Chương 374: Ấm lạnh
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1719 chữ
- 2022-02-04 05:27:33
Trong cung, Thái phi sở
Ngụy Hoàng hậu nhìn mấy rương hòm trước mặt rồi gật đầu, nội thị lập tức đóng rương lại 8đưa đến Tinh An tự ở bên ngoài cung. Quan tài của Mật Thái phi được đặt ở Tỉnh An tự, chờ đợi được đưa vào chôn cất ở l3ăng mộ phi tần.
Thôi Trinh vừa bước vào sảnh chính đã nghe được tiếng cười đùa của Lâm phu nhân và Châu Châu ở trong nội thất, bầu không khí vui vẻ như ngọn lửa than trong lò sưởi có thể làm giá rét bên ngoài tan chảy đi. Thôi Trinh rất muốn đứng ở đó thêm một lúc nữa.
Trinh ca nhi mau ngồi đi.
Lâm phu nhân mỉm cười:
Trong nhà bận rộn thì đừng lo lắng cho bên này quá, sức khỏe mẹ cháu thế nào rồi?
Nguy Hoàng hậu gật đầu đáp:
Nghe nói bắt được mấy tai mắt của phủ Hoài vương trong cung Quý phi, tối hôm qua một thái giám hầu hạ Hoàng thượng đã nhảy xuống hồ tự sát rồi. Hôm nay lại điều tra ra được loại thuốc tiên mà Mật Thái phi dùng ở trong cùng của Đức phi.
Thái hậu lần tràng hạt trong tay:
Hễ trên triều đường có biến động gì dù nhỏ thì không tránh được việc hậu cung sẽ loạn theo ngay. Ai gia nghe nói, Bộ Lại trình lên một bản tấu chương, trong tấu chương liệt kê ra khá nhiều quan viên. Phần lớn những người này đều là những đệ tử con nhà nghèo được đề bạt lên trong các khoa thi của triều đình. Kể từ sau khi những người này đặt chân lên con đường làm quan, phủ Hoài vương và nhà họ Thần đã cho bọn họ mượn tiền bạc, cho bọn họ thuê phủ đệ để nuôi gia quyến.
Lâm phu nhân mỉm cười:
Mau mời Trinh ca nhi vào đây.
Thôi Trinh đến tặng ít đồ Tết cho phủ Hoài Viễn hầu, sai quản gia chuyển đồ đạc vào bên trong phủ, còn hắn thì đi thỉnh an Lâm phu nhân.
Sắp vào cuối năm mà thấy phủ Hoài vương gặp chuyện lớn như vậy làm cho ai nấy đều cảm thấy bất an. Lâm phu nhân xoa xoa bụng rồi thở dài, dạo gần đây bà đột nhiên thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy chẳng chờ tới tháng ba nữa là đứa bé này đã ra đời rồi.
Lâm phu nhân mới nghĩ tới đó, đứa bé trong bụng thình lình đạp một cái khiến bụng bà nhói lên, sinh đứa bé nghịch ngợm này ra thì khả năng cao sẽ long trời lở đất mất.
Cố Minh Châu có người trên chiếc giường sưởi của Lâm phu nhân, vừa ăn mứt hoa quả vừa nhìn danh sách trong tay mẹ. Lâm phu nhân cũng chẳng biết con gái nhìn có hiểu hay không, thường ngày bà sẽ lên tiếng giảng giải cho con gái.
Ma ma quản sự nhét lò sưởi vào trong tay Cố Minh Châu, khẽ giọng nói:
Lúc nô tỳ ra ngoài lại nhìn thấy nha sai đang bắt người, bây giờ trong kinh thành lòng người nơm nớp lo sợ, người trên đường cũng ít đi nhiều, làm gì có không khí ăn Tết chứ?
Thái hậu đưa tay lập tức đỡ Nguy Hoàng hậu dậy:
Con xem con kia, 5lại gầy hơn mấy ngày trước nhiều rồi, nhưng mà bàn tay không còn lạnh lẽo nữa, khí sắc cũng tốt lên.
Nguy Hoàng hậu đáp:
Để mẫu hậu lo lắng rồi.
Có chuyện gì thế?
Thái hậu chất vấn, nữ quan bên cạnh vội vã đi nghe ngóng.
Chẳng bao lâu sau nữ quan đã hỏi rõ được mọi chuyện:
Là nữ quan trong cung Đức phi, bị Quý phi nương nương đưa đi hỏi chuyện.
Nguy Hoàng hậu dìu Thái hậu nương nương ngồi lên chiếc sập gỗ.
Nguy Hoàng hậu ngồi xuống pha trà cho Thái hậu:
Tuy Hoàng thượng không đồng ý cho Huệ vương được chuyển vào trong lăng viên của Tiên hoàng nhưng lăng phi tần mà Mật Thái phi được an táng lại cách lăng Huệ vương không xa, hy vọng mẫu tử Mật Thái phi có thể gặp lại nhau nơi hoàng tuyền.
Thị lang Bộ Lễ vạch trần Thân Quỷ Thành âm thầm chia bè kết phái, còn từng cho ông ấy mượn tiền. Nhà họ Thân còn lợi dụng tộc học để tài trợ cho không ít đệ tử con nhà nghèo, bây giờ những người này đều đang làm việc cho phủ Hoài vương
Nói đến đây, Thái hậu lại thở dài:
Lúc trước tiên hoàng khen ngợi Thân thủ phụ là cánh tay đắc lực hiếm có của Đại Chu, còn bảo con cháu nhà họ Thân thông minh hiểu học, tương lai chắc chắn sẽ dốc sức vì Đại Chu. Chẳng ngờ mới mấy chục năm ngắn ngủi đã trở thành như thế này, đúng là nhìn rõ người nhưng không nhìn thấy được lòng người.
Thái hậu ngẩng đầu nhìn đại điện lạnh lẽo. Hễ thứ gì Mật Thái phi thích thì phần lớn đều được dọn dẹp để sau này cùng chân trong lãng Thái phi, những thứ không mang đi được cũng bị vứt vào trong kho, nơi này liên trở nên trống trải.
Lúc tiến hoàng còn sống, ngoại trừ ai gia ra thì ngài ấy ban thưởng cho Mật Thái phi nhiều nhất, nhiều người trong hậu cung không biết ngưỡng mộ Mật Thái phi đến mức nào. Bây giờ Mật Thái phi đi rồi, nhiều thứ chẳng được ai hỏi han tới, giống như mấy giò hoa lan trong góc tường mới mấy ngày mà đã nửa sống nửa chết rồi.
Nói tới đây, Thái hậu thở dài thườn thượt:
Con người già rồi sẽ nhìn thoáng được nhiều chuyện, vinh hoa phú quý suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Xem ra Quý phi vẫn chưa nhìn rõ, xưa nay sự sủng ái của người đàn ông đó đều không vượt qua được thử thách, nhất là với hoàng quyền của ông ta, không thể bị bất cứ ai tranh giành. Cho dù trước đây có dân ái
đến mức nào cũng sẽ tan biến trong nháy mắt mà thôi.
Năm nay kinh thành vô cùng lạnh giá.
Dứt lời, Thái hậu đứng dậy chìa tay về phía Ngụy Hoàng hậu:
Nơi này lạnh lẽo quá, cùng ai gia về cung Từ Ninh ngồi một lát đi.
Nguy Hoàng hậu tiến lên trước đỡ lấy Thái hậu, hai người rời khỏi Thái phi sở, đang trên đường đi đến cung Từ Ninh thì nghe thấy tiếng hô hoán cách đó không xa.
Thái hậu nương nương, nô tài bị oan mà, Thái hậu nương nương...
Thái hậu dừng bước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy mấy cung nhân ba chân bốn cẳng vội giải một nữ quan đi.
Tiếng mẫu hậu này khiến cõi lòng Thái hậu trở nên ấm áp. Còn nhớ có năm nào đó cơ thể bà không được khỏe, là Lỗ vương phi Ngụy thị vào cung hầu hạ, bà bệnh đến mơ mơ màng màng. Khi đó Ngụy thị ở bên cạnh gọi mẫu hậu, vừa gọi bà vừa đút thuốc cho bà uống.
Sau này bệnh của bà đã đỡ, cũng thân thiết với Ngụy thị hơn nhiều, lúc không có ai Ngụy thị cũng không sửa cách xưng hô, cứ âm thầm gọi bà như thế.
Cõi lòng Thái hậu đột nhiên buồn bã, có lúc bà nào khác gì Mật Thái phí?
Làm như vậy cũng xem như không có lỗi với bà ấy, người chết rồi thì không cần nhắc lại nữa.
Thái hậu hơi cụp mắt:
Ở Thái phi sở chắc Hoàng hậu đã nghe được động tính trong cung Quý phi rồi chứ?
Thôi Trinh nói:
Trong nhà vẫn ổn, di mẫu cứ yên tâm.
Lâm phu nhân muốn hỏi thăm Thôi Vị nhưng chưa dám cất lời. Nghe nói mối quan hệ giữa hai huynh đệ Thôi Trinh và Thôi Vị không còn được như xưa nữa. Về chuyện này tuy bà là di mẫu nhưng cũng không biết nội tình bên trong nên không tiện khuyên nhủ.
Hôm nay Thôi Trinh không định ngồi lâu, hắn đứng lên cao từ Lâm phu nhân.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Thôi Trinh, Lâm phu nhân thấy hơi buồn bã. Người mang thai thường dễ đa sầu đa cảm, bà nhìn Thôi Trinh thì luôn nhớ đến lão Định Ninh hầu. Trinh ca nhi cũng chẳng dễ dàng gì, từ tận đáy lòng bà mong cuộc sống của Trinh ca nhi có thể dễ thở hơn một chút.
Thôi Trinh rời khỏi phủ Hoài Viễn hầu, đang định leo lên ngựa thì tùy tùng bên cạnh tới bẩm báo:
Nhị gia quay về rồi, tai mắt phải đi báo cáo là Nhị gia đi gặp mấy phó tướng của Đại Đồng Vệ sở.
Hoàng hậu.
Thái hậu nhìn Nguy Hoàng hậu:
Con nhìn xem, chạy đến cả chỗ của ai gia để cầu cứu, e là chẳng bao lâu nữa cung Từ Ninh của ai gia không thể yên tĩnh nữa rồi.
Một cơn gió thổi lướt qua tóc mai bên trán Nguy Hoàng hậu, đôi mắt bà đột nhiên thấu tỏ. Đức phi là sinh mẫu của Túc vương, Quý phi muốn mượn cơ hội lần này để đánh một trận lớn, diệt trừ Hoài vương, trấn áp Túc vương.
Năm xưa linh cữu của Huệ vương cũng đặt ở Tỉnh An tự, chuyện này xem như đã tác thành cho tấm 9lòng từ mẫu của bà ấy.
Thái hậu sai người dìu đi vào trong đại điện:
Khoảng thời gian này vất vả cho Hoàng hậu rồi.
6
Nguy Hoàng hậu hành lễ với Thái hậu.
Lâm phu nhân nhìn Cố Minh Châu:
Châu Châu lấy dây ra, mẹ cùng chơi với con được không?
Cố Minh Châu gật đầu, vừa mới mở túi ra thì nghe ma ma quản sự bẩm bảo:
Phu nhân, Định Ninh hầu tới rồi.
Thôi Vị đang muốn làm gì? Ngày xưa ở trước mặt hắn thì cẩn thận hành sự từng li từng tí, bây giờ chẳng thèm quan tâm đến nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.