Chương 378: Chính là a qu n
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1427 chữ
- 2022-02-04 05:27:27
Cố Minh Châu nghe Sơ Cửu nói vậy liền đi vào trong sân viện. Chẳng lẽ lần này tiếng súng ống nổ to quá làm Tam gia giật mình,8 dẫn đến bệnh cũ tái phát?
Ngụy tam gia oai phong lẫm liệt sao có thể nhát gan đến vậy chứ? Cố Minh Châu hỏi:
Có uố3ng thuốc đúng giờ không?
Có uống.
Sơ Cửu thật thả trả lời. Những thứ khác đều là giả, uống thuốc là thật. Bất kể Cố đại t9iểu thư có kê thuốc gì, ngài ấy cũng uống hằng ngày không sót bữa nào.
Đã bắt mạch xong chưa?
Nghe thấy giọng của Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu mới bừng tỉnh:
Còn chưa.
Cô hơi chột dạ mà ngẩng đầu nhìn Ngụy đại nhân một cái. Chỉ thấy Ngụy đại nhân tựa vào gối, khuôn mặt thiếu đi sự lạnh nhạt xa cách thường ngày, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo nụ cười ôn hòa. Ý cười nhàn nhạt kia cho người ta cảm giác gió mát thổi qua mặt.
Không phải vội vàng, cứ từ từ mà bắt mạch.
Cố Minh Châu đứng ngoài cửa giu giữ áo khoác, muốn khiến khí lạnh trên người mình tản đi rồi mới bước vào phòng.
Ngụy Nguyên Kham nâng mắt. Nhiều ngày không gặp, hắn đoán cô sẽ không chịu được nhàn rỗi mà muốn ra ngoài đi đâu đó một chuyến nên đã đến tiểu viện này đợi cô. Hắn đã đợi được cô rồi nhưng người vẫn ở đó không động đậy.
Cố Minh Châu cũng không tiện kê ghế dịch ra, chỉ đành ngôi tạm xuống.
Gần hơn một chút, dưới ánh đèn có thể nhìn rõ ràng hơn. Ngụy Nguyên Kham nhở đến khung cảnh Cố Minh Châu chạy trốn sau lưng hắn trước mặt Cổ hầu.
Quả nhiên khuôn mặt ban nãy còn dịu dàng như nắng mùa xuân của Ngụy đại nhân lại thêm vài phần mệt mỏi.
Đại nhân không thể làm việc vất vả quá.
Cố Minh Châu nói:
Nhất là trước khi đi ngủ, phải xem ít công văn lại. Phải điều dưỡng thân thể tốt mới được. Bệnh cũ đã lâu không tái phải, không được để tại công.
Cố Minh Châu nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nguyên Kham, đột nhiên cô cảm thấy trong đôi mắt lành lạnh ngày thường tựa như có một ánh sáng nóng bỏng khiến cô nhìn một cái là hai má nóng rực, không nhịn được mà cúi mắt xuống. Cố Minh Châu hỏi:
Đại nhân cảm thấy thế nào?
Cô nhìn đi.
Ngụy Nguyên Kham kéo tay áo để lộ cổ tay.
Cố Minh Châu thanh thanh giọng:
Đại nhân có nghe thấy động tĩnh gì không?
Giọng nói Ngụy Nguyên Kham dịu dàng:
Thôi Trinh cũng cho người để ý Thôi Vị rồi. Chắc hẳn Thôi Trinh cũng biết hết những chuyện Thôi Vị làm ở Đại Đồng. Xem ra ngay từ hồi ở Sơn Tây, Thôi Trinh đã bắt đầu nghi ngờ Thôi Vị. Lần này giao binh quyền ra, hắn cũng muốn âm thầm điều tra rõ ràng xem Thôi Vị đang tính toán điều gì.
Cố Minh Châu đặt tay lên trên, không biết thế nào mà từ sau lần cứu cô ở điện trang, cô luôn cảm thấy Ngụy đại nhân có thái độ khác với mình.
Nghĩ kỹ lại thì hình như từ sau khi vào kinh, thái độ của Ngụy đại nhân với cô đã có thay đổi, chỉ đến sau khi Ngụy đại nhân mạo hiểm cứu cô, cô mới dám chắc chắn mà thôi.
Cố Minh Châu cởi hà bao bên eo xuống lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra thì bên trong có vài viên thuốc. Lần trước nghe nói Ngụy đại nhân không thể ngủ ngon, cô đã làm những viên thuốc này.
Ngụy đại nhân thử thuốc này xem sao.
Cố Minh Châu đưa viên thuốc tới.
Vào đi!
Trong phòng truyền ra giọng nói hơi khàn của Ngụy tam gia. Lúc này Cố Minh Châu mới vén rèm đi vào, nhìn Ngụy đại nhân đang dựa vào ghế đọc công văn.
Đại nhân.
Cố Minh Châu bước lên trước.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lướt qua đôi ủng Cố Minh Châu đi, phát hiện đây là đôi ủng da nai hắn cho người mang đến, sắc mặt tốt hơn một chút nhưng khí lực trên người lại càng yếu hơn, so với ngày thường thì hơi thiếu phấn chấn. Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Đã đến chỗ của người trong phường rồi?
Cố Minh Châu gật đầu:
Sắp sang năm mới rồi, người trong phường nhận vài vụ án, đều là phủ Thuận Thiên chuyển cho. Từ sau vụ án nhà họ Lỗ, Tổ đại nhân đã tin tưởng người trong phường hơn, sẵn lòng qua
Cố Minh Châu cười nói:
Hoàng thượng để Bộ Hình xét xử vụ án Hoài vương, bề ngoài cũng phải an ủi đại nhân đôi chút, thuốc chữa thương thượng hạng đương nhiên là không thể thiếu rồi.
Ngụy Nguyên Kham:
Thuốc không tệ, Thái Y Viện cũng kê đơn rồi, có điều ta không uống, chỉ bảo Sơ Cửu sắc thuốc mà cô kế thôi.
Khoảng thời gian này Phùng An Bình cũng không6 tăng thịt bò cho hắn ta nữa, hắn ta lại phải tiết kiệm tiền lương. Lâu lắm rồi hắn ta không được ăn đồ gì ngon, nhìn thấy T5am gia nhiệt tình uống thuốc như thế, lúc bưng thuốc cho Tam gia, hắn ta không cẩn thận để thuốc bắn một ít lên tay, sau đó hắn ta không nhịn được mà nếm thử.
Thuốc kia... rất đắng. Cũng không biết Tam gia uống kiểu gì nữa.
Nhưng Ngụy Nguyên Kham lại không có ý vươn tay nhận lấy viên thuốc mà ngả người về phía trước, sau đó nhìn cô.
Không biết tại sao bây giờ Cố Minh Châu rất sợ nhìn thẳng vào mắt Ngụy đại nhân, vì thế trong lòng cô hốt hoảng, vươn tay nhét viên thuốc vào miệng hắn. Cảm giác đút thuốc giống hệt như lúc ở trong đại lao, tựa như trong chớp mắt, gần sáu năm qua đã biến mất, họ lại trở về khoảng thời gian khi đó.
Lòng Cố Minh Châu đột nhiên ấm lên, một hồi lâu sau mới tập trung tinh thần bắt mạch.
Cố Minh Châu nói:
Từ mạch tượng có thể thấy đại nhân đã đỡ nhiều rồi, không cần phải uống thuốc thêm nữa.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Ngoài đêm ngủ không yên giấc ra thì vết thương đã không còn đau lắm.
Vết thương sắp biến mất rồi, nếu hắn còn kêu đau e rằng sẽ bị lộ tẩy.
Nếu không lo lắng cho vết thương của hắn, chắc chắn người nhạy bén như cô sẽ không mạo hiểm như vậy trước mắt Cổ hầu.
Chắc hẳn trong cung cử không ít ngày đến xem bệnh cho đại nhân nhỉ?
Cố Minh Châu hỏi.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Cô nghe nói ư?
.
Cô mò mẫm trong bóng tối đút thuốc và cơm cho hắn, cảm nhận được hắn nuốt từng miếng vào bụng thì cảm thấy yên tâm và vui mừng, Cô đút từng viên, hắn ăn từng miếng, ngọn đèn trên bàn tỏa ra ánh sáng dịu dàng giúp căn phòng như được bao trùm trong không khí ấm áp.
Một hồi lâu sau, chiếc hộp trong tay trở nên trống rỗng, Cố Minh Châu mới dừng lại, suy nghĩ của cô mới từ sáu năm trước trở về hiện thực.
lại với chúng ta. Giải quyết thêm mấy vụ án, cầm tiền thưởng triều đình cho mọi người cũng có thể có cái Tết ấm no.
Cố Minh Châu nói xong những chuyện này thì đến trước mặt Ngụy Nguyên Kham. Sơ Cửu lập tức mang một cái ghế đôn đến, có điều ghế đôn hơi gần cái ghế nơi Ngụy Nguyên Kham đang ngồi.
Cố Minh Châu gật đầu:
Thôi Vị làm những gì, Thôi Trinh điều tra sẽ tiện hơn, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại cho chúng ta.
Lần này sẽ không để hắn ta trốn thoát đầu.
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt nói:
Nếu không phải muốn giữ Thôi Vị lại để tìm ra kẻ địch thực ở đằng sau giật dây thì hơn năm năm trước, ta đã tự tay giết chết hắn ta rồi.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham, tựa như có thể cảm nhận được sự căm ghét của Ngụy đại nhân với Thôi Vị từ đầu mà đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.