Chương 377: Bù đắp
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1542 chữ
- 2022-02-04 05:27:29
Thôi Trinh sai Vương Tinh ra ngoài rồi ngồi trong thư phòng một lát để suy nghĩ kĩ về những thay đổi xung quanh hơn trong mấy năm gần đây. Nếu khô8ng phải vụ án Sơn Tây nhắc nhở hắn, đến giờ hắn vẫn còn bị che mắt. Rốt cuộc trong đó vẫn còn bao nhiêu chuyện mà hắn không biết? Từ từ điều tra 3rõ ràng, cuối cùng hắn cũng sẽ biết được mọi chuyện.
Dù kết quả thể nào, với kinh nghiệm chinh chiến, vào sinh ra tử trên sa trường, hắn 9cũng đủ cứng rắn để có thể đối mặt với nó.
Hầu gia.
Giọng nói của Trương thị vang lên ở bên ngoài.
Hầu gia, thiếp có t6hể vào không? Nếu không tiện thì thiếp để hộp cơm ở bên ngoài.
Thành thân bao nhiêu năm, không được hơn cho phép thì Trương thì không bao giờ đi5 vào thư phòng nhỏ ở hậu viện. Hành động này rất hợp ý Thôi Trinh. Có việc của mẹ và cữu cữu, hắn không thích thiếp thất nhúng tay vào chuyện của mình.
Thôi Trinh dặn một tiếng:
Vào đi!
Lúc này Trương thị mới vén rèm bước vào.
Không phải ta đã bảo nàng yên tâm nghỉ ngơi rồi sao?
Thôi Trinh hỏi:
Trời lạnh thế này, chạy đến đây làm gì?
Trương phu nhân nói:
Thiếp thấy Hầu gia mãi không về nên đến bếp làm một ít váng sữa.
Thôi Trinh biết tâm ý của Trương thị, đưa váng sữa chỉ là cái cớ, thực chất là nàng sợ hắn và Nhị đệ cãi nhau.
Trương phu nhân để hạ nhân hầu hạ mặc áo khoác xong thì ra khỏi thư phòng nhỏ. Ra khỏi sân viện, Trương phu nhân quay đầu nhìn một cái. Nàng càng ngày càng không nhìn thấy được Thôi Trinh.
Trước đây nàng tưởng Thôi Trinh sẽ đặt tâm tư vào Đại Đồng, nhưng không ngờ hắn lại dứt khoát bỏ binh quyền như vậy. Người đàn ông này lúc đánh trận ở bên ngoài thì đánh đâu thắng đó, về đến nhà, thủ đoạn chỉnh đốn nội trạch cũng vô cùng nhanh gọn. Hễ hạ nhân nào ỷ vào Lâm thái phu nhân mà tự tung tự tác thì đều bị đuổi hết ra khỏi phủ.
Trong nhà thiếu đi người của Lâm thái phu nhân làm loạn, hồ nước cũng dần dần trong trở lại.
Nước trong thì không có cá.
Bất kỳ ai có hành động gì ngay lập tức sẽ bị Thôi Trinh biết rõ. Như vậy sau này nàng càng phải cẩn thận hơn rồi.
Thư phòng nhỏ khôi phục lại yên tĩnh. Thôi Trinh nhìn hộp thức ăn trên bàn. Tuy Trường thì không thể giống như di mẫu nhưng chỉ cần trong lòng nàng có hắn, có nhà họ Thôi, một lòng một dạ nuôi dạy con cái của hắn, hắn cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng. Vợ chồng sống với nhau như vậy cả đời, tuy không viên mãn được như di phụ và di mẫu nhưng hắn cũng đã hài lòng lắm rồi.
Nói xong, Thôi Trinh nhìn Trương thị:
Nàng biết chưa?
Trương thị dịu dàng gật đầu.
Nàng về sắp xếp đi.
Thôi Trinh nói:
Hôm nay ta nghỉ ở thư phòng.
Trong đầu Thôi Trinh hiện lên hình ảnh Châu Châu và Trâu Tương cùng kéo cung bắn tên. Vẻ bướng bỉnh, nghiêm túc của cô gái lại khiến hắn nhớ đến mình hồi còn nhỏ.
Hầu gia...
Trương thị không nhịn được mà hỏi:
Ngài đang nghĩ gì vậy?
Thôi Trinh bừng tỉnh từ trong đống suy nghĩ. Hắn nhìn Trương thị:
Thôi Vị của bây giờ khác với Thôi Vị của ngày xưa. Lần này đến Đại Đồng, đệ ấy cũng không giấu ta nữa. Lúc ta không có ở nhà thì đệ ấy càng dung túng mẹ hơn.
Thôi Trinh nói tiếp:
Ta sẽ chỉnh đốn lại hạ nhân trong nội trạch một lượt. Hạ nhân hầu hạ mẹ ta trước đây, nếu có tuổi rồi thì có thể nhận bạc về quê dưỡng lão, những người thừa thãi thì điều đến thôn trang. Trong phủ không nuôi kẻ nhàn rỗi, những người còn lại thì điều đến những vị trí phù hợp.
Sắp xếp rõ ràng thế này cũng có thể tìm được tại mắt của Thôi Vị trong phủ. Đương nhiên hắn không thể nói chuyện này với Trường thị. Với tính cách động tí là khóc lóc của Trường thị thì nàng không thể gánh được trách nhiệm nặng nề thể này.
Trong lòng Trương thị trầm xuống, không ngờ Thôi Trinh sẽ nhúng tay vào việc của nội trạch.
Ngày kia nhạc phụ và cữu huynh sẽ vào kinh, ta đã dặn dò quản sự mở tiệc tẩy trần trong phủ. Bây giờ nhà ngoại của tẩu tẩu nàng xảy ra chuyện, nàng không rõ chuyện triều chính. Nếu cữu huynh hỏi dò nàng chuyện gì thì nàng bảo cứu huynh đến tìm ta.
Nghe đến đây thì sắc mặt Trương phu nhân thay đổi:
Đều tại thiếp không tốt, không quản lý được mọi việc trong nội trạch.
Mắt Trương phu nhân đỏ bừng, lấy khăn tay lau khóe mắt.
Được rồi, không cần phải khóc.
Thôi Trinh nói:
Nàng yên tâm điều dưỡng thân thể đi, ta sẽ sắp xếp giúp nàng trước để sau này nàng tiện quản lý Hầu phủ hơn.
Hắn hiểu tính Trương thị. Trường thì chỉ muốn sinh con trai trưởng cho hắn, những chuyện khác nàng không để tâm đến. Hắn cũng không nên trách móc Trương thị.
Thôi Trinh ngẩng đầu đón ánh mắt Trương thị. Khuôn trán Trương thị có sự nhã nhặn và mềm mại của con gái. Chính thất của hắn nên là người dịu dàng, hiền thục, vì vậy khi nghe nói Chầu thị tinh thông cầm kỳ thi họa, thậm chí thông hiểu kim thạch, dược lý, hắn cũng chỉ cười cho qua. Hắn không cần người lầm thủ đoạn trong trạch viên của mình.
Sau sóng gió ở Sơn Tây, hắn bắt đầu cảm thấy bản thân đã quá võ đoán. Di mẫu, Triệu thị - mẹ ruột của phò mã công chúa Hoài Nhu, công chúa Hoài Nhu tuy rằng là phụ nữ nhưng việc mà họ làm cũng không thua bất kì người đàn ông bình thường nào.
Đến cả Châu Châu, sau khi bệnh tình có chuyển biến tốt, muội ấy còn bái Mạc chân nhân làm thầy, lưng đeo hòm thuốc đến cung Từ Ninh, An Tế viện để chữa bệnh cứu người.
Thôi Trinh lắc đầu, không biết tại sao mình lại đổ nhiều tâm tư vào chuyện nội trạch đến vậy. Đại khái đây là kết quả của việc thần kinh căng thẳng quanh năm, đột nhiên được thả lỏng ấy mà.
Nghĩ vậy, Thôi Trinh rời khỏi thư phòng nhỏ, tản bộ trong sân viện.
Vô thức hẳn đi đến từ đường nhỏ ở hậu viện. Hạ nhân thấy hẳn liên tiến lên hành lễ. Thôi Trinh chất phất tay, dặn dò tùy tùng đuổi người đi rồi tự mở cửa từ đường nhỏ.
Nếu là ngày thường thì Thôi Trinh sẽ không nói gì, nhưng giờ hắn đã muốn thay đổi, đương nhiên thái độ với Trường thì cũng ôn hòa hơn.
Nàng không cần lo lắng.
Thôi Trinh nói:
Ta và Nhị đệ đã nói rõ ràng với nhau rồi.
Trương phu nhân ngồi trên ghế:
Hầu gia, thiếp biết là không nên hỏi, nhưng... thiếp vẫn không thể yên tâm. Hầu gia chưa bao giờ làm gì mà không có nguyên do cả, có phải là Nhị đệ làm sai gì không?
Hắn bước vào, vươn tay lấy ba nén hương, châm hương rồi cắm vào bát hương.
Châu thị.
Thôi Trinh tựa như lần đầu tiên nhìn thẳng vào Châu thị như thế này. Dường như trước mặt hắn có bóng hình một người con gái mơ hồ cũng đang nhìn hắn:
Nàng bị oan đúng không? Nếu nàng bị oan thì ta sẽ đòi lại công bằng, trả lại sự trong sạch cho nàng.
Trong giọng nói trầm thấp của Thôi Trinh còn mang sự chắc chắn không cho phép ai nghi ngờ:
Ta là phu quân nàng, làm thế là chuyện đương nhiên, cũng coi như là bù đắp cho sai lầm của ta năm ấy.
Tuy không có duyên gặp lại nhưng chắc hẳn Châu thị cũng biết phu quân nàng là một anh hào, máu của hắn là máu nóng. Thôi Trinh ra khỏi từ đường, Vương Tinh đang đợi ở trong sân viện.
Đã sắp xếp xong rồi.
Vương Tinh nói:
Có một người đáng tin luôn làm việc ở đại lao Bộ Hình, ngày mai hắn có thể đến bái kiến Hầu gia.
Không cần đưa hẳn vào phủ.
Thôi Trinh nói:
Tìm một căn nhà yên tĩnh. Khoảng thời gian này nếu có việc gì thì qua đó nói.
Thôi Trinh dặn dò xong thì đi về phía thư phòng nhỏ. Hắn có cảm giác, nếu hắn điều tra vụ án năm ấy thì chắc chắn sẽ phải chạm mặt Ngụy Nguyên Kham.
Đến lúc đó không cần hỏi Ngụy Nguyên Kham, hắn cũng có thể nhìn rõ tình thể hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.