Chương 376: Giám sát



Cạch
một tiếng.

Thôi Trinh ném chén trà trong tay xuống cái bàn thấp, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Thôi Vị:
Ta đang nói chu8yện triệu chính với đệ, đệ nhắc đến Châu Châu làm gì? Di phụ đã nói rất rõ ràng ở phủ Hoài Viễn hầu rồi. Trước mặt trưởng bối, đệ mặc kệ lễ3 nghi, cầu hôn biểu muội trong trạng thái tức giận, hở một tí là treo Châu Châu bên miệng. Để có tôn trọng mối hôn sự mà mình coi trọng dù 9chỉ một chút không? Nếu đã không tôn trọng và cũng không để trong lòng thì đừng có mang ra để uy hiếp người khác.

Giờ hắn ta đã sáng tỏ. Thực ra người nên đi nhất chính là đại ca. Đại ca đi rồi thì cả nhà cũng yên ổn, tất cả mọi người đều có thể được như ý nguyện.
Vương Tỉnh nói:
Ban nãy phu nhân dặn dò, mời Hầu gia đến nhà chính.

Thôi Trinh nói xong định đi ra ngoài, có điều hằn dừng lại:
Để có muốn ra ở riêng không?

Thôi Vị chưa cưới vợ, theo lý mà nói thì nên ở với trưởng bối. Nhưng nhà tổ của nhà họ Thôi ở Sơn Tây, Thôi Vị có thể ở đây hay không đều phải xem ý của Thôi Trinh. Thôi Vị đứng sững ở đó, một hồi sau mới bừng tỉnh:
Đại ca muốn đuổi đệ đi?


Hầu gia hoài nghi Nhị gia cố ý đưa Thái phu nhân đến trước mặt Lâm Tự Chân?
Vương Tinh không dám tin. Nhị gia luôn hiếu thảo với Thái phu nhân, sao ngài ấy có thể làm ra chuyện như thế này? Nếu là thật thì Nhị gia không phải là người của Quý phi.
Vương Tinh càng không hiểu:
Bộ Hình tra được chứng cứ nói người đứng đằng sau lưng Lâm Tự Chân là phủ Hoài Vương. Nhị gia không về phe phủ Hoài Vương cũng không phải người của Quý phi, vậy Nhị
Trong mắt Thôi V6ị lóe lên một tia tàn độc, có điều rất nhanh sau đó hắn ta đã kìm nén nó xuống.
Thôi Trinh đứng dậy:
Nếu không có chuyện gì khác t5hì chúng ta không cần phải nói nữa. Đệ đến quân doanh Đại Đồng làm gì thì báo cáo rõ ràng lên triều đình. Ta không phải chỉ huy sử vệ sở Đại Đồng, không cần nói chuyện Đại Đồng với ta.

Thôi Trinh không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn Vương Tinh:
Đã ghi rõ ràng người Nhị gia đến Đại Đồng để gặp chưa?

Vương Tỉnh đưa bức mật thư cho Thôi Trinh:
Ba phó tướng Chính thiên hộ, ba phó Thiên hộ, hai Trấn phủ, mười Bách hộ, có điều những người ấy không hẳn đều cấu kết với Nhị gia.

gia...

Thôi Trinh đưa bức mật thư đến gần ngọn đèn, nhìn đốm lửa cháy lên:
Bộ Hình nói vậy nhưng chưa chắc đã là thật. Ngụy Nguyên Kham vẫn đang điều tra chuyện này. Giờ mọi chuyện đã lộ rõ chân tướng, hắn đang ở đâu? Mọi người đều nói Ngụy Nguyên Kham bị thương ở điền trang nhà họ Lương, phải ở nhà tĩnh dưỡng. Chút thương tích đó với người nhà họ Ngụy mà nói có là gì.

Thôi Trinh nhìn bức mật tín trong tay:
Rốt cuộc đệ ấy bắt đầu từ bao giờ? Rốt cuộc đệ ấy đang làm việc cho ai?

Vương Tinh suy nghĩ trong chốc lát:
Nhị gia vạch trần phủ Hoài vương, có thể thấy ngài ấy không phải là người của Hoài vương. Chẳng lẽ Nhị gia âm thầm về phe Quý phi ư?
Thôi Trinh lắc đầu:
Trên đường về kinh, Thôi Vị và binh mã triều đình chia nhau hành động. Còn về Lâm Tự Chân bắt được mẹ, với sự quen thuộc của Thôi Vị với Sơn Tây, bên cạnh lại có nhiều hộ vệ như vậy, theo lý mà nói thì đệ ấy sẽ không phạm phải lỗi như thế này.


Không mất sáu, bảy năm, đệ ấy không thể bồi dưỡng được nhiều người như thế.
Thôi Trinh nhàn nhạt nói:
Nhất là Trần phó tướng. Hắn vốn là người Sơn Tây, ở Đại Đồng mười bốn năm bảy tháng, có chiến công hiển hách, khả có tiếng ở Đại Đồng. Phùng Trác này cũng là một mãnh tưởng, từng một mình trần giữ quan ải hai năm. Thôi Vị muốn mua chuộc họ thì chắc chắn phải tốn không ít tâm huyết. Đệ ấy phải hứa cho họ bao nhiêu lợi ích mới có thể khiến họ bị lợi ích che mắt, đánh mất tâm tính đây?

Vương Tinh hỏi:
Có cần cho người điều tra kỹ càng họ và gia đình họ không?


Lúc ở Sơn Tây, hắn cũng từng nói có người lợi dụng nhà họ Ngụy để đối phó với Đông cung, giờ manh mối đang chĩa về phía phủ Hoài vương.
Thôi Trinh nói:
Mười năm trước Hoài vương mới bao tuổi? Với thể lực của nhà họ Lương lúc bấy giờ, vừa phải thu mua Bộ Binh, lại phải lôi kéo Đô Sát Viện, hơn nữa lúc ấy Thân thủ phụ vẫn còn sống, nhà họ Thân còn chưa đến lượt Thân Đồng Hoài và Thân Quý Thành làm chủ, làm thế nào để giăng cái bẫy kín kẽ như vậy để hãm hại Triệu lão tướng quân?

Thôi Trinh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt cố gắng nhìn ra xa:
Nước cờ của người đó như là muốn các Hoàng tử tàn sát lẫn nhau. Có lẽ, vụ mưu phản của Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa năm ấy cũng là mưu kể của hắn, vì thế nên Ngụy Nguyên Kham mới điều tra đến cùng.
Thôi Trinh mở mật thư ra, ánh mắt trở nên sâu xa. Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, hắn cũng có thể đoán được vài cái tên trong danh sách nhưng nhìn lướt qua danh sách, tâm trạng hằn hệt như khi biết tin Lâm Tự Chân binh biển. Lâm Tự Chân là cữu cữu hắn, những người này cũng từng là huynh đệ vào sinh ra tử, liều chết trên sa trường với hắn.
Thôi Trinh nói:
Lúc rời khỏi Đại Đồng, ta đã nói trước. Người của ta tuyệt đối sẽ không làm ra động thiếu suy nghĩ.
Hắn cố ý giao binh quyền ra, giả vờ không biết tâm tư của Thôi Vị chính là để xem xem Thôi Vị âm thầm mưu tính chuyện gì.

Trước khi đến thành thân, ta sẽ không để đệ chuyển ra khỏi phủ. Nếu bản thân đệ có ý định khác thì có thể nói thẳng với ta. Có điều đệ ở phủ Định Ninh hầu thì phải tuân theo quy củ của ta. Nhất là ở chỗ mẹ, nếu để thực sự hiếu thảo thì nên khuyên bà sống yên ổn qua ngày, thành tâm hối lỗi, đừng có tiếp tục sinh sự nữa. Nếu không thể làm việc theo quy củ của ta thì đệ nên ra ngoài ở riêng sớm đi.

Thấy Thôi Trinh sắp đi khỏi, Thôi Vị bước lên trước vài bước:
Đại ca, tại sao huynh lại đối xử với đệ như vậy?

Đệ không rõ sao?
Thôi Trinh nói:
Nếu đệ đã không nghe lời ta thì chuyện của đệ, ta cũng không muốn quản nữa.
Thôi Trinh nói đến đây thì ánh mắt còn sắc bén hơn:
Ta với đệ ở Đại Đồng nhiều năm như vậy, ta còn nói đệ ít sao? Nhưng để chẳng nghe vào tai câu nào cả.
Thôi Trinh quay người đi ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng bước chân dần dần rời xa, Thôi Vị đang ở trong phòng lộ ra nụ cười khinh bỉ. Nếu mẹ không ở đây, hắn ta đã rời khỏi phủ Định Ninh hầu từ lâu rồi.
Thôi Trinh gật đầu nói:
Đừng làm rầm rộ quá, tránh đánh rắn động có.
Nhẫn nhịn đến bây giờ, không thể để công sức đổ xuống sông xuống bể được.
Vương Tinh đáp một tiếng.
Thôi Trinh không nhịn được mà nhớ đến Châu thị. Năm ấy nô tỳ ở phủ Trưởng công chúa khai nhận, Trưởng công chúa sai Châu thị quyến rũ Thái tử. Tuy nhiên từ đầu đến cuối Châu thị không nhận tội.

Trong chuyện này còn có ẩn tình khác? Thế nên Châu thị chết rồi, Ngụy Nguyên Kham mới hận hắn đến vậy.

Thôi Trinh nghĩ đến đây liền nhíu mày. Hắn gần như quên mất người giết Châu thị chính là Thôi Vị Thôi Vị giải thích rằng hắn ta bất đắc dĩ mới phải giết Chầu thị để bảo vệ danh tiết của Châu thị. Lúc ấy Thôi Trinh vô cùng tin tưởng Thôi Vị và không hỏi gì thêm. Nhưng nếu sự thật không phải vậy thì sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.