Chương 358: Có tật giật mình


Cổng phủ của Đô Sát Viện Đô ngự sử Thần Đồng Hoài bị gõ vang, tin tức truyền thẳng vào trong phủ, vợ của Thần Đồng Hoài là Thẩm 8phu nhân lập tức ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó gọi người lại hỏi chuyện.

Tào Hoài hành lễ với Thẩm phu nhân rồi3 mới trả lời:
Phủ Hoài vương xảy ra chuyện, Bộ Hình bắt đệ đệ bên nhà mẹ của Hoài vương phi rồi.

Thẩm phu nhân nhìn Tào Hoài:
Mau đi làm đi.

Tào Hoài khom người lui ra, Thẩm phu nhân không có ý định ngủ nữa mà căn dặn quản sự:
Mau đi hỏi xem còn bao lâu nữa thì lão gia quay về kinh thành?

Lão gia và các thân tín của mình làm việc ở bên ngoài, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt ông ta không nói cho bà nghe, bà chỉ biết lão gia muốn bảo vệ Tam hoàng tử. Lúc bắt đầu bà vô cùng lo lắng. Làm sao nhà họ Thân đối phó được với phe cánh của Quý phi? Lần này Đông cung bị phế bỏ, Tam hoàng tử được phong làm Hoài vương, bà mới xem như thở phào nhẹ nhõm, niềm vui còn chưa kịp qua đi thì đã xảy ra sai sót.
Tòa Hoài đáp:
Đinh đại và Định quản sự cũng bị bắt đi rồi.
Sắc mặt Thẩm phu nhân càng khó coi hơn:
Vậy, chẳng phải nhà chúng ta cũng bị kéo vào trong vụ án rồi sao?
Sớm biết thế này bà đã không cho Đinh đại và Định quản sự làm việc cho nhà họ Bàng rồi. Những nhà họ Bàng đến kinh thành, thiếu hụt nhân công, lúc trước Đinh đại và Đinh quân sự chuyển tin tức giúp cho nhà họ Bàng, bà không thể tìm cớ bắt bọn họ tránh xa nhà họ Bàng vào những lúc như thế được.
Bên trong viện tử đèn đuốc sáng trưng, sau đó có vài bóng người nhảy ra cánh chưng cả tòa viện tử một cách kín kẽ.
Cố Minh Châu nhìn vào trong tòa viện tử, ai đang sống ở đây?

Đại nhân nói xem, những người này được nhà họ Thân nuôi dưỡng, có bản lĩnh như vậy, người nhà họ Thân có biết rõ hết không?

Cô suy xét tình tiết vụ án vô cùng tỉ mỉ, ngoài chuyện đó ra thì nãy giờ cô không suy nghĩ đến những chuyện khác à?
Nhớ đến lời lúc trước cô hỏi làm thế nào để nhận ra sự chân thành, hắn trả lời cô lâu ngày sẽ thấy được lòng người, có thông minh như thế làm sao không hiểu rõ được?
Có điều trải qua chuyện ở đại lao, cô đã che giấu bản thân đi, trưng ra hàng nghìn vẻ mặt trước người khác. Nếu muốn có thể hiện tính cách thật của bản thân ra ngoài, có lẽ là yêu cầu hơi cao đối với cô.
Khoảng chiều hôm nay, Đinh đại đến bẩm báo rằng bọn họ đang làm việc cho Bàng nhị lão gia, tất cả đều đã được xử lý ổn thỏa rồi, còn bảo bà đưa một bức thư cho lão gia để tránh làm cho lão gia lo lắng.
Thẩm phu nhân thở dài một hơi, nghiêm mặt đáp:
Có liên lụy đến nhà chúng ta không?

Cho nên Ngụy đại nhân mới nhường vụ án phủ Hoài vương cho Kiều Trung.
Tào Hoài lượn hai vòng cuối cùng mới bước vào một viện tử.
Đương nhiên cô cũng đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, do đó nên mới theo Ngụy đại nhân cùng đi hóng hớt. Cố Minh Châu tập trung quan sát Tào Hoài.
Ngụy Nguyên Kham đưa tay phải chỗ tuyết đọng trên áo lông của cô thiếu nữ rồi ôm lấy cô tiếp tục đi về phía trước. Trong đêm tuyết lạnh, dường như tiếng những bông hoa tuyết rơi trên áo nghe có vẻ rất chân thật, dưới ánh trăng sáng cô khẽ chau mày suy nghĩ, gương mặt giống hệt với Châu Như Quân năm xưa.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Nhà họ Thần giúp đỡ những đứa bé trong gia đình bần cùng khốn khổ, dạy chữ nghĩa cho bọn họ thì mục đích không đơn giản, tự cho là dùng ân tình để mãi mãi khống chế những người đó trong lòng bàn tay nhưng thật sự lại chưa chắc.

Cố Minh Châu ngẩng đầu:
Nhóm người Lâm Tự Chân mượn thể lực của Thái tử để phát triển thể lực của chính mình. Những người đó tựa như dây leo vậy, quấn vào người khác để sinh tồn. Hoặc yên lặng ở lại bên cạnh Thái tử giống như Thần tiên sinh, vừa có thể lợi dụng Thái tử lại có thể đổ hết mọi tội danh lên đầu Thái tử vào những giờ phút quan trọng. Đây chính là thủ đoạn của bọn chúng.

Cô thiếu nữ đột nhiên lên tiếng khiến cho Ngụy Nguyên Kham giật mình, may mà mấy năm nay Ngụy đại nhân lên núi đao xuống biển lửa, tinh thần đã được tôi luyện qua muôn ngàn thử thách nên không đến
mức để lộ ra hành động gì lạ thường. Ngụy Nguyên Kham lập tức quét sạch những cảm xúc có tật giật mình ấy, đổi thành vẻ mặt oai phong và trang nghiêm.
Üm.

Tào Hoài suy ngẫm một hồi lâu rồi nói:
Cho dù Đinh đại và Đinh quân sự bị thẩm vấn cũng sẽ không khai ra điều gì bất lợi cho nhà họ Thân đầu. Khoảng thời gian này thuộc hạ sẽ quản thúc người trong nhà, đợi lão gia quay về rồi quyết định sau.

Thẩm phu nhân gật đầu, cũng chỉ có thể làm thế thôi. Bà tin mấy người Đinh đại đều có lương tâm, từ bé bọn họ đã nhận ân huệ của nhà họ Thân, không có nhà họ Thân có lẽ bọn họ đã chết đói, chết bệnh từ lâu rồi. Nhà họ Thân cho bọn họ cơm ăn, còn giúp bọn họ được học hành trong gia tộc họ Thân, đến lúc cần phải bảo vệ nhà họ Thân có lẽ bọn họ sẽ không làm chuyện gì ngớ ngẩn đầu.

Võ công của người này không tệ.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Mặt đất đọng tuyết đi lại dễ phát ra tiếng động.

Cố Minh Châu đang định nói là cô sẽ cẩn thận thì cảm thấy eo có người chạm vào, cả người được nhấc lên một cách nhẹ nhàng, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lướt ra sau.
Cô được Ngụy đại nhân ôm đi, dẫu ít hay nhiều thì cảm giác này cũng khá kì lạ, Cố Minh Châu hơi vùng vẫy.

Đừng động đậy.
Ngụy Nguyên Kham khẽ giọng nhắc nhở:
Quan sát cẩn thận xem võ công của hắn như thế nào. Trước khi Đàm Tử Canh vào điện trang Đại Hưng, tên hung thủ vừa giết người cách đó không lâu, trên ống tay áo của tên tử sĩ được cứu ra có dính dầu tùng, kẻ phóng hỏa chính là gã. Nhưng ta đã xem qua mấy cô thi thể nằm lại trong điền trang cả rồi, tên hung đồ giết chết bọn họ thành thạo dùng đao, chiều cao xấp xỉ với Đàm Tử Canh. Trong viện tử chỉ có hai dấu chân, dấu chân đều rất nhẹ, có thể thấy khinh công của hắn rất khá, đặc điểm này không phù hợp với hai tên tử sĩ kia.

Lúc trước hắn không bảo vệ chu toàn cho cô, bây giờ chỉ là kiên nhẫn hơn thôi mà... Huống gì, cô đã ở gần hắn như vậy rồi, rồi sẽ có một ngày cô thật lòng thích hắn. Nghĩ như vậy, Ngụy Nguyên Kham siết chặt tay hơn.

Đại nhân.


Vì vậy nên ta đoán, sau khi giết người xong, hung đồ đã để lại hai tên tử sĩ xử lý những việc còn lại.

Cố Minh Châu nói:
Rõ ràng kẻ đổ tội giết người cho Đàm Tử Canh và kẻ trộn lẫn đạm ba cô vào trong số hàng hóa của nhà họ Cố là cùng một giuộc với nhau, cho nên đại nhân mới cho người theo dõi nhân viên chạy việc trên thuyền. Nhân viên chạy việc Định đại đến nhà họ Thân, bây giờ Đinh đại bị bắt, người này lại đến phủ họ Thân đưa thư nên đại nhân nghi ngờ tên hung đồ giết người ở điền trang Đại Hưng trốn trong nhà họ Thân, hoặc chính là người trước mặt kia.

Lão gia quay về thì tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Tào Hoài bước ra khỏi nhà họ Thân, nhanh chân sải bước về phía Bắc thành. Hắn không nhìn thấy giữa đêm tuyết lớn tung bay trong không trung, có mấy bóng người đang chậm rãi theo đuổi hẳn.
Tào Hoài cực kì cảnh giác, đi được một đoạn lại ngó nghiêng kiểm tra xung quanh.
Đôi mắt của Tào Hoài vừa lướt qua, Cố Minh Châu lập tức nín thở, không hề phát ra tiếng động nào. Đợi đến khi Tào Hoài đi về phía trước, bấy giờ Cố Minh Châu mới chuẩn bị đi theo tiếp, cô còn chưa kịp bước chân ra thì cánh tay đã bị người khác tóm lấy.
Nghe đến đây, trái t9im Thẩm phu nhân đột nhiên đập loạn không ngừng, bà cố gắng bình tĩnh lại. Lão gia không ở nhà, tất cả mọi chuyện trong phủ đều6 dựa hết cả vào bà, bà không thể nghe thông tin mà đã hoảng loạn hết cả lên được:
Là bởi vì vụ án buôn lậu kia sao?

T5ào Hoài gật đầu. Thật ra Thẩm phu nhân đã dự đoán được điều này, bây giờ có được đáp án chính xác, sắc mặt lại càng tái đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.