Chương 359: Ta giúp cô


Ngụy Nguyên Kham hơi chần chừ, Cố Minh Châu ngọ nguậy lộ đầu ra khỏi áo choàng. Áo lông của Ngụy đại nhân bao bọc cả người có giống như một cái kén 8tằm vậy, dáng vẻ cố gắng vùng vẫy của cô thật sự rất buồn cười.

Ngụy Nguyên Kham quan sát kỹ, khoảng thời gian này cô đã cao lên, tuy không3 nhiều nhưng cũng là chuyện đáng để vui mừng.
Cố Minh Châu đang định nhìn cho kỹ thì cảm nhận được cánh tay trên eo dời ra sau lưng cô. Tiếp đó cô bị kéo lại gần Ngụy đại nhân hơn, một bàn tay che mắt cô lại.
Trước mắt cô là một khoảng tối đen, đột nhiên chẳng thấy gì nữa cả mà chỉ cảm nhận được một luồng không khí ấm nóng bao bọc lấy cả người cô.

Đại nhân, ngài đang nhìn cái gì thế?
Cố Minh Châu phát hiện ánh mắt của Ngụy đại nhân đang không tập trung, chẳng biết có 5phải hắn lại nhớ đến manh mối nào đó không.
Ngụy Nguyên Kham không đáp lời.
Hộ viện bên trong nhà còn muốn tiến lên đánh người đàn ông một trận nhưng người còn lại ngăn cản:
Đuổi đi là được rồi, đừng gây chuyện.


Phụt!
Hộ viện nhổ một bãi nước bọt về phía người đàn ông nọ:
Nếu như ở Đại... chỗ của chúng ta thì phải bắt tên đó liếm sạch bãi này cho ta mới được!
Hộ viện không nói tiếp, bọn chúng quay vào trong nhà, đóng cửa lại.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham bằng đôi mắt khó hiểu. Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Ta sẽ giúp cô.

Nói dứt lời, Ngụy Nguyên Kham không dám nhìn cô thêm nữa, khẽ ngước mặt lên cố gắng khiến bản thân trong không hoảng loạn lắm, thế nhưng lỗ tai hắn lại nóng ran như than đỏ trong lồng giữ ẩm.
Đi cà nhắc rồi? Cố Minh Châu chớp chớp mắt, trong lòng cô tự nhiên thấy áy náy. Sao những con ngựa gặp phải cô đều không có kết cục tốt hết vậy? Rõ ràng con ngựa ấy trông rất khỏe mạnh mà cũng mất móng ư?
Sơ Cửu tiếp tục nói:
Thuộc hạ sẽ đưa nó đi dưỡng thương cho khỏe, đại tiểu thư không cần lo lắng.
Cố Minh Châu bỗng dưng phát hiện mấy ngày không gặp, Sơ Cửu lại nhanh nhạy lên nhiều rồi, quả nhiên nhà họ Ngụy rất có bản lĩnh bồi dưỡng gia tướng.
Hắn thật lòng lo là có suy nghĩ quá nhiều, gánh nặng trĩu trên đôi vai nên cứ nhỏ con, thấp b9é như thế không thể lớn lên được. Cũng may...
Cho dù lùn một chút cũng vẫn nhỏ nhắn đáng yêu nhưng cao thêm một tí thì trông sẽ không yếu ớ6t như vậy nữa.
Người đàn ông nọ trông có vẻ là đang cố ý thăm dò tin tức từ những người này, từ trong hẻm đi thẳng ra đến bên ngoài căn nhà ấy, gây ra động tĩnh mỗi lúc mỗi lớn cho đến khi quấy rầy được người bên trong mới thôi.

Hộ viện của căn nhà đó muốn nói là Đại Ninh đúng không? Đám người này từ Đại Ninh tới.
Càng lúc càng thú vị, bọn họ theo đuôi Tào Hoài tìm được người từ Đại Ninh tới, còn phát hiện có người đang âm thầm theo dõi đám người Đại Ninh này.
Đại nhân.
Cố Minh Châu lên tiếng:
Chúng ta quay về thôi!
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, căn dặn Trương Đồng:
Theo sát người đàn ông nọ.
Như vậy là biết được rốt cuộc người đàn ông nọ có ý đồ gì. Hắn đưa tay bế Cố Minh Châu lên rồi lướt ra ngoài hẻm, đi qua mấy con hẻm, Sơ Cửu đã dẫn ngựa đến, Ngụy Nguyên Kham đỡ Cố Minh Châu lên ngựa, sau đó nhảy lên, cùng ngồi chung với Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu hơi ngạc nhiên, hiện tại không sợ bị người khác phát hiện ra hành tung của bọn họ nhưng sao Ngụy đại nhân lại cười cùng một con ngựa với cô chứ?
Sơ Cửu lập tức lên tiếng:
Con ngựa đại tiểu thư cưỡi không biết tại sao lại bị thương ở mỏng, đi cà nhắc rồi.

Cố Minh Châu nói:
Ngài nhìn viện tử của hắn kia, người xung quanh rất nhiều, vàng thau lẫn lộn rất tiện che giấu hành tung. Mấy ngày tới phải theo dõi sát sao, nếu không rất có khả năng hằn sẽ chuồn mất.

Ngụy Nguyên Kham biết cô hiểu rõ khoản này nhất.
Điều này không phù hợp với dáng vẻ mà gã thể hiện ra ngoài.

Đại nhân, ta nhìn một cái thôi.
Cuối cùng Cố Minh Châu dùng sức kéo bàn tay Ngụy Nguyên Kham xuống, lúc nhìn lại được cô thấy hai hộ viện từ trong nhà bước ra.
Cút.
Một người trong số đó đá người đàn ông vừa tè bậy.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu:
Cô ra ngoài đi lại lung tung mà không báo cho Cố Hầu gia và Lâm phu nhân biết là sợ phủ Hoài Viễn hầu sẽ bị liên lụy vì cô điều tra vụ án đúng không?
Trước đây Ngụy đại nhân chưa bao giờ hỏi cô cầu này, Cố Minh Châu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:
Mỗi người đều có những cách thức bảo vệ tính mạng riêng, đại nhân thấy có đúng không? Nếu ta giỏi giang được như Ngụy đại nhân thì cũng chẳng cần phải dùng đến những cách này.

Một bông hoa tuyết rơi xuống lông mi cổ, nhân lúc nó còn chưa tan đi, Ngụy Nguyên Kham đưa tay phủi bông tuyết xuống. Cố Minh Châu chỉ cảm thấy mắt mình hơi nhột, sau đó thì nghe tiếng Ngụy đại nhân:
Lúc gặp phải nguy hiểm, không nhất định phải bỏ chạy ngay.


Đại nhân,
Cố Minh Châu theo bản năng kéo bàn tay đang che mắt mình xuống:
ta còn chưa nhìn rõ.


Không được nhìn.
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Âm thanh xè xè vọng tới, lúc này Cố Minh Châu mới ý thức được điều gì đang diễn ra. Trời gần sáng, cổng thành sắp mở, mọi người lục đục thức dậy, dường như người này còn chưa tỉnh hẳn nên mới làm một bãi ngay góc tường nhà đó. Có điều, Cố Minh Châu nhớ kỹ lại bước chân của người đó, từ trong hẻm đi ra không hề chần chừ, cứ như thể trong lòng gã biết rõ bản thân định làm gì vậy.
Cố Minh Châu mím môi, lời này của Ngụy đại nhân nghe có vẻ không được bình thường lắm, tuy nhiên gương mặt của đại nhân vẫn bình tĩnh như thường, lời đại nhân vừa nói quả thật rất anh hùng khí khái.
Giờ phút này có nên nói gì đây?
Xung quanh lại yên tĩnh như ban đầu.
Cố Minh Châu nhìn hướng người đàn ông biến mất:
Đại nhân, người khi nãy... không phải là người của đại nhân?
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Không phải.

Cố Minh Châu ngẫm nghĩ một hồi rồi kéo chiếc túi ở eo ra:
Đại nhân muốn ăn mứt không?
Có lẽ lời ngon tiếng ngọt Ngụy đại nhân đã nghe chán rồi, tuy trời đổ tuyết lớn nhưng lại rất thích hợp để ăn đồ ngọt. Mặc dù gạo nếp bên trong mắt đã đông lại hơi cứng, song cô có thể cầm túi trong tay để ủ ấm cho nó.
Ngụy Nguyên Kham đang nghĩ nên trả lời có thể nào cho ổn thì nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi về phía bên này. Cánh tay Ngụy Nguyên Kham khẽ siết lại, Cố Minh Châu lập tức cảm nhận được điều kì lạ nên bèn nương theo ánh nhìn của Ngụy Nguyên Kham để trông sang bên kia. Một người đang lao đảo bước qua viện tử ấy, người nọ dừng chân sau đó bước đến góc tường bên cạnh, vén áo lên.
Hắn đáp:
Chuồn đi ngay trước mắt cô không hề dễ dàng.

Cố Minh Châu mỉm cười:
Ta làm sao so sánh được với đại nhân? Mắt nhìn của đại nhân tốt, thật hay giả nhìn một phát là biết được ngay.

Bây giờ người đàn ông mới tỉnh táo hoàn toàn, chân tay luống cuống kéo chiếc quần lên, liên tục xin lỗi.

Xui xẻo thật.

Cố Minh Châu nhìn sang Liễu Tô, Liễu Tô gật đầu là để cô yên tâm, chuyện bên này Liễu Tô sẽ lo liệu ổn thỏa.

Ngụy Nguyên Kham phòng ngựa, Cố Minh Châu có người lại trong chiếc áo lông. Cô suy nghĩ một hồi, lộ đầu ra hỏi:
Đại nhân, ngài đoán xem người đàn ông theo dõi đám người Đại Ninh kia là tai mắt của ai?


Ngụy Nguyên Kham đáp lời:
Hiện tại người quan tâm đến tình thế ở Bắc Cương, lại đứng ở phía đối lập với đám người nhà họ Bàng, có khả năng cao nhất chính là Đàm thượng thư.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.