Chương 368: Anh hùng cứu mỹ nh n


Cố Minh Châu hét xong mới nhận ra là bản thân đã lên tiếng nhắc nhở quá muộn, nếu Ngụy đại nhân không đi vào trong căn nhà đ8ó thì
đứa trẻ
cũng không đạt được mục đích làm hỏa khí phát nổ, hành động có thể sẽ chậm lại, như vậy thì bọn họ sẽ có cơ3 hội ngăn cản.

Nhưng giờ đây đã chậm một bước.

Trong căn phòng, Hồ chủ sự giương mắt nhìn
đứa trẻ
giật dâ9y thừng, trong đầu ông ta nhất thời trống rỗng, đứng vững tại chỗ không biết nên làm gì. Trên khuôn mặt của
đứa trẻ
dần đ6ể lộ nụ cười, nhưng nụ cười ấy mau chóng đông cứng, thuốc nổ trong bình sứ không hề rơi xuống và nổ tung như trong tưởng tư5ợng của nó.

Ầm! Ầm! m!
Cố Minh Châu cảm thấy có vô số mảnh vụn của đá đánh lửa lẫn trong làn khói dày mù mịt đang bổ thẳng vào mặt mình khiến cô không sao hít thở nổi, nhưng ngay sau đó cô lại được kéo vào trong một vòng tay vững chắc.
Cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ ôm lấy lưng cô, áo khoác của người đó trùm kín cả người khiến cô hoàn toàn tách biệt với mọi thứ xung quanh.

Đưa hết người ra ngoài!

Ngụy Nguyên Kham muốn lắc đầu, nhưng đối diện với ánh mắt ấy, hắn không tự chủ mà khẽ rên lên một tiếng, sau đó hơi nhíu mày. Thiếu nữ thấy vậy thì lập tức bay dậy như thỏ con, nhảy ra khỏi lòng hắn, chạy vòng ra đằng sau lưng kiểm tra tình hình.
Ngụy Nguyên Kham hơi hụt hẫng, thu lại đôi bàn tay trống không. Được cái này thì mất cái kia, xem ra hắn đã không nắm bắt đúng thời cơ, suy nghĩ chưa được chu toàn. Nhưng mà ngay khi cảm nhận được bàn tay khẽ xoa bóp trên vai mình, tâm trạng thất vọng ban nãy dường như ngay lập tức bay biển hết cả.
Cố Minh Châu tỉ mỉ quan sát, quả nhiên Ngụy đại nhân đã bị thương, tuy không nhìn thấy cụ thể hình dáng vết thương, nhưng phần vai áo đã bị máu tươi thấm ướt.
Người nhanh hơn hẳn ta thì chỉ có Tam gia. Nếu Tam gia đã có sắp xếp như vậy thì hắn đã nghĩ ra cách giải quyết, sự ăn ý của nhiều năm phối hợp khiến Mộ Thu không chậm trễ mà phi thân đi cứu người khác trong căn phòng,

Trong phòng phía Nam là tơ lụa.


Đứa trẻ
nghe thấy giọng nói của một cô gái vang lên, trong khoảnh khắc, nó còn chưa kịp lí giải hàm ý của câu nói này thì ngay lập tức cảm nhận được cơ thể mình bị nhấc bổng lên, ôm trọn lấy hỏa khí đang rơi xuống.
Cơ quan phát nổ được đặt trong bình sứ, chỉ cần có chấn động thì hòn đá kê bên trên sẽ rơi xuống khởi động cơ quan, đá lửa giấu bên trong sẽ mau chóng đánh lửa khiến thuốc nổ nổ tung.

Đứa trẻ
không sợ chết, nhưng bình sử đựng hóa khí bất chợt rơi vào trong lòng nó vẫn khiến nó giật mình, nó dường như có thể cảm nhận được hòn đá kê bên trong bình sử rơi xuống, ngay sau đó cả bản thân
nó lẫn bình sứ đều bị quăng ra ngoài.
Cố Minh Châu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là Ngụy đại nhân, cô ngẩng đầu lên, xuất hiện trong tầm mắt quả nhiên là đôi mắt trong veo sáng rõ kia.
Cố Minh Châu ngẩn ngơ nhìn mất một lúc, Ngụy đại nhân nhìn có vẻ rất chật vật, trên tóc mai toàn là bụi đất, trên gò má còn hắn mấy vết cắt đang rỉ máu, có thể thấy uy lực của hỏa khí phát nổ lớn đến mức nào.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Sơ Cửu:
Trông chừng Cổ đại tiểu thư.


Đại nhân.

Ngụy Nguyên Kham cất bước định đi về phía căn nhà, chợt phát hiện thiếu nữ đã nhanh chân chạy tới trước mặt hắn.
Nó bị quăng vào trong căn phòng phía Nam.
Cuối cùng
đứa trẻ
cũng hiểu ý nghĩa của câu nói kia. Không thể để hỏa khí phát nổ trong phòng chính, bởi vì làm vậy sẽ lan tới những chỗ giấu thuốc nổ khác khiến phản ứng nổ xảy ra hàng loạt. Còn phòng phía Nam chứa toàn tơ lụa, cho dù tơ lụa bị bắt lửa và vẫn có khả năng kích hoạt hỏa khí giấu trong căn nhà, nhưng ít nhất người mà bọn chúng muốn giết sẽ có thể có đủ thời gian để chạy thoát ra ngoài.

Đứa trẻ
nắm chặt tay lại, suy nghĩ của nó lúc này cũng đã đông cứng.
m
một tiếng, cơ quan trong lòng nổ tung, nuốt chửng tất cả.
Tuy động tác của Mộ Thu đủ nhanh, nhưng sợi dây thừng vẫn kịp làm bình sứ trên giá lung lay, bình sứ mất thăng bằng chỉ chực rơi xuống.

Đứa trẻ
thấy vậy, vẻ mặt lại mừng rỡ mà trở nên nanh ác.
Gần như cùng lúc Mộ Thu muốn vươn người chạy tới đón lấy bình sử thì một bóng người từ đằng sau đã đuổi tới nơi đẩy hắn ta ra.
Khi hỏa khi phát nổ, có lẽ Ngụy đại nhân đã tìm chỗ lánh đi trong phòng chính, cho nên bị thương là vì chạy tới cứu cô.
Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng Cố Minh Châu, không biết là do trải nghiệm ban nãy hay do tâm tình lúc này, trái tim trong lồng ngực cô bất chợt đập loạn xạ.
Mũ mạng trên đầu thiếu nữ bị rơi mất trong lúc hỗn loạn, gương mặt cố lộ ra dưới ánh trăng, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rung rinh, có phần yên ắng hơn so với ngày thường.

Đại tiểu thư.
Liễu Tô bảo vệ Cố Minh Châu tránh đi.
Âm thanh hỏa khí phát nổ còn lớn hơn so với tưởng tượng của bọn họ, mọi chuyện ban nãy nhìn thì có vẻ rất lâu, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Cố Minh Châu cũng chỉ kịp nghĩ tới chuyện trong phòng phía Nam chất đầy hàng hóa, hỏa khí rơi vào trong đống hàng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc rơi vào giữa một đồng thuốc nổ lúc nào cũng chỉ chực chờ nổ tung.
Tuy nhiên người bố trí nơi này đã suy nghĩ rất cẩn trọng, ở trong phòng phía Nam cũng có đặt bẫy nổ.
Giây lát sau, thiếu nữ ngước mắt lên.
Cố Minh Châu nói:
Cảm tạ đại nhân cứu giúp, đại nhân có bị thương không?

Trong đôi mắt trong veo ngập tràn sự quan tâm.
Cố Minh Châu nói tiếp:
Có thể thấy đám người này không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, bọn chúng chắc chắn biết rõ tính cách của Ngụy đại nhân, sau này Ngụy đại nhân càng phải cẩn thận hơn nữa.

Ngụy Nguyên Kham nhìn thiếu nữ, đứa trẻ đó thân thủ nhanh nhẹn, vừa nhìn là đã thấy khả nghi, cho nên hắn mới quyết đoán ra quyết định, dùng cơ thể của
đứa trẻ
đó chặn hỏa khí lại. Khoảnh khắc ấy hắn cũng hơi do dự, sợ bản thân phán đoán sai lầm. Châu Châu đang lo chuyện này sẽ trở thành nút thắt trong lòng hắn ư?
Tuy câu nói này của Châu Châu không giống với điều hắn mong đợi, nhưng cũng là vì lo lắng cho hắn.
Dường như thiếu nữ có điều quan trọng muốn nói. Đôi mắt trong veo của Ngụy Nguyên Kham lại bắt đầu gợn sóng lăn tăn.
Cố Minh Châu gấp gáp nói:
Đại nhân, đó không phải là trẻ con, lúc ta làm y bà đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm đã từng gặp qua, có người thân hình giống như trẻ con nhưng thực tế đã hơn ba mươi tuổi, cho nên đại nhân không cần phải cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Cố Minh Châu có thể nhìn ra được cảm xúc lộ ra trong đôi mắt đó. Đó không phải thứ có thể xuất hiện ở một đứa trẻ, hơn nữa động tác và tâm trí của nó cũng không phù hợp với độ tuổi trẻ thơ, cô sợ Ngụy đại nhân vì thế mà tâm trạng rối loạn. Cũng có thể ban nãy Ngụy đại nhân nhíu mày hoàn toàn không phải vì cơn đau từ vết thương, mà là vì
đứa trẻ
đó.
Một con dao găm phóng tới, cắt đứt đối sợi dây thừng trong tay nó.
Người cắt đứt sợi dây là Mộ Thu.
Để ngăn cản mũi tên châm ngòi lửa, Mộ Thu đã tiếp cận phòng chính từ trước, nghe thấy tiếng kêu của đại tiểu thư, ngay sau đó nhìn thấy động tác của
đứa trẻ
, hắn không hề do dự mà phóng dao găm ra.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân, hay là đi kiểm tra vết thương trước đi?

Với tính cách của Ngụy đại nhân, cho dù bả vai bị thương thì cũng không đến mức nên thành tiếng, cô lo rằng trên mảnh sắt bắn ra từ hỏa khí kia có độc, cho nên mới dẫn tới cảm giác vô cùng đau đớn.
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt nhìn lên, che giấu đi cảm xúc trong lòng:
Vết thương không có gì đáng ngại, giờ cũng không phải lúc để nghĩ đến những chuyện đó.
Cố Minh Châu xuôi theo ánh mắt của Ngụy đại nhân nhìn vào trong căn nhà phía sau lưng, người dân trong căn nhà đều đã được cứu ra, nhưng muốn xử lý hết những cơ quan phát nổ này không phải chuyện dễ dàng.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu quay vào trong căn nhà.

Cố Minh Châu đang định cùng Liễu Tô đi kiểm tra tình hình của những người phụ nữ được cứu thoát thì nhìn thấy Ngụy đại nhân đã đi rồi lại quay lại, trong tay cầm mũ mạng mà cô đánh rơi ban nãy. Cố Minh Châu ngẩn người, trong chốc lát xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, suýt nữa cô đã quên mất việc phải che giấu gương mặt. Cố Minh Châu bước tới muốn đón lấy mũ mạng nhưng Ngụy đại nhân lại né tránh tay cô, trực tiếp đội mũ mạng lên đầu cô, rồi còn tỉ mỉ điều chỉnh lại lớp vải sa cho ngay ngắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.