Chương 367: Ngụy đại nhân cẩn thận


Trong hậu viện của điện trang, Hồ chủ sự của Đốc bổ ti Bộ Hình đẩy một cánh cửa ngầm nhỏ, lập tức nhìn thấy một dãy phòng thấp, đập 8cửa gian phòng gần lối ra vào căn viện nhất, các nha sai lập tức phát hiện trong phòng chất đầy hàng hóa.

Các nha sai vô cù3ng mừng rỡ, vừa mở hàng hóa ra kiểm tra thì nghe thấy giữa gian nhà chính trong viện phát ra mấy tiếng động rất khẽ.

Nha sa9i bên cạnh Hồ chủ sự quát to một tiếng:
Bộ Hình phá án, người trong phòng mau đi ra đây!

Nghĩ vậy, Hồ chủ sự bèn nhìn ra ngoài cửa, ánh đuốc lập lòe soi rõ đúng là có ba bóng người đứng ngoài của viện. Có thể thấy là hai năm một nữ, người con gái kia đầu đội mũ mành che, nửa người được che trong lớp mạng sa khiến người ta không thể nhìn ra diện mạo.
Lúc này, cô gái đó đang khom người, cẩn thận quan sát mặt đất.
Hồ chủ sự cũng cúi đầu theo.
Sau tiếng quát của nha sai, nghe6 kỹ lại thì tiếng động trong phòng là
m

m
, dường như có người bị bịt chặt miệng, đang cố hết sức giãy giụa.

Đại nhân.
5 Nha sai xin ý kiến Hồ chủ sự:
Bên trong có điểm kỳ lạ, hay là chúng ta vào nhà chính kiểm tra một lượt đi ạ.

Hồ chủ sự khẽ gật đầu, Kiều đại nhân cực kỳ quan tâm đến vụ án của Đàm thượng thư, lần này Đàm thượng thư và Trần Duy Thành ra ngoài
bắt người
, Kiều đại nhân đã lệnh cho ông ta dẫn người đi theo, không ngờ lại gặp Ngụy thông chính ở đây.
Giọng nữ kia lại vang lên:
Thảo dân là người trong phường... theo Ngụy đại nhân tới tra án.

Người của Ngụy Nguyên Kham? Hồ chủ sự hơi nhướng mày, nha sai bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Người này đứng đây nói những lời khiến người ta sởn tóc gáy, có lẽ là muốn kéo dài thời gian cho Ngụy thông chính.
Tất nhiên Hồ chủ sự không thể bị một cô gái hù dọa, đến cá ông ta cũng không phát hiện ra manh mối thì một người trong phường còn con có thể biết được chuyện gì? Hơn nữa đối phương còn là phụ nữ.
Lúc bắt người nhà họ Bàng, Tiểu Kiều đại nhân lập được công lớn trước một bước, nhưng manh mối ở chỗ nhà họ Bàng sao sánh được với chuyện trong điện trang này? Đừng nói là dính líu đến Thượng thư Bộ Binh, điều tra kỹ hơn còn có nhà họ Lương và phủ Hoài vương. Hiện tại vụ án dù có làm tốt đến đâu, nếu để Nguy thông chính giành được chứng cử này trước thì tất cả cố gắng trước đó đều đổ sông đổ biển hết cá.
Nghĩ vậy, Hồ chủ sự bèn rảo bước về phía trước, kiểu gì cũng phải tranh thủ làm rõ nội tình của điện trang này trước người của Ngụy thông chính.

Các đại nhân của Bộ Hình, xin hãy dừng bước.
Một giọng nữ khàn khàn vang lên sau lưng Hồ chủ sự.

Đại nhân mà không dừng lại, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.
Lời nhắc nhở bất ngờ này khiến Hồ quản sự không khỏi sững sờ, nha sai bên cạnh cũng đứng khựng lại. Hồ chủ sự toan quay người nhìn về phía phát ra tiếng nói thì lại nghe giọng nói kia tiếp tục vang lên:
Đừng cử động, rất có thể trong viện này có chôn hỏa khí.
Hai chữ
hỏa khí
khiến tất cả mọi người không khỏi lo lắng, Hồ chủ sự lại ngừng động tác, tự nhiên nảy sinh mấy phần sợ hãi và cảnh giác.
Nha sai bên cạnh vô thức hỏi lại:
Hỏa khí? Hỏa khí ở đâu?

Nha sai đung đưa cây đuốc trong tay, nhìn một lượt khắp viện, tìm kiếm trong mông lung. Tuy Hồ chủ sự hơi kinh hoàng nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn duy trì được sự bình tĩnh. Ông ta thấp giọng hỏi:
Ngươi là ai?

Mũi tên liên tiếp bị bắn rơi.
Hồ chủ sự cũng hoàn hồn, vội vàng ra lệnh cho nha sai:
Còn ngây ra đấy làm gì, quan sát dưới chân, đừng có giẫm lên hỏa khí, cứu người trong nhà ra!

Nha sai dạ một tiếng, cầm đuốc lên, nơm nớp tiến đến gần căn phòng kia.
Trong khoảnh khắc mũi tên bắn ra, một loạt tia lửa cũng tóe ra theo, có lẽ đầu mũi tên được bôi những chất như tùng hương hay lưu huỳnh nên mới lập tức bốc cháy như thế.
Đây là muốn dùng cơ quan thiêu cháy căn nhà này, mà trong nhà chắc chắn cũng có hóa khí và kíp nổ, hỏa khí trong nhà và ngoài sân cùng nhau phát nổ, người trong viện sẽ không thể may mắn thoát được.
Được Cổ đại tiểu thư nhắc nhở trước, Mộ Thu lập tức ném dao găm và đá trong tay ra, ngăn cản mấy mũi tên lửa kia.

Chủ sự đại nhân... Cô ta nói thật à?

Chủ sự đại nhân, hình như mặt đất này đã từng bị đảo lên, còn có vật lộ ra bên ngoài này.


Đừng lộn xộn!
Hồ chủ sự quát to một tiếng:
Chúng ta chậm rãi rút ra ngoài, đừng giẫm vào những nơi từng bị đào xới.

May mà cô gái kia nhắc nhở sớm, nếu không ai đó không cẩn thận giẫm vào sẽ lập tức bị nổ tung. Hồ chủ sự vừa dứt lời, bên tại chợt vang lên một loạt tiếng động giòn tan, hình như là tiếng cơ quan chuyển động, ngay sau đó, có mấy mũi tên bắn nhanh về phía nhà chính.
Vừa nói, Cố Minh Châu vừa nhấc gấu váy tiến về phía trước một bước, Liễu Tô bên cạnh thấy thể vội vàng ngăn cản:
Cô nương, hay là bảo người khác tới đi.

Cố Minh Châu không để ý mà quay lại dặn ngược Liễu Tô:
Mau đi báo với Ngụy đại nhân.

Nói xong, Cố Minh Châu cầm bó đuốc chiếu ra xa hơn. Thấy thế, Liễu Tô đành phải làm theo lời đại tiểu thư nói.

Hồ chủ sự, có phải đất dưới chân ngài hơi xốp không?

Ánh mắt Hồ chủ sự vừa hay dừng lại bên chân mình, không biết đối ủng ngắn đã dính đầy bùn đất từ lúc nào, điều này chứng tỏ đất trên con đường ông ta đã đi qua không đủ rắn chắc.
Cố Minh Châu chỉ tay xuống nền đất dưới chân ông ta:
Ngài nhìn xem, trong viện này có dấu vết đào xới, bởi vì vội vã nên lúc lấp lại không được tử tế lắm.

Cố Minh Châu hơi bặm môi, cô chỉ sợ cho dù Ngụy đại nhân có đến cũng không kịp nữa. Nếu như ở đây có bố trí cơ quan thì từ lúc người của Bộ Hình bước vào viện, chắc chắn cơ quan đã bị kích hoạt.
Căn viện này rất kỳ lạ, bên trong chất đầy hàng hóa, hình như nhà chính còn giam giữ người, lại thêm trên mặt đất có mấy dấu vết từng bị đào xới, rõ ràng giống một mồi nhử bởi vì bất kể người nào phát hiện ra chuyện này đều sẽ tiến vào kiểm tra.
Hiển nhiên Hồ chủ sự cũng đã nhận ra manh mối, mồ hôi lạnh trên trán ông ta túa ra đầm đìa. Bình thường ông ta hết mực cẩn trọng, thế mà hôm nay vì trong lòng sốt ruột nên không kiểm tra kỹ tình hình trong viện, không ngờ lại trúng kể.
Lần này Hồ chủ sự không dám khinh thường nữa, ông ta kiểm tra kỹ một lượt, phát hiện chỗ cửa phòng không có cơ quan mới dám mở cửa ra. Quả nhiên trong phòng có mấy người phụ nữ và trẻ con bị trói, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ như bọn họ là nông dân quanh đây bị mấy người kia bắt đến đây làm mồi nhử.

Hồ chủ sự nhổ một ngụm nước bọt, lập tức tiến lên cởi dây thừng trên người một đứa bé rồi lấy miếng vải nhét trong miệng nó ra.
Tạ ơn đại lão gia, tạ ơn đại lão gia!
Đứa trẻ cảm ơn không ngớt miệng.

Hồ chủ sự nhẹ nhàng thở hắt ra.

Gương mặt đứa bé tèm nhem nước mắt, trông cực kỳ đáng thương. Nó lắp bắp tố cáo với Hồ chủ sự:
Những người đó bắt bọn cháu, cháu muốn về nhà, hu hu hu...


Cố Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu liền trông thấy Ngụy Nguyên Kham đi tới, Ngụy đại nhân tới rồi, cô càng có thể yên tâm. Nghĩ vậy, Cố Minh Châu nhìn mấy người phụ nữ và trẻ con kia.

Đúng lúc này, cô bắt gặp cặp mắt đen nhánh của đứa trẻ kia. Nó đang nhìn chằm chằm vào Ngụy Nguyên Kham, hai cánh tay túm lấy nhau một cách mất tự nhiên.

Không đúng!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.