Chương 356: Ngụy đại nhân chậm một bước rồi


Dưới ánh sáng của hai chiếc đèn lồng, bên trong điền trang trông giống như một cái miệng há to, đen ngòm như muốn nuốt người ta vào tr8ong.

Du Chấn Hải hơi sợ sệt, có điều người quản sự đi đến mở cửa thúc giục hết lần này đến lần khác:
Còn ngây ra đó làm gì n3ữa, đừng để Nhị lão gia chờ đợi lâu.

Du Chấn Hải gật đầu, ngồi bên cạnh Bàng nhị lão gia.
Bàng nhị lão gia không giữ chức vụ trong nha môn nhưng mọi chuyện trong dòng họ nhà họ Bàng đều do một tay ông ta xử lý, chuyện làm ăn của nhà họ Bàng ở khắp nơi cũng đều phải qua tay ông ta. Bây giờ Bàng nhị lão gia đích thân đến đây hỏi chuyện, Du Chấn Hải không kìm được mà căng thẳng, trong đầu ông ta đang suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân có làm gì sai không.
Bấy giờ Du Chấn Hải mới bước vào, ông ta đi vào trong điện trang, quản sự đứng ở cửa xá9ch đèn lồng soi ra bên ngoài cửa. Sau đó, một bóng người nhanh chóng bước lên phía trước:
Đinh quân sự, ta chính mắt nhìn thấy Du Ch6ấn Hải đi bộ từ trong thành đến đây, trên đường đi ta theo sát từ phía xa, không hề nhìn thấy ông ta trò chuyện với người khác, cũng 5không hề có tai mắt bám đuôi.

Du Chấn Hải gật đầu. Nhị lão gia vô cùng cẩn trọng, ra lệnh cho hộ vệ trong nhà theo dõi Du Chấn Hải đi đến phía Nam kinh thành, nếu như phát hiện ra hành động gì khác thường tuyệt đối sẽ không cho Du Chấn Hải đi đến tận đây.
Bàng nhị lão gia hỏi:
Trăn cô chết như thế nào?
Du Chấn Hải sợ giật nẩy cả mình:
Nhị lão gia... Không phải ngài dặn dò cho người.

Bàng nhị lão gia cau mày, nét giận dữ hiện rõ trên gương mặt. Du Chấn Hải lập tức im miệng, một lúc lâu sau mới nói:
Vậy... Nói thể nghĩa là Trăn cô tự sát thật ư?

Du Chấn Hải trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ được ông ta cũng có ngày hôm nay. Du Chấn Hải rối rít cảm ơn, Bàng nhị lão gia dặn người đưa Du Chấn Hải đến điền trang kia.
Đợi sau khi mọi người rời đi rồi, Bàng nhị lão gia nhìn ngọn đèn dầu trên bàn. Phải nhanh chóng làm cho xong chuyện này, nếu không rất có thể sẽ thành càng lún lại càng sâu. Du Chấn Hải lạch cạch mở cửa điện trang ra. Ông ta phóng tầm mắt về phía xa, tuy điện trang trông có vẻ không lớn lắm nhưng ít nhất cũng phải được mấy chục mẫu ruộng, nơi này lại ở gần kinh thành chắc chắn có thể bán được giá tốt.
Nghe được lời này, gương mặt Du Chấn Hải vui mừng như thể đã tưởng tượng ra được cảnh tương lai nhà họ Du cũng sẽ nhà cao cửa rộng, con cháu đầy đàn.

Ta không nói suông chứ không làm đầu.
Bàng nhị lão gia lấy một chiếc chìa khóa ra đưa cho Du Chấn Hải:
ở điền trang phía Tây, kể cả những thứ bên trong điện trang đó đều là của ngươi hết, sau khi chuyện thành công ta sẽ cho người thêm một trăm mẫu ruộng phì nhiêu.

() Ngư lân sách: Là một loại sổ sách đăng ký đất đai của Trung Quốc cổ đại. Trên đó vẽ lại phòng ốc, núi rừng, ao hồ, ruộng đất theo thứ tự nối tiếp, đồng thời đề tên gọi tương ứng của chúng.
Du Chấn Hải đặt chiếc đèn trong tay lên bàn rồi lục tìm khắp nơi, mất một lúc lâu cuối cùng ông ta cũng tìm thấy hộp gỗ màu đỏ bên trong một chiếc rương, sau khi mở chiếc hộp ra thì quả nhiên bên trong có đặt ngư lân sách.
Du Chấn Hải chỉnh sửa lại quần áo trên người một cách qua loa, lúc này ông ta mới được dẫn vào trong một căn phòng nhỏ.
Bàng nhị lão gia ngồi trên ghế đợi ông ta.
Du Chấn Hải dốc sức gật đầu:
Nhị lão gia, thuộc hạ sẽ không khai ra đầu, ngài cứ yên tâm.

Bàng nhị lão gia căn dặn:
Sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ cho ngươi một số bạc để người rời khỏi kinh thành về quê dưỡng lão. Đến lúc đó người sinh vài đứa con trai, cho bọn chúng học hành, tương lai có cơ hội thi cử đỗ đạt làm quan, đây là cơ hội chuyển mình duy nhất của ngươi.


Đúng.
Du Chấn Hải hiểu ra:
Trăn cô sợ bị người nhà họ Đàm vạch trần, lại không dám tự ý rời khỏi An Tế viện nên mới phải tìm đến con đường chết.

Bàng nhị lão gia cau mày không nói. Trước khi chết Trăn cô còn tiết lộ nơi dừng chân của các đội buôn cho Đàm Tử Canh biết. Nếu không phải lúc Đàm Tử Canh cho người thăm dò bị bọn họ phát hiện ra thì bọn họ còn chẳng biết Trăn cô lại phản bội bọn họ. May mà muội muội cử người đến thông báo là bọn họ không được mua bán đạm ba cô nữa. Bởi do vậy nên trong kinh xảy ra chuyện, ông ta phải tức tốc thúc ngựa vào kinh thành xử lý.
Một lúc lâu sau, Bàng nhị lão gia mới nói:
Suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, đến giờ phút quan trọng chỉ biết tìm đến cái chết để kết thúc mọi chuyện.

Nói đến đây, Bàng nhị lão gia nhìn về phía Du Chấn Hải:
Ngươi không cần hoảng sợ, chỉ cần ngươi một mực phủ nhân quan hệ giữa mình và Trăn cô, những chuyện này sẽ không liên lụy đến người. Trái lại... nếu người khai ra chúng ta, nhà họ Bàng không yên ổn thì ngươi cũng chẳng thoát được đâu.

Một người đi đến trước mặt Du Chấn Hải, hắn mặc quân phục, nhìn Du Chẩn Hải với vẻ mặt rất nghiêm túc:
Bộ Hình điều tra vụ án, ngươi là quản sự của An Tể viện Du Chấn Hải đúng không?

Du Chấn Hải hít thở khó nhọc một lúc lâu rồi mới gật đầu trong lúc còn chưa tỉnh táo lại.
Bàng Quế Cập chuẩn bị rời khỏi điền trang ở phía Nam kinh thành, y vừa mới dẫn theo người leo lên ngựa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, tiếp sau đó là những bó đuốc bừng sáng giữa bầu trời tối đen. Y. trợn trừng mắt nhìn đám người vừa xuất hiện cách đó không xa, đội người ngựa chia ra bao vây lấy y.
Bàng Quể Cập vừa thay đổi sắc mặt thì nhìn thấy một người từ trong đám đông bước ra.
Nghe đến mấy chữ
Trăn cô tự sát
, sắc mặt của Bàng lão gia mới hòa hoãn hơn:
Ngươi không phát hiện ra điều gì kì lạ sao?
Du Chẩn Hải lắc đầu, sau đó chợt nhớ đến điều gì đấy:
Trước khi tự sát, Trăn cô bảo muốn rời khỏi An Tế viện, lão gia không căn dặn nên đương nhiên thuộc hạ không thể đồng ý được. Sau đó, Đàm Tử Canh để
mắt đến Trăn cô, chất vấn ý đồ của Trăn cô.

Người nhà họ Bàng đưa chiếc đèn lồng trong tay cho Du Chấn Hải, quay về bẩm báo lại với Bàng nhị lão gia.
Du Chẩn Hải đóng cửa đầu vào đây, khó lòng che giấu được sự kích động mà bước vào trong điện trang. Ông ta chỉ muốn nhìn rõ hết cả điền trang ngay, đi được nửa vòng ông ta chợt nhớ ra là mình vẫn chưa nhìn thấy ngư lân sách, chưa có ngư lân sách thì làm sao có thể chứng minh điền trang này thuộc quyền sở hữu của ông ta được? Du Chẩn Hải lập tức bước về phía nhà chính của điền trang.
Du Chấn Hải cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thấm vào đầu, sợi dây thừng siết quả chặt, ông ta không thở nổi nữa mà chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thôi. Đúng lúc ông ta sắp mất ý thức, cả người đột ngột rơi xuống, sợi dây thừng trên cổ cũng đứt đoạn.
Du Chấn Hải há hốc miệng thở dốc, chỉ thấy trước mặt có mấy bóng người đứng dính vào với nhau, sau đó một người nào đó bị đè xuống dưới đất. Vùng vẫy, đầu đã đến lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Nhị lão gia.
Du Chấn Hải tiến lên trước hành lễ:
Cuối cùng cũng gặp được ngài, bây giờ thuộc hạ đang mất bình tĩnh, không biết nên làm thế nào.


Đừng nóng vội.
Bàng nhị lão gia nói:
Có một số chuyện ta muốn hỏi ngươi.

Du Chấn Hải vui mừng khôn xiết, sáp lại gần dưới đèn để xem cho kỳ ngư lân sách trong tay, ông ta càng xem lại càng phấn chấn, qua một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên. Sau đó, ông ta cảm thấy trước mặt nhòe đi, dường như có thứ gì đó vừa mới lướt qua trước mắt ông ta, tiến thẳng đến chỗ cổ.
Du Chấn Hải còn chưa kịp hiểu rõ tình huống đã cảm thấy cổ siết chặt lại, cả người đột nhiên được nhấc bổng lên, bị treo trên xà nhà.
Kiều Trang ngẩng đầu nhìn Bàng Quế Cập ngồi trên ngựa, đôi mắt rạo rực như kẻ đi săn vừa mới bắt được con mồi:
Người của nhà họ Bàng, quan tham nghị ở Bố chính sử ti Sơn Đông đúng không?

Bàng Quể Cập nghiến chặt răng.

Ta là chủ sự Bộ Hình - Kiều Trưng, đến đây để bắt nghi phạm.

Chân Bàng Quể Cập mềm nhũn, y giả vờ nhìn chằm chằm về phía Du Chẩn Hải rời đi. Người của Bộ Hình đã mai phục ở nơi này từ sớm, cũng có nghĩa là bọn họ đã nhìn thấy Du Chấn Hải bước ra khỏi điền trang củay.

Bàng nhị lão gia tiễn Du Chấn Hải đến điện trang, là muốn Du Chấn Hải có đi mà không có về đúng không?
Kiều Trưng nói:
An Tế viện đang xoay xở gạo cho nạn dân, chắc chắn trong điền trang của Du Chấn Hải có giấu không ít gạo. Nếu như Du Chấn Hải chết ở trong điền trang đó, khả năng cao sẽ bị xem như là sợ tội nên tự sát. Du Chẩn Hải chết rồi thì không còn ai biết về mối quan hệ giữa nhà họ Bàng, An Tể viện và Trăn cô. Đáng tiếc Bàng nhị lão gia đã đi sai một nước, trước đó đã bị chúng ta nằm thóp. Ta khuyên Bàng nhị lão gia một câu, vào đến đại lao nhở khai báo đúng sự thật để tránh phải chịu khổ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.