Chương 371: Không cần phải khách sáo
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1712 chữ
- 2022-02-04 05:27:12
Quản sự nhà họ Cố không cần dặn dò, lập tức bưng nước tới cho Ngụy Nguyên Kham thay rửa.
Ngụy Nguyên Kham đi ra gian ngoài sửa sang lại tr8ường bào trên người, rửa ráy qua loa bụi đất trên mặt và tay. Nước mà quản sự nhà họ Cổ đem tới vừa đủ ẩm, xà phòng có hương hoa nhàn nhạt, chuẩn3 bị cực kỳ chu đáo, Ngụy Nguyên Kham cong môi mỉm cười trong vô thức.
Không khí trong phòng lại không vì thế mà trở nên dễ thở hơn, ngược lại còn càng lún sâu vào bức bách.
Cố Sùng Nghĩa không kìm được mà thở dài:
Hoài vương từ nhỏ thích đọc sách, mấy năm nay cũng ít tham dự vào chuyện triều chính, tuy chứng cứ xác đáng nhưng lại khiến người ta cảm thấy...
Nguy Hoàng hậu bị cẩm túc trong cung, nhà họ Ngụy bị đàn áp trăm bề, nhưng đến thời điểm quan trọng lại vẫn phải dựa dẫm vào bọn họ, đây chính là đạo lý vàng thật không sợ lửa. Cố Sùng Nghĩa lo lắng nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ngài cũng phải cẩn thận, vừa điều tra án lại vừa không để bị cuốn vào trong, còn phải đề phòng đám người đó âm thầm ám toán.
Nói tới đây, Cố Sùng Nghĩa đã hạ quyết tâm, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa. Ông không phải vì chia bè kết phái cũng không phải vì tiền đồ tương lai, chỉ là ông đã nhìn rõ tình hình trước mắt, kề vai sát cánh cùng nhà họ Ngụy điều tra rõ ràng chuyện này mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Cố Sùng Nghĩa nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ngài đã có cân nhắc rồi?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Còn cần phải tìm thấy chứng cứ xác thực nữa.
Nghĩ tới lúc ở Sơn Tây, hắn bị người hầu nhà họ Cố giấu tới giấu lu9i, lần đầu tới phủ Hoài Viễn hầu, Hầu gia còn hận không thể đá hắn ra ngoài cửa, giờ đây tiến triển đến mức này đã khiến hắn vô cùng mừng rỡ rôi.6
Quay trở về phòng trong, Ngụy Nguyên Kham thẳng thắn nói chuyện với Cố Sùng Nghĩa với dáng vẻ không hề bị lụy:
Trong trang viên có hỏa 5khí mai phục nên mới thành ra bộ dạng này, đã khiến Hầu gia chê cười rồi.
Cố Sùng Nghĩa từng chứng kiến thân thủ của Ngụy Nguyên Kham, nếu đến Ngụy Nguyên Kham cũng không tránh khỏi bị thương thì có thể thấy tình cảnh khi ấy nguy hiểm đến mức nào. Cố Sùng Nghĩa nói:
Ai mà ngờ được đám người đó lại có thể làm ra chuyện này, nếu đổi lại là người khác thì chỉ e không tránh được bị ám toán.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Cũng may có người phát hiện ra manh mối trước, không thì không biết tới nay sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Trong lòng Cố Sùng Nghĩa vốn cũng hơi lo lắng, nhưng nghe thấy câu nói này của Ngụy Tòng Trí thì chỉ muốn nhấc Ngụy Tòng Trí ra ngoài trước, thả vào trong ao nước nhà mình, để cho ông ta bình tĩnh lại trước đã.
Cố Sùng Nghĩa dặn dò quản sự
Mau đi mời thầy thuốc Giang tới đây.
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày.
Ngụy Nguyên Kham lại nói:
Những lời Trần Duy Thành uy hiếp Đàm thượng thư đã bị Kiều Trang nghe thấy hết, Trần Duy Thành lén điều chuyển quân tử tới phủ Vĩnh Bình chắc hẳn cũng có bằng chứng xác thực.
Cố Sùng Nghĩa lên tiếng:
Thật sự là hỏa khí do phủ Hoài vương đặt ư?
Điều này vô cùng quan trọng, hỏa khí không giống với những cống phẩm kia, một khi được chứng thực thì tội danh cố ý mưu phản của Hoài vương sẽ chắc như đinh đóng cột. Đảng Quý phi cũng sẽ nhân cơ hội này ra tay, không biết lại có bao nhiêu quan viên bị kéo vào. Ngụy Nguyên Kham đáp:
Trang viên là của nhà họ Lương, các hộ dân xung quanh cũng thường nhìn thấy có xe ngựa vận chuyển hàng hóa ra vào, những xe ngựa này sẽ đi thẳng về phía Bắc tới phủ Vĩnh
Bình.
Sau đó không đợi Cố Sùng Nghĩa trả lời, Ngụy nhị lão gia đã lên tiếng an ủi Ngụy Nguyên Kham:
Kham ca nhi, đừng vội nhé, Cổ Hầu gia chắc chắn sẽ cứu cháu.
Ngụy nhị lão gia vừa nói dứt lời liền nhìn chằm chằm Cố Sùng Nghĩa bằng đôi mắt to tròn.
Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa trở nên trịnh trọng:
Xem ra phủ Hoài vương và nhà họ Lương khó thoát khỏi có liên can.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Những quán sự của trang viên đã mất tích, hỏa khí ở hậu viện đều do quản sự dẫn hai tâm phúc tới sắp đặt, cho dù nha môn có tìm được quản sự đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ tìm thấy mấy cái xác mà thôi.
Hoàng thượng ư? Hay là Thái hậu, hay là Nguy Hoàng hậu?
Cố Sùng Nghĩa suy ngẫm không lên tiếng, những ánh mắt nhìn Ngụy Nguyên Kham lại càng thêm tin tưởng và kỳ vọng. Mấy vị Hoàng tử tâm tư đều lệch lạc, đã gây nên trận gió tanh mưa máu này thì có bản lĩnh đưa Đại Chu vươn tầm hay không?
Hầu gia cũng cảm thấy có điều đáng nghi phải không?
Ngụy Tòng Trí đột nhiên lên tiếng:
Nhưng mà có thể khẳng định trong này vẫn còn manh mối chúng ta chưa tìm thấy, có điều cũng không phải rất nhiều. Nhất là đảng Quý phi, cuối cùng cũng tìm được căn nguyên gây họa cho Đông cung, tất sẽ cắn chặt không buông. Hoàng thượng tín nhiệm Bộ Hình lại luôn đa nghi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, trận gió tanh mưa máu lần này hẳn là không tránh khỏi.
Nếu Hoài vương thật sự là kẻ đứng đằng sau giật dây thì cũng đành, diệt trừ hắn chỉ có lợi không có hại, nhưng điều đáng sợ là chỉ e sau tất cả lại để ngư ông đắc lợi thôi.
giải.
Từ án ngựa chiến điều tra đến tận giờ, kết quả đã ở trước mắt.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu, không phải ông đang lo lắng cho phủ Hoài vương và nhà họ Lương. Giờ đây bao nhiêu chứng cứ bày ra trước mắt, cho dù bên trong có uẩn khúc thì Hoài vương và nhà họ Lương chắc chắn không hoàn toàn vô tội. Nếu đã có gan làm thì phải có gan gánh chịu hậu quả, nhưng ông chỉ sợ sẽ kéo theo càng nhiều quan viên rơi vào vòng xoáy này, khiến cục diện chính trị của Đại Chu hỗn loạn.
Cố Sùng Nghĩa nghĩ đến đây thì chợt bừng tỉnh. Ban nãy là ai lên tiếng thế? Ngụy Tòng Trí? Cố Sùng Nghĩa lập tức quay sang nhìn Ngụy Tòng Trí, chỉ thấy Ngụy Tòng Trí đang gặm cuống lá trà, dáng vẻ rất không ăn nhập gì, như thể những lời ban nãy thoát ra từ trong đầu của ông ta, còn miệng chỉ là mượn dùng tạm mà thôi.
Cố Sùng Nghĩa liên tục gật đầu. Từ cổ chí kim chuyện loạn trong giặc ngoài không hiểm, không tránh khỏi chuyện này phát sinh, nhưng phải xem có thể khống chế toàn cục hay không, không thể để triều đình vì thế mà điêu đứng.
Thật đúng là một kết quả không dễ gì thu xếp được, liệu ai có thể ra mặt ngăn chặn cơn sóng dữ này?
Trong lòng Cố Sùng Nghĩa trầm xuống, Ngụy nhị lão gia kêu như thể trời sắp sập xuống vậy.
Hầu gia.
Mặt mũi Ngụy nhị lão gia nhíu chặt cả lại:
Trong phủ có thầy thuốc không?
Nghĩ thông điều này rồi, Cố Sùng Nghĩa lại quan sát Ngụy Nguyên Kham lần nữa, phát hiện sắc mặt Ngụy tâm gia đã hơi tái đi, ông khẽ nhíu mày:
Ngụy tam gia bị thương rồi chăng?
Ngụy nhị lão gia lập tức đứng bật dậy, đôi mắt dán chặt lên người Ngụy Nguyên Kham:
Kham ca nhi bị thương rồi? Sao không nói cho nhị thúc biết? Bị thương thế nào?
Cố Sùng Nghĩa không khỏi liếc xẻo Ngụy Tòng Trí một cái. Cũng không biết rốt cuộc tay Ngụy Tòng Trí này có quan tâm đến cháu mình thật không nữa. Bình thường thì mồm mép tép nhảy không ai đuổi kịp, đến lúc cấp thiết thì lại không nhìn ra sơ hở, còn cần ông phải nhắc.
Không đợi Ngụy Nguyên Kham lên tiếng, Ngụy nhị lão gia đã tìm thấy vết thương trên người hắn:
Không được rồi, sao lại chảy nhiều máu thế này?
Cố Sùng Nghĩa nói:
Như vậy thì Trần Duy Thành có nhận tội hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục:
Trần Duy Thành và đám người Bạch quan chính cùng nhau hãm hại Triệu lão tướng quân. Giờ đây Bạch quan chính và người quản lý binh giới năm đó đã chết, mọi manh mối đều quy về Trần Duy Thành, nếu có thể tìm được chứng cứ trong nhà họ Trần chứng minh Trần Duy Thành qua lại với Hoài vương và nhà họ Lương, thì phủ Hoài vương và nhà họ Lương cũng chẳng có cơ hội để biện
Vào thời điểm then chốt Châu Châu đã nhắc nhở hắn, lúc đó hắn mới nhìn ra điểm kỳ lạ của căn phòng, nhờ thế mà tránh được nạn. Đáng tiếc không thể nói rõ ra trước mặt Hầu gia, bằng không lại có thể khiến ân tình giữa hai nhà khăng khít thêm một bậc rồi.
Được cái này thì lại mất cái kia. Bí mật của Châu Châu giúp hai người có thể thường xuyên gặp gỡ, nhưng trên bề mặt lại trở thành chướng ngại. Tuy nhiên chướng ngại này sẽ dần dần bị hắn phá vỡ, đến khi có thể loại bỏ hoàn toàn.
Thầy thuốc Giang ở cách phủ không xa, có thể tới đây rất nhanh. Quản sự vâng lệnh đi ngay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.