Chương 375: Lập công


Nụ cười đã lâu không thấy nở rộ trên gương mặt Lâm thái phu nhân, dường như cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ngày nắng đẹp vậy.

Còn đám mây đen8 dày đặc chắn trước mặt bà, thử khiến bà ghét bỏ chính là... Đứa con trai ruột mà bà đứt ruột đẻ ra.
Lời của Thôi Vị không hề lay động được Thôi Trinh, hắn ngước mắt nhìn quản gia:
Còn chờ đợi gì nữa?

Bà bà tiến lên đỡ lấy cánh tay Lâm thái phu nhân.
Trương phu nhân hành lễ với Thôi Trinh, Thôi Trinh không nói gì thêm nữa, quay đầu nhìn Thôi Vị:
Theo ta vào thư phòng.

Trượng phu nhân nhìn Thôi Trinh và Thôi Vị rời đi, Thôi Vị tiến lên trước hai bước, cố ý quay đầu như đang nhìn Lâm phu nhân bị đưa đi những ánh mắt lại hờ hững dừng ở chỗ Trượng phu nhân, một lúc lâu sau mới thôi nhìn.

Hai mẹ con chúng ta chuyển ra ngoài, không có nó chúng ta cũng sống được!


Mẹ có thể đi.
Thôi Trinh lạnh lùng đáp:
có điều bước ra khỏi cánh cổng phủ Định Ninh hầu rồi thì chỉ có hai nơi để đi, hoặc là bị nhốt vào đại lao cho nữ quyển, hoặc là vào am ni cô của gia tộc Thôi thị. Mẹ nghĩ kĩ nơi muốn đi rồi thì con sẽ đích thân tiên mẹ đến đó.


Đại ca ở trong nhà dưỡng thương không tiện ra mặt nên đệ đã vượt quá chức phận đến Sơn Tây tỉ mỉ điều tra một lượt, lấy danh sách binh giới mà Bộ Binh cấp phát cho mấy năm nay đem đến nha môn đối chiếu.

Thôi Vị ngừng lại một lát:
May mà điều tra kỹ lưỡng nên đệ đã phát hiện ra vấn đề thật. Trần phó tướng của Đại Đồng Vệ sở có một chất họ bà con xa đang làm việc ở phủ Hoài vương, Trần phó tướng nói chất họ của hắn là Trần Gia có đến vài lần khuyên nhủ hắn đầu quân cho phủ Hoài vương.

Thôi Trinh hỏi:
Trần Gia đã nói những gì?

Đôi mắt Thôi Vị lóe lên:
Trần Gia còn nói nếu Trần phó tướng chịu đầu hàng thì phủ Hoài vương sẽ giúp Trần phó tướng lập được công huân.

Nhìn thấy thế, Thôi Vị quỳ xuống trước mặt Thôi Trinh:
Đại ca!

Thấy Thôi Vị quỳ, Lâm thái phu nhân lại càng la hét thất thanh:
Mi làm thế là muốn ép mẹ và đệ đệ của mình chết hả? Người bên ngoài xem mi là Thường Thắng tướng quân gì đó nhưng thực ra chỉ là một con súc sinh lòng dạ độc ác! Thôi ca nhi con đứng dậy đi, con không cần phải quỳ với nó, mẹ không nhận đứa con trai là nó nữa, từ nay về sau con cũng chẳng có đại ca!

Nói dứt lời, Lâm thái phu nhân nhìn Thôi Vị bằng đôi mắt sâu xa, trong đôi mắt chứa đựng tình yêu, sự ân cần và hiện từ của một người mẹ.
Thôi Trinh khẽ siết chặt bàn tay.
Trong lòng Thôi Trinh, gia đình di mẫu còn quan trọng hơn cả mẹ ruột.
Trượng phu nhân dặn dò ma ma quản sự
Lát nữa Hầu gia từ thư phòng ra thì mời Hầu gia đến sảnh chính, ta có chuyện gấp muốn hỏi thăm Hầu gia.

Đôi mắt lạnh lẽo của Thôi Trinh nhìn thẳng vào tâm thái phu nhân, Lâm thái phu nhân bất giác run rẩy, bà ta tin đứa con trai lớn của bà ta nói được làm được, tất nhiên bà ta không muốn đến am mà cũng chẳng muốn vào đại lao.
Lâm thải phu nhân nghiến răng nhìn chằm chằm Thôi Trinh:
Được, được lắm! Ta không đi, ta sẽ ở lại đây chính mắt nhìn xem Định Ninh hầu còn có thể oai phong được đến lúc nào.

Thôi Trinh sa sầm mặt:
Đệ đến Sơn Tây làm gì rồi?

Thôi Vị nói không nhanh không châm:
Bộ Binh điều tra ra Trần Duy Thành lén bòn rút quân tự cho phủ Vĩnh Bình, đệ nhớ ra mấy năm nay quân tự của Đại Đồng chúng ta luôn thiếu hụt không đủ. Không phải đại ca cũng nghi ngờ Đại Đồng có người lớn cài tai mắt vào ? Đệ dự định mượn chuyện này để lôi kẻ tai mắt đó ra.

Thôi Trinh nghe đến đây liền cau mày:
Trần Gia?

Thôi Vị gật đầu:
Chính là quản gia bên cạnh Hoài vương.


Biết Hầu gia từ đầu về không?
Trương phu nhân hỏi ma ma quản sự bên cạnh. Ma ma quản sự đáp:
Hầu gia từ điện trang ngoài kinh thành về đã đi thẳng đến phủ Hoài Viễn hầu.

Rốt cuộc phủ Hoài Viễn hầu có gì tốt đẹp mà khiến Thôi Trinh bận lòng đến thế? Nàng vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của của Thôi Trinh khi nghe nàng giới thiệu nhà họ Đàm cho hẻm Hoa Sen khi trước.
Lâm thái phu nhân bị đưa về lại phòng, Trương phu nhân cũng sai người đỡ mình đi ra.
Thôi Trinh nhìn Trương thị:
Tiết trời lạnh lẽo không cần phải ra ngoài, về phòng tĩnh dưỡng đi!

Thôi Trinh đứng yên tại đó, dáng người thẳng tắp sừng sững như núi khiến tất cả mọi người trong phủ đều sợ hãi. Quản gia đưa theo mấy ma ma tiến lên trước,

Đại ca.
Thôi Vị không dám tin, một tia yếu đuối lướt qua trên khuôn mặt:
Thấy sắp đến năm mới rồi... Mẹ làm sai nhưng cũng đã chịu phạt, cũng xem như đã có một lời giải thích hợp lý với người ngoài. Cho mẹ đi lại thì đã làm sao? Trong nhà đầu phải quân doanh, đại ca đúng không nể tình như vậy.

Kinh nguyệt của Trương thì vẫn chưa đến, mấy ngày nay đến cả đi đường Trương thì cũng chẳng dám sải bước lớn, chỉ đợi qua ít ngày nữa sẽ mời thầy thuốc vào phủ bắt mạch.
Tuy Thôi Trinh cũng mong đích trưởng tử ra đời nhưng chẳng có sức lực để dồn vào trong nội trách. Có điều mỗi ngày quay về nhìn thấy biểu cảm vừa căng thẳng vừa chờ mong ấy của Trường thị, hắn cũng bị cảm động, đối đãi với Trường thì cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Thôi Trinh và Thôi Vị vào thư phòng.
Thôi Vị vừa ngồi xuống đã cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm đang nhìn mình, hắn ta ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi nhìn lại.
Đợi đến khi bóng dáng hai huynh đệ họ biến mất ở đầu kia của hành lang, Trương phu nhân mới đưa người đi vào trong nội trạch. Nàng còn tưởng Hầu gia đối xử tốt với mình hơn nhưng hôm nay xem ra vẫn như vậy, từ đầu đến cuối thứ nàng có được chỉ là một bóng lưng.
Thôi Trinh khác với đàn ông bình thường, trái tim hắn vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, nàng gả vào đây bao nhiêu năm, đã nghĩ ra nhiều cách nhưng hình như hắn chẳng thích nàng là bao.
Mặt Thôi Trinh không đổi sắc, nhìn cảnh 3tượng mẫu từ tử hiếu trước mặt, dường như đến cả lông mi của hắn cũng chẳng động đậy, càng không có ý tiếp lời Lâm thái phu nhân, chỉ lạnh nhạt dặn d9ò quản sự
Bệnh của thái phu nhân còn chưa khỏe, cẩn thận nhiễm phong hàn, mau đưa thải phu nhân về lại trong phòng đi.

Nụ cười trên mặt Lâm6 thái phu nhân lập tức biến mất, bà ta siết chặt lấy cánh tay Thôi Vị, quát lên chói tai:
Thôi Trinh, mi trông mong ta chết đến vậy ư? Ta xem các ng5ươi kẻ nào dám!

Đương nhiên Thôi Trinh biết ý nghĩa của lời này, trợ giúp võ tướng lập được công huân thì không thể thiếu chuyên cung cấp quân giới và binh mã được, giống như đôi thiên binh của Lâm Tự Chân vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.