô cùng, suýt nữa thì buột miệng nói ra.
Lão tam lớn lên, tính tình có phần giống với Lương thị, thích ở trong phòng đọc sách. Sau khi rời khỏi cung lập phủ riêng thì phủ thường có không ít người lui tới. Hoàng để nhận được bẩm báo của long cầm úy nói, đến cả quan viên của Khâm Thiên Giám cũng thường lui tới phủ của lão tam.
Nếu đổi lại là hoàng tử khác thì ông ta đã cho triệu vào trong cung răn dạy phải biết khiêm tốn rồi, nhưng biết lão tam thật lòng ham học hỏi nên cũng chiều theo.
Hoàng đế đứng dậy, trong đầu hiện ra hình ảnh mẹ ruột của Hoài vương Lương thị. Lúc Lương thị được kiệu đón vào9 vương phủ, cha của bà chỉ là một tri huyện, thân phận trong nhà không cao, nhưng Lương thị hiểu đạo nghĩa, biết phép tắc.6 Khi ấy trái tim ông ta hướng về Ngụy thị, tuy đã nạp Lương thì làm thiếp nhưng gần hai năm trời không bước vào phòng Lươn5g thị nửa bước. Vậy mà Lương thị vẫn ôn hòa hiện lương, không tranh không giành, giúp Ngụy thị quản lý chuyện trong nhà đầu ra đó.
Sau khi ông ta đăng cơ thì phong Lương thị ngồi tần, đáng tiếc Lương thị mệnh bạc, sinh hạ Tam hoàng tử được hai năm thì qua đời vì bạo bệnh. Ông ta niệm tình lão tam tuổi nhỏ đã không có mẹ bên cạnh, thường xuyên gọi lão tam tới hỏi han.
Kinh Nam.
Du Chấn Hải bước đi trên lớp tuyết dày, ông ta thậm chí còn không dám thắp đèn lồng lên, chỉ sợ trong đêm bị người ta để ý, nhưng hôm nay thời tiết thật sự rất tệ, tuyết lớn bay rợp trời, gần như khiến ông ta không lần ra đường đi.
Hoàng đế khẽ nhíu mày, một lát sau ông ta phất tay:
Đi xem Quý phi thế nào!
Hoàng Xương vâng lệnh. Từ sau khi Đông cung bị phế, Hoàng thượng vẫn chưa đến gặp Quý phi nương nương lần nào, lần này Quý phi mắc
bệnh
, chỉ e trong triều lẫn hậu cung lại một phen dậy sóng.
Hoàng Xương lập tức gọi nội thị tới hỏi chuyện.
Nội thị hoảng hốt nói:
Sáng nay Quý phi nương nương thấy người khó chịu, nghỉ ngơi cả một ngày cũng không thấy đỡ, ban nãy vừa đứng dậy chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên ngất đi.
Hoàng đế ho một trận rất lâu, mãi sau mới dịu cơn:
Đi điều tra đi, bất kể bắt được kẻ nào thì cũng phải áp giải vào trong đại lao thẩm vấn kỹ càng.
Vì sao không có đứa con nào có thể khiến ông ta yên tâm? Vì sao không có đứa nào thật lòng muốn san sẻ gánh lo với ông ta? Kiều Tung đáp:
Vị thần tuân mệnh.
Trăn có là do ông ta thu nhận vào An Tế viện, khoảnh khắc nhìn thấy Trăn cô, ông ta choáng váng ngay lập tức, nhưng vừa quay lưng đi thì đã hiểu, Trăn cô chắc chắn là do nhà họ Bàng cài cắm vào.
Bởi vì Trăn cô trông rất giống Bạch đại tiểu thư, mà chuyện xưa của Bạch đại tiểu thư và Đàm thượng thư còn là do ông ta kể lại với người nhà họ Bàng.
Sau đó đám người hầu trong cung vội vàng chạy tới hầu hạ.
Kiều Tung khom lưng:
Thánh thể của Hoàng thượng mới là quan trọng.
Việc Trăn cô hết lần này đến lần khác muốn quyến rũ Đàm thượng thư còn khiến Đàm Tử Canh nghi ngờ. Trăn cô tìm tới ông ta, muốn ông ta giúp cầu xin nhà họ Bàng, cô không nhẫn tâm hại một vị quan tốt hết lòng vì dân như Đàm thượng thư, nếu còn ở lại An Tế viện thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Đàm Tử Canh vạch trần.
Tất nhiên là ông ta không đồng ý, sao ông ta có thể vì Trăn cô mà đắc tội với nhà họ Bàng được? Thế là Trăn cô tự mình rời khỏi An Tể viện, khoảng nửa tháng sau, Trăn cô lại bị người nhà họ Bàng tìm được ép quay về. Ông ta khuyên nhủ Trăn cô cứ nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Bàng, Trăn cô đồng ý rất nhanh, nhưng ai ngờ mấy ngày sau thì Trăn cô tự sát.
Khi ấy nhà họ Bàng liên tục bảo đảm, bọn họ chỉ muốn kết giao với Đàm thượng thư, bọn họ cho ông ta không ít ngân lượng, bảo sau này rời khỏi An Tể viện rồi cũng có thể xây nhà, mua đất. Thế là ông ta động lòng, người không vì mình thì trời tru đất diệt, huống hồ những gì ông ta nói đều là sự thật, không tính là hại Đàm thượng thư.
Du Chấn Hải nghĩ đến đây thì hít sâu một hơi. Ông ta không có được tấm lòng như Đàm thượng thư, không rung động trước tiên tài, Ông ta làm quản sự ở An Tể viện, ban đầu là muốn chăm sóc cho những người tội nghiệp, nhưng lâu dần, nhìn thấy Đàm thượng thư trù tính tiền bạc, lương thực cho An Tế viện, những khoản tiền trên sổ ghi chép giống như từng nhất từng nhát cửa vào trái tim ông ta, khiến ông ta không kìm được muốn nắm chặt chúng trong tay.
Ánh mắt Hoàng đế sáng rực:
Hắn có biểu hiện nào khác không? Ví dụ như cử người tới Đại Ninh?
Kiều Tung khom lưng đáp:
Vị thần không nhận được tin gì, chỉ nghe nói bên phía phủ của công chúa Hoài Nhu đã phải người tới Đại Ninh để truy tìm hung thủ hãm hại Triệu phu nhân năm đó.
Hoàng đế phất tay ra lệnh cho Kiều Tung lui xuống, ông ta lại sai người đỡ lên kiệu, đi thẳng một mạch về phía cung Càn Thanh.
Kiệu rời đi chưa được bao xa thì nhìn thấy nội thị dẫn theo thái y vội vội vàng vàng chạy tới.
Nó đã phụ sự tín nhiệm của trẫm.
Hoàng để suy ngẫm giây lát rồi ngước mắt nhìn lên:
Chuyện của Lâm Tự Chân có tìm được manh mối ở chỗ nó không?
Kiều Tung đáp:
Không có chứng cứ trực tiếp.
Chuyện này Hoàng đế đã nghe long cầm ủy bẩm báo lại. Nhưng lúc ông ta còn là Lỗ Vương đã biết nhà họ Ngụy có gia tướng. Lúc ông ta đi Phủ Ninh xử lý nạn cướp, nhà họ Ngụy còn từng cử gia tướng đi cùng ông ta, ông ta từng được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của những gia tướng này. Tuy lúc Ngụy Tòng Thịnh xảy ra chuyện, toàn bộ gia tướng của nhà họ Ngụy đều đã bồi táng theo chủ, nhưng ai mà biết được mấy năm nay nhà họ Ngụy có bồi dưỡng thêm tay chân hay không.
Nói cho cùng thì Ngụy Tòng Trí cũng không giống với Ngụy Tòng Thịnh, không có bản lĩnh lớn như thế, thêm nữa nuôi gia tướng không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thành công, trừ khi nhà họ Ngụy từ lâu đã suy tính cho đời con cháu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.