Chương 370: Đau lòng


Cố Minh Châu sợ bị Liễu Tô nhìn ra điểm bất thường, mau chóng nhận lấy bằng gạc trong tay Liễu Tô.


Mau làm cho xong rồi còn q8uay về.
Liễu Tô đáp lời. Phản ứng của đại tiểu thư có phần kỳ lạ, dáng vẻ cũng quá đỗi gấp gáp. Cậu quen đại tiểu thư lâu như vậy mà3 chưa từng nhìn thấy đại tiểu thư có biểu hiện như thế này bao giờ, có thể là đại tiểu thư đang lo lắng có người âm thầm quan sát nên9 tâm trạng khó tránh khỏi bối rối chăng?
Càng nguy hiểm thì chứng tỏ bọn họ càng đến gần chân tướng, bằng không đám người đó cũng sẽ không hao tổn tinh thần đến vậy để đối phó với Ngụy đại nhân, nếu cứ tiếp tục điều tra thì đám người đó sẽ không trốn được nữa. Cố Minh Châu nói:
Có lẽ chẳng bao lâu nữa chân tướng sẽ rõ ràng.

Nói rồi cô nhìn sang Bảo Đồng:
Nghe ngóng động tĩnh bên chỗ cha, có lẽ lát nữa sẽ có khách tới nhà.

Liễu Tô lắc đầu thật mạnh, mấy ngày không được ngủ ngon, có phải cậu đã hồ đồ rồi không? Sao lại trở nên ngốc nghếch y hệt Nhiếp Thầm thể, tự dưng lại thừa nhận mình cũng là một thành viên trong đội quân
con nuôi
? Không phải cậu vẫn luôn đứng ngoài ung dung xem kịch hay ư? Tuyệt đối không được lún vào trong, bằng không lạc thủ thì chẳng thấy đầu mà chỉ thấy tai họa thôi.
Trong hậu viện của căn nhà, đèn đuốc chiếu sáng trưng.
Nếu có Nhiếp Thầm ở đây thì tốt rồi, như vậy thì có thể cùng cậu bảo vệ đại tiểu thư6. Tuy cậu cũng tin tưởng những người trong phường khác, nhưng dù sao cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, Nhiếp Thầm kiểu gì cũng tốt hơn5 người ngoài.
Sau này cho dù Nhiếp Thầm có rời khỏi kinh thành điều tra án thì cũng nên để Lữ Quang ở lại. Lúc ở phủ Thái Nguyên, vì để kêu oan cho dân chúng đào khoáng sản, suýt thì Lữ Quang mất cả tính mạng. Trên đường hồi kinh gặp phải quân phản loạn, Lữ Quang cũng không hề lùi bước, một lòng bảo vệ cho nữ quyến. Tóm lại là phẩm chất không tồi, tôi luyện trong tay Nhiếp Thầm thêm mấy năm là có thể cùng đại tiểu thư làm việc được rồi.

Đại tiểu thư, tối nay lại xảy ra chuyện gì à?

Bảo Đồng vừa giúp Cố Minh Châu thay đồ vừa hỏi, nhìn thấy trên y phục có mấy vết rạch, cơ thể Bảo Đồng ngay lập tức trở nên căng thẳng, lật đi lật lại kiểm tra xem rốt cuộc trên người Cố Minh Châu có vết thương nào không.
Ngụy nhị lão gia mặt mày ủ rũ, nhìn giống như chó mèo bị bỏ rơi, rúm ró ở xó đường xin ăn.
Cố Sùng Nghĩa không khỏi nhíu mày lại:
Ngài làm gì thế?

Cho nên khả năng Lữ Quang trở thành tâm đệ của bọn họ rất cao.
Đợi đã...
Kiều Trưng lại hỏi tiếp:
Thể quản sự đâu?
Nha sai bẩm báo:
Quản sự dẫn người chạy trốn trước rồi, những người còn lại trong nhà đều là người ngày thường nghe lệnh làm việc thôi.

Kiều Trưng ngước mắt nhìn nha sai:
Nếu các ngươi không thể bắt được tay quân sự đó thì sau này không cần ở lại trong nha môn nữa.

Trong đầu Cố Sùng Nghĩa trống rỗng, dự cảm không lành dâng lên trong lòng, ông đang định an ủi Ngụy nhị lão gia thì bất chợt ngửi thấy mùi sủi cảo trên người ông ta. Cố Sùng Nghĩa đẩy Ngụy nhị lão gia ra, trầm giọng hỏi:
Trên người ngài có mùi gì thế?

Ngụy nhị lão gia ẩm ức khịt mũi:
Ta đang ăn sủi cảo thì nghe thấy tin, bị sặc một cái, trong nước canh trót bỏ hơi nhiều hạt tiêu, nước canh xộc lên mắt, ngài nhìn ta này... thành bộ dạng thể này rồi.
Cố Sùng Nghĩa chỉ hận không thể đá văng Ngụy nhị lão gia ra ngoài.
Lúc Cố Minh Châu trở về phủ Hoài Viễn hầu thì thấy đèn lồng trong nhà vẫn còn sáng trưng, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, sợ ngày nào đó bước vào trong phòng, người nhìn thấy đầu tiên không phải là
Bảo Đồng mà là cha mẹ đang ngồi trên ghế đợi cô.
Cho dù cô đã chuẩn bị bước đệm, khiến
bệnh tình
của mình đỡ nhiều, nhưng nếu phát hiện cô lén chạy ra ngoài thì chắc chắn cha mẹ vẫn khó lòng chấp nhận được.
Làm thế nào mới có thể tránh bị phát hiện đây? Trừ việc dọn ra ngoài ở thì hình như cũng không còn cách nào khác, nhưng cô tuyệt đối sẽ không rời xa cha mẹ đầu.
Cố Minh Châu len lén lẻn vào trong viện, cho đến khi nhìn thấy Bảo Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm gì có ai lại nói cháu mình như thế? Chẳng trách nhà họ Ngụy đều sắp quên mất trong nhà có người tên là Ngụy Tòng Trí này rồi. Cố Sùng Nghĩa ghét bỏ nhìn Ngụy nhị lão gia:
Vào trong đi, nói cho rõ ràng.

Hai người bước vào trong thư phòng, Ngụy nhị lão gia lập tức kể lại tin tức người nhà họ Ngụy mang về cho Cố Sùng Nghĩa.
Hoài vương và nhà họ Lương đã không kiêng dè đến mức này rồi ư?
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày ngẫm nghĩ giây lát rồi nhìn sang Ngụy nhị lão gia:
Ngụy tam gia nói sao?

Kham ca nhi vẫn chưa về nhà.
Ngụy nhị lão gia nói:
Tuy đã bị thương nhưng vẫn còn đang bận rộn ở đó. Kham ca nhi đáng thương của ta từ bé đã không có cha che chở, còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh vác cả nhà họ Ngụy rồi.

Cố Sùng Nghĩa nghe mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc:
Vậy là phủ Hoài vương thật sự thông đồng với Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành, không chỉ vận chuyển hàng tiến công mà còn có những thứ như thuốc nổ, đá đánh lửa, làm ra nhiều hòa khí như vậy chỉ dùng để giết người tới điều tra án?

Tin tức này hắn sẽ lại khiến triều đình dậy sóng.
Cố Minh Châu nói:
Trong trang viên có chôn thuốc nổ, cũng may có Ngụy đại nhân ứng cứu kịp thời nên ta mới không bị thương.


Thuốc nổ?
Bảo Đồng kinh ngạc vô cùng:
Đại tiểu thư, người ra ngoài càng lúc càng nguy hiểm rồi đấy.

Nha sai đáp vâng, không dám chậm trễ, lập tức dẫn người xông ra bên ngoài.
Bên tại Kiều Trung còn văng vẳng lời nói của thúc phụ. Tên Ngụy Nguyên Kham này quả nhiên luôn luôn đi trước y một bước. Có lẽ là vì nghe thúc phụ nói quá nhiều cho nên bất kể đi đến đâu, việc đầu tiên y làm không phải là đi tìm nghi phạm mà là hỏi xem Ngụy Nguyên Kham đang ở đâu,
Cô có dự cảm Ngụy đại nhân sẽ tới tìm cha nói chuyện, chỉ là không biết lúc nào thôi.
Trong thư phòng. Cố Sùng Nghĩa đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn nổi đứng dậy đi ra bên ngoài.

Bị nổ rồi.
Hai mắt Ngụy nhị lão gia đỏ hoe, ông ta sụt sịt mũi, giống như có thể òa khóc bất cứ lúc nào:
Lòng dạ bọn chúng độc ác đến mức nào chứ! Kham ca nhi nhà ta mới có hai mươi mốt tuổi thôi, mà đã... mà đã...

Ngụy nhị lão gia lao tới ôm chặt lấy vai Cố Sùng Nghĩa.
Kiều Trưng lên tiếng hỏi:
Ngụy thông chính đi đâu rồi?


Ngụy thông chính đã đi tra hỏi những hộ dân kia rồi.
Nha sai đáp:
Bọn họ nói căn nhà này đã tồn tại nhiều năm nay, thường có xe ngựa ra vào đưa hàng hóa, quân sự trong căn nhà dẫn người bắt bọn họ tới đây.

Cố Minh Châu hỏi:
Trong nhà có bình an không?
Bảo Đồng gật đầu:
Nhưng mà Hầu gia không ngủ được, cứ ở trong sân tản bộ suốt, nô tỳ sợ Hầu gia tới đây nên cứ phải đứng ngoài cửa trông chừng.
Cha đang đợi tin chăng? Xem ra Ngụy đại nhân đã nói cho cha biết trước chuyện tối nay.
Nghĩ tới vết thương trên người Ngụy Nguyên Kham, không biết lúc nào hắn mới về nhà xử lý vết thương đầy.

Đại nhân, cẩn thận.

Hồ chủ sự lau mồ hôi trên trán, nhìn Thượng thư Bộ Binh - Đàm đại nhân đào hỏa khí được chôn dưới đất lên.
Vẻ mặt Ngụy nhị lão gia vừa căng thẳng vừa đáng thương:
Ngài đã nghe nói gì chưa? Bọn chúng dùng hỏa khí đối phó với Kham ca nhi nhà ta.

Cố Sùng Nghĩa sững người:
Cái gì? Ngụy tam gia sao rồi?

Lúc vừa nghe thấy tin này đúng là ông cũng bị giật mình thật, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, nếu Ngụy tam gia thật sự xảy ra chuyện thì sao Ngụy nhị lão gia có thể tới tìm ông được? Giao tình giữa ông và nhà họ Ngụy vẫn chưa sâu đậm đến mức ấy.
Ngụy nhị lão gia lấy ống tay áo chùi miệng:
Kham ca nhi nhà ta thật sự bị người ta dùng hỏa khí ám toán, cũng may hỏa khí chôn trong nhà chưa phát nổ hết, bằng không cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi Kham ca nhi nhà ta rồi.

Có lẽ sau khi vụ án này kết thúc thì Ngụy Nguyên Kham cũng có thể trở về Thông chính ti, quản lý chuyện văn thư, không bao giờ cần phải động tới những vụ án như thế này nữa, mọi người nước sông không phạm nước giếng, không ai phải đề phòng ai.
Kiều Trang không kìm được lại sai người bên cạnh:
Đi xem xem Ngụy thông chính lại đang làm gì nữa.

Thực ra bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, cho dù rời khỏi phủ cũng không biết đi đâu, nhưng ông lờ mờ cảm thấy tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn, vào lúc chập choạng như thế này thường là thời điểm nguy hiểm nhất.
Cố Sùng Nghĩa vừa mới bước ra khỏi cổng phủ thì bị một người lao thẳng tới, chính là Ngụy nhị lão gia đang thất hồn lạc phách.
Đàm Định Phương đáp:
Hỏa khí này được làm rất tinh xảo, bên trong ngoài đã đánh lửa và thuốc nổ còn có mảnh sắt, mảnh sứ, sức sát thương cực mạnh.

Kiều Trưng mặt mày lạnh tanh, vậy là mấy năm nay Hoài vương lôi kéo nhân tài tới phủ là để làm ra không ít những thứ này. Trong căn nhà này tích lũy nhiều của cải và hỏa khí như vậy là chuẩn bị dùng để làm gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.