Chương 357: Có qua có lại mới toại lòng nhau


Phủ Thuận Thiên, Bộ Hình, vụ án mà Ngụy thông chính điều tra rất lâu cuối cùng lại bị Kiều Trang y điều tra ra mọi chuyện trước. Kiề8u Trưng nhìn Ngụy Nguyên Kham xoay người xuống ngựa, dưới ánh sáng từ bó đuốc, đôi mắt Ngụy Nguyên Kham cực kì u ám.

Ngụy N3guyên Kham nhìn Bàng Quế Cập một cái, sau đó tìm kiếm trong đám người.


Không cần tìm nữa.
Kiều Trung nói:
Du Chấn Hải cũ9ng bị bắt rồi.

() Kinh lịch: Một chức quan làm việc tại các cơ quan như Đô Sát Viện, Thông chính sử ti, các Vệ sở... Chủ yếu phụ trách công việc liên quan đến tài liệu, thư từ qua lại của các cơ quan.
Kinh lịch khom người:
Thuộc hạ đã hiểu.

Lúc này, Ngụy Nguyên Kham mới thúc ngựa quay về kinh thành. Đinh đại không đến thắng điện trang ở phía Nam kinh thành, gã còn đến một tòa phủ đệ ở phía Đông kinh thành nữa. Tuy chỉ là đưa thư không bước vào cửa nhưng chuyện này cũng cực kì quan trọng. Bởi vì nơi Đinh đại đến là phủ của Thần Đồng Hoài - Phó đô ngự sử thuộc Đô Sát Viện.

Rốt cuộc các người đang điều tra thứ gì?
Bàng Quế Cập hỏi:
Tuy ta không phải là mệnh quan triều đình nhưng cũng là đệ đệ của Hoài vương phi, các ngươi hành động như thế này đã nghĩ đến kết quả chưa?
Ta muốn đến phủ Hoài vương, ta phải đi gặp tỷ phu của ta!

Bàng Quể Cập liên tục gào thét, Kiều Trưng cũng không cho người ngăn cản, giống như thể hoàn toàn không nghe thấy vậy. ở Sơn Đông, Bàng Quế Cập nhắc bừa đến Hoài vương gia là đối phương đều kính cẩn tiến lên nói chuyện với y, thế nhưng bây giờ đến nha sai bên cạnh mặt cũng không biến sắc khiến cõi lòng Bàng Quế Cập trở nên lạnh lẽo.
Người chủ thuyền gật đầu. Ngụy Nguyên Kham nhìn đám người nhà họ Bàng:
Kiều đại nhân có muốn mượn thuộc hạ của Thông chính tỉ giúp đỡ áp giải phạm nhân không?

Không cần đâu.
Kiều Trưng đáp:
Thông chính ti thông thạo việc ghi chép tài liệu hơn, chuyện áp giải phạm nhân cứ giao cho Bộ Hình làm.

Nói dứt lời, Kiều Trưng phất tay, nha sai Bộ Hình dẫn người đi về phía kinh thành. Lệnh sử bên cạnh Kiều Trung thì đưa người đi lục soát điền trang, tất cả được tiến hành một cách ngăn nắp có trật tự, không cho người khác cơ hội để chen tay vào.
Ngụy Nguyên Kham leo lên ngựa nhưng không hề vội vã rời đi ngay mà yên lặng nhìn Bộ Hình bận rộn. Hắn ngồi đó với dáng người thẳng tắp, dường như không cam lòng. Một lúc lâu sau, Ngụy Nguyên Kham mới khẽ cau mày. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn dửng dưng chứng tỏ hoàn toàn không hề để tâm đến tất cả những việc trước mắt.
Sao cô biết được là hắn định đi hóng hớt chứ?
Cố Minh Châu chuẩn bị cả một bộ lý do, đang định lôi ra để thuyết phục Ngụy đại nhân thì bả vai chợt cảm thấy ấm áp, một chiếc áo lông được khoác lên người cô.
Chiếc áo lông ấm áp khiến cô cảm thấy rất thoải mái, có điều nhìn thấy Ngụy đại nhân chỉ mặc một chiếc áo ngoài mỏng manh thì cô lại muốn cởi áo lông xuống. Ngụy Nguyên Kham ngăn cản:
Ném chiếc áo bị tuyết thấm ướt của cô ra đây.

Ngụy Nguyên Kham nhìn tùy tùng bên cạnh, tùy tùng lập tức chỉ vào một trong số các hộ viện nhà họ Bàng. Giờ phút này người nhà họ Bàng đều đã bị nha sai bắt lại hết, nha sai tiến lên trước kéo đầu tóc của tên kia, để gương mặt gã lộ ra trước tất cả mọi người.

Là gã, chính là gã, gã bảo gã tên Đinh đại, thảo dân thấy gã cũng coi như thật thà chất phác nên đã cho gã lên thuyền, nào ngờ đến bến thì gã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu.

Người vừa lên tiếng chính là chủ thuyền hàng của nhà họ Cổ. Trong tay chủ thuyền có một đội thuyền đi suốt từ Nam ra Bắc, nào ngờ phần lớn số hàng hóa vận chuyển lần này lại là đạm ba cô. Nhà họ Cổ bị bắt, hàng hóa trên bảy con thuyền buồn của người chủ thuyền cũng bị giữ lại cùng. Nếu lần này không làm cho rõ ràng thì bao vất vả đời này của chủ thuyền sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, do vậy mà ông ta một lòng phối hợp với triều đình để điều tra án. Bây giờ nhìn thấy tên chạy việc đáng nghi đó, đôi mắt ông ta lóe sáng lên.
Tuyết không hề có dấu hiệu ngừng rơi, xem ra có khi phải rơi suốt hai ngày hai đêm. Trở về kinh thành, Ngụy Nguyên Kham nhìn sang Sơ Cửu:
Truyền tin tức cho Liễu Tô.
Để cô ấy được thông báo sớm hơn.
Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời đã nhìn thấy hai bóng người cưỡi ngựa tiến tới chào đón, trong đó có một người gầy gò ốm yếu, cả cơ thể trông như bị trận tuyết lớn đè ập xuống.
Lẽ ra phải biết cô cứng đầu không chịu nghe lời từ sớm.
Nghe thấy lời này, Đinh đại theo bản năng nhìn sang quân sự ở bên cạnh.
Ngụy Nguyên Kham vờ như không nhìn thấy chi tiết này, nhìn sang Kiều Trưng:
Kiều đại nhân có thể giao người đó cho ta thẩm vấn không?


Thế làm sao được?
Kiều Trang nghiêm mặt, không hề có ý châm chước:
Người ở đây đều vô cùng quan trọng, Ngụy đại nhân cũng biết một vụ án cần khẩu cùng của nhiều người để làm chứng cho nhau, không thể thiếu một nghi phạm quan trọng nào cả.

Nói dứt lời, Kiều Trưng lại hỏi:
Tại sao Ngụy đại nhân lại đến đây?

Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt đá6p lời:
Ta cho người điều tra về những người chạy vặt trên thuyền hàng của nhà họ Cố. Một canh giờ trước, thuộc hạ bẩm báo với ta l5à kẻ đó đã đến một điền trang ở phía Nam kinh thành.

Kiều Trưng nhướng mày, Ngụy đại nhân lại tặng thêm một manh mối cho y giúp y bớt bao nhiêu công sức.
Kiều Trưng nhìn sang người chủ thuyền nọ:
Hay là Ngụy thông chính giao người chủ thuyền này lại cho Bộ Hình đi, như thể vụ án mới được điều tra nhanh hơn.

Chuyện đã đến nước này, Ngụy Nguyên Kham có giữ một chủ thuyền thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Y còn phải cảm ơn Ngụy Nguyên Kham, nếu không nhờ có Ngụy Nguyên Kham điều tra vụ án đến Đàm Tử Canh và Trăn cô thì y cũng không thể xử lý vụ án này một cách dễ dàng như vậy được.
Ngụy Nguyên Kham chần chừ hồi lâu rồi mới nhìn sang ông chủ thuyền:
Ngươi đi theo Kiều chủ sự đi, bẩm báo lại tất cả những chuyện người biết cho Bộ Hình, vụ án của ngươi sẽ sớm được điều tra rõ ràng.


Đại nhân.
Cố Minh Châu tiến lên trước:
Mọi việc đều thuận lợi cả chứ?
Nghe được câu hỏi này, Ngụy Nguyên Kham bỗng nhiên quên mất việc lúc trước cô cứ nhắc đến Thôi Trinh mãi không thôi.

Bộ Hình thể chân rồi.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Xem ra bây giờ vụ án không còn liên quan nhiều đến chúng ta nữa.

Thế cũng tốt.
Cố Minh Châu nói:
Không điều tra án thì có thể hóng hớt, cũng xem như là học tập hai thúc chất Kiều đại nhân một phen.

Hắn giao lại người chủ thuyền cho Bộ Hình, Bộ Hình thẩm vấn người chủ thuyền xong là có thể thả bảy chiếc thuyền hàng đó ra, người vô tội không nên bị kéo vào trong chuỗi vụ án này.
Vụ án này trông có vẻ như sẽ kết thúc như vậy nhưng thực tế vẫn còn rất nhiều chuyện ẩn bên trong, Bộ Hình bằng lòng điều tra thì cứ để bọn họ làm sĩ tốt trước. Cũng chỉ là một tên Kiều Trang thôi mà, sao Kiểu Trưng lại nghĩ thầm trong lòng là hắn sẽ không biết? Bộ Hình không để lộ chút tin tức nào nghĩa là đang âm thầm hành sự. Hắn đã nhìn thấu từ lâu rồi, kể từ sau khi quen biết Châu Châu, vấp ngã mấy lần với mưu kế của cô, mắt nhìn của hắn đã tốt hơn trước nhiều rồi.
Ngụy Nguyên Kham căn dặn kinh lịch của Thông chính ti:
Giao tất cả hành tung của Đinh đại gia cho Kiều Trang đi, nếu như ngày mai Kiều Trưng đến hỏi gì nữa thì các ngươi cứ bẩm báo rõ ràng.

Lúc Đinh đại bị chủ thuyền nhận ra, gã theo bản năng nhìn sang một quản sự. Quản sự đó là ai? Hắn phải cho Mộ Thu đi điều tra xem sao.
Vụ án này từ Viên Tri Hành đến nhà họ Bàng, bây giờ phủ họ Thân cũng không chạy thoát, không biết nghe được tin tức này Châu Châu sẽ thế nào nhỉ? Điều tra đến đây thì vụ án này sẽ trùng khớp với vụ án mà
thám hoa Nghiêm điều tra năm xưa.
Cô đứng giữa trời tuyết một lúc lâu, áo choàng ướt đẫm những tuyết là tuyết, lại bị áo lông phủ lên nữa nên tuyết trên áo choàng tan ra, mặc áo choàng ướt sũng bên trong áo lông khó tránh sẽ bị nhiễm lạnh.


Đại nhân.
Cố Minh Châu nói:
Ta không cần, ta không thấy lạnh.


Ngụy Nguyên Kham vặn lại:
Không làm theo lời ta nói thì đừng hòng đi theo ta.


Cố Minh Châu buông bàn tay đang đặt trên áo lông xuống. Cô muốn nhân lúc đang loạn đi xem nhà họ Thân, không thể để lỡ cơ hội này được, để lỡ rồi cơ hội sẽ không quay lại được nữa. Ngụy Nguyên Kham chờ Cố Minh Châu cởi áo choàng ra rồi mới hài lòng đi về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.