Chương 372: Sự kỳ lạ của con gái
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1613 chữ
- 2022-02-04 05:27:11
Cố Sùng Nghĩa định gọi Châu Châu lại, Châu Châu không biết trong nhà có khách nhưng lẽ nào quản sự không biết ư? Sao lại không ngăn cản?
C8hâu.
Tiếng nói của Cố Sùng Nghĩa còn kẹt lại trong cổ họng thì bóng dáng ấy đã nhanh nhẹn lẻn vào trong thư phòng.
Ngụy Nguyên Kham vô thức giơ cánh tay ra như thể vô tình để dáng người nhỏ bé kia luồn qua nách, chạy đến trước mặt mình. Sau đó hắn xoay người, che chắn cho Cố Minh Châu đứng sau lưng.
Cố Minh Châu cảm thấy trước mắt hoa lên, lúc ngước mắt lên lần nữa thì vừa hay nhìn thấy Ngụy đại nhân đứng trước mặt cô. Ngụy đại nhân còn chưa mặc áo trong chỉnh tề, bả vai phải lộ ra một vết thương máu thịt lộn xộn, vừa nhìn tới đã thấy giật mình.
Dạ dẻ của Ngụy đại nhân vốn trắng nên đã tôn vết thương đó lên, khiến cho nó trông càng nghiêm trọng hơn. Ngụy Nguyên Kham vội vã mặc áo trong ngay ngắn, chẳng mấy chốc chiếc áo sạch sẽ lại thẩm ướt máu tươi.
Châu Châu không được quậy.
Giọng nói của Cố Sùng Nghĩa như xa như gần nhưng cho dù Cổ hầu có nhanh hơn nữa thì cũng vẫn đến muộn một bước, bóng dáng nhỏ nhắn kia đã xông vào nội thất trước, cô chạy thẳng đến chỗ Ngụy
Nguyên Kham.
Bảo Đồng giả vờ như đuổi theo, chủ tớ hai người vén tấm rèm nội thất ra nhanh như một cơn gió.
Ngụy Nguyên Kham ở trong nội thất của thư phòng, đã thay áo ngoài và chiếc áo trong dính máu ra, đang mặc áo mới vào. Nghe được tiếng động thì ngón tay chuẩn bị thắt đai áo khẽ rụt lại, dùng tay đúng lúc. Bên ngoài vang lên tiếng của quản sự:
Đại tiểu thư, bên trong nội thất có khách, người không thể vào đó được.
Ngụy tam gia bị thương rồi? Ngài ấy ở đâu? Không cần đi mời thầy thuốc, ta chính là...
Giọng nói lanh lảnh ngay lập tức vang lên, lời lẽ hùng hồn khiến người ta không thể nào phản bác được.
Nói rồi, Cố Minh Châu lấy gối bắt mạch ra:
Còn phải bắt mạch, để đề phòng... đề phòng... có độc.
Đầu óc Cố Sùng Nghĩa chợt bừng tỉnh, chính mắt nhìn thấy con gái bước sang bắt mạch cho Ngụy Nguyên Kham, dường như trong chớp mắt con gái đã biến thành một thầy thuốc tài ba rồi. Cố Minh Châu bắt mạch cho Ngụy Nguyên Kham, mạch tượng của Ngụy đại nhân ổn định không hề có dấu hiệu trúng độc, chuyện làm sạch vết thương có thể giao cho thầy thuốc Giang xử lý.
Dọn dẹp hòm thuốc xong, bấy giờ Cố Minh Châu mới dẫn Bảo Đồng rời khỏi thư phòng. Đúng lúc đó, thầy thuốc Giang cũng vừa tới, nhìn thấy lọ thuốc mà Cố Minh Châu để lại, thầy thuốc Giang luôn miệng khen ngợi:
Dù sao cũng là đồ đệ của Mạc chân nhân ở Thượng Thanh quán, những lọ này toàn là thuốc chữa thương loại tốt, ta đắp lên cho Tam gia là được.
Cố Minh Châu không kìm được khẽ cau mày. Ngụy đại nhân bị thương thành thế này rồi tại sao không về nhà họ Ngụy chữa trị mà còn đến phủ Hoài Viễn hầu làm gì?
Châu Châu.
Cố Sùng Nghĩa bước vào, tình cảnh trước mắt khiến sắc mặt ông hơi u ám.
Gương mặt Ngụy Nguyên Kham lộ vẻ kinh ngạc, áo khoác ngoài còn chưa kịp mặc xong, hắn cụp mắt đôi gò má hơi ửng hồng, cả người chẳng được tự nhiên như lúc bình thường, đang nhanh chóng buộc đai áo vào.
Cố Minh Châu mang theo hòm thuốc, nhanh chân chạy sang. Nhìn thấy con gái đi đến bên cạnh mình, Cố Sùng Nghĩa cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Ngụy tam gia bị thương rất nghiêm trọng
Cố Minh Châu nói:
cần phải làm sạch vết thương rồi đắp bột thuốc cầm máu lên.
Nói rồi, Cố Minh Châu đặt hòm thuốc xuống bàn, lấy một dải vải sạch sẽ và mấy lọ thuốc bột từ bên trong ra.
Vết thương ở trên vai dễ bị rách cho nên phải dùng vải băng bó cẩn thận.
Cố Sùng Nghĩa thở dài một hơi, cách đây không lâu ông vừa mới cùng Châu Châu đi đến An Tể viện xem bệnh cho mọi người. Nếu theo học y thuật từ Mạc chân nhân thì không thể tránh được những chuyện như thế này, trong lòng ông cũng xem như đã có chuẩn bị. Thế nhưng, không biết tại sao nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham khom lưng hành lễ, rồi nhớ đến cảnh tượng Châu Châu nấp sau lưng của Ngụy Nguyên Kham thì đột nhiên ông lại thấy sốt ruột.
Đó là viên minh châu ông nâng niu trong lòng bàn tay, từ bao giờ mà nó cần được người đàn ông khác bảo vệ chứ?
Châu Châu, sang chỗ của cha này.
Cố Sùng Nghĩa vẫy tay.
Châu Châu
Cố Sùng Nghĩa sa sầm mặt:
con đang làm gì thế?
Cố Minh Châu nhìn thẳng vào đôi mắt của cha, biểu cảm của cha nghiêm túc hơn thường ngày:
Con đến chữa trị vết thương cho Ngụy tạm gia, không cần tìm thầy thuốc Giang đầu, con... con từng học với sự phụ rồi... Con có nhiều thuốc lắm.
Nói rồi cô thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ vào hòm thuốc trên người, gương mặt toát lên vẻ tự tin.
Châu Châu thì trốn sau lưng Ngụy Nguyên Kham, nghiêng đầu nép sau cánh tay của Ngụy Nguyên Kham nhìn ông, sau đó ngọt ngào gọi một tiếng:
Cha.
Cố Sùng Nghĩa cau mày, bỗng nhiên cảm thấy bản thân lại hóa thành người nông dân trên cánh đồng, muốn lấy gậy ra đuổi bọn trộm lảng vảng đến gần cánh đồng đi.
Có điều nghĩ kĩ lại thì hình như tình cảnh trước mắt không thể trách tên trộm đó được.
Nếu là thường ngày thì thôi vậy nhưng lần này Ngụy đại nhân vì cứu cô nên mới bị thương, không tận mắt nhìn thấy vết thương thì cô không thể nào yên lòng được. Nghĩ đến đó, Cố Minh Châu chẳng ngồi yên nổi nữa, vội vã sai Bảo Đồng đi lấy hòm thuốc sang, rồi men theo hành lang gấp khúc đi đến thư phòng.
Nào ngờ lúc từ trong tiền sảnh bước ra thì nhìn thấy cha đứng trong sân. Muốn lừa gạt cha trót lọt thật sự không dễ nên nhân lúc cha còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã nhấc váy nhanh chân bước vào trong phòng.
Đại tiểu thư.
Cố Sùng Nghĩa 3kinh ngạc, ông biết Chầu Châu chạy tới chạy lui cả ngày nhưng không ngờ thân thủ của cô lại nhanh nhẹn đến thế, chỉ trong chớp mắt đã chuồn khỏi t9ầm mắt của ông khiến ông ngăn cản không kip.
Thể làm sao được, Cố Sùng Nghĩa nhanh chân sải bước về phía thư phòng.
Cố Minh Châu d6ặn Báo Đồng chú ý đến động tĩnh ở ngoại viện, nghe nói cha sai người đi mời thầy thuốc về, cô biết chắc chắn là muốn khám bệnh cho Ngụy đại nhân. 5
Cố Minh Châu vừa dứt lời, Ngụy Nguyên Kham mặc xong áo ngoài cũng khom người hành lễ với Cố Sùng Nghĩa, nói:
Bả phụ đừng trách tội đại tiểu thư, tất cả là lỗi của cháu.
Sùng Nghĩa, có gì từ từ nói, đại tiểu thư có tấm lòng nhân từ của một thầy thuốc thôi mà.
Giọng của Ngụy nhị lão gia từ bên ngoài vọng vào, bây giờ Cố Sùng Nghĩa mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà Ngụy Tòng Trí đã trốn ra ngoài để được yên tĩnh.
Cái tên khốn nạn này, nếu như ông ta ở đây trông chừng thì làm sao Châu Châu có thể xông vào được? Quả nhiên đến lúc quan trọng thì chẳng tin tưởng được.
Nhìn đôi mắt trong veo của con gái, không còn vô hồn như lúc trước nữa, thậm chí lúc chuyển động trong đôi mắt còn khá lanh lợi, dáng vẻ tràn ngập sự cầu khẩn khiến Cố Sùng Nghĩa mềm lòng. Xem ra là ông nghĩ nhiều rồi, Châu Châu chỉ muốn chữa bệnh cho người khác mà thôi.
Hầu gia, đại tiểu thư không ngủ được muốn mang hòm thuốc đến gặp Mạc chân nhân, đúng lúc nghe thấy quản sự bảo Ngụy tam gia bị thương rồi, sai người đi mời thầy thuốc Giang, cho nên đại tiểu thư đòi đến xem sao.
Bảo Đồng vội vã giải thích:
Mấy ngày nay, đại tiểu thư luôn đi theo Mạc chân nhân chữa bệnh cứu người, có lẽ đã quen rồi nên mới... nên mới...
Châu Châu cũng gật đầu phụ họa:
Cha ơi con biết chữa, con có thể chữa khỏi được, ở trong thôn bảo và An Tế viện con đều chữa trị cho bọn họ rất tốt.
Đợi thầy thuốc Giang băng bó xong vết thương trên bả vai, Ngụy Nguyên Kham đứng dậy cáo từ Cố Sùng Nghĩa:
Ta còn phải đến nha môn nên mấy ngày nay Hầu gia nhớ để ý đến động tĩnh của hẻm Hoa Sen nhiều hơn.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu, tiễn hai thúc chất nhà họ Ngụy đi rồi quay thẳng về sảnh chính,
Hầu gia.
Lâm phu nhân nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt Cố Sùng Nghĩa:
Có phải là kinh thành lại sắp loạn rồi không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.