Chương 379: Thẳng thắn


Ngón tay Cố Minh Châu hơi run rẩy. Thế nên
A Quân
mà Ngụy đại nhân gọi trong lúc say rượu lần trước không phải
A Quân
nào khác mà ch8ính là Châu Như Quân?

Cố Minh Châu siết chặt chiếc hộp gỗ trong tay, trong phòng yên lặng tựa như có thể nghe thấy được tiếng t3im đập như trống của cô. Cô cố gắng khiến bản thân trong bình tĩnh:
Vi Châu đại tiểu thư cửu đại nhân trong đại lao nên đại nhân muốn 9báo ơn sao?



Không phải.

Nhưng hắn đầu quan tâm đến những chuyện này? Cái cảm giác kính trọng nhưng xa xách này dù có ở nhà hắn cũng thường xuyên cảm nhận được. Còn những thái độ soi mói, khinh miệt kia thì hắn lại càng không quan tâm. Ngày tháng vẫn còn dài, hắn sẽ không quan tâm đến được mất nhất thời. Nhưng có lẽ vì tâm tính quá trẻ con, không nghĩ được chu đáo mọi việc nên sau này hắn mới phải chịu đả kích như vậy. Mất đi cha, suýt nữa là mất đi Như Quân.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Sau đó nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, ta phải rời kinh, trên đường gặp được người nhà họ Châu, muốn mượn cơ hội này để bái kiến nhà họ Châu, nhưng chẳng ngờ lại nghe được tin nàng ấy đã hứa hôn.

Trong ánh chớp của đả đánh lửa, đột nhiên Cố Minh Châu sáng tỏ, thì ra trên đường Ngụy đại nhân chăm sóc Châu tam thầm là vì cô. Lúc ở Sơn Tây, cô còn đi nghe lỏm Tam thẩm nói chuyện rồi còn tưởng Ngụy đại nhân coi trọng Như Chương nữa.
Cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn.
Hình như trên lưng ngựa là một thiếu niên trẻ tuổi. Thiếu niên ấy mặc một bộ trường bào, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã có thể cảm nhận được thiếu niên ấy điềm đạm, nho nhã nhưng vẫn hơi non nớt.
Chẳng lẽ đó là Ngụy đại nhân?
Nếu cô từng gặp thì chắc chắn cô sẽ không xem nhẹ. Uy thể này của Ngụy đại nhân, dù có đứng từ xa nhìn cũng là hạc đứng giữa bầy gà, khiến người ta liếc qua là thấy ngay.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nàng ấy không thích giữ quy củ trước mặt người khác, có cơ hội thì sẽ đến nơi yên tĩnh để tự vui thú vui của bản thân, cho dù đó chỉ là ăn một miếng bánh đậu đỏ. Nàng ấy giỏi âm luật, thích đàn Thất huyền cầm phu thê Châu đại nhân để lại, lại còn biết thưởng thức kim thạch, biết điêu khắc, từng sai nha hoàn đến cửa tiệm mua con dâu mình tự khắc, suýt nữa là bị ma ma quân sự của nhà họ Châu bắt được.

Trong đầu Cố Minh Châu đột nhiên hiện lên khung cảnh ấy. Quả thật cô từng làm chuyện như vậy. Tổ mẫu không thích cô nghịch những con dấu kia, chỉ sợ cô biết quá nhiều sẽ trở nên ngang bướng. Cô nói với tổ mẫu là muốn đến phường thêu để xem mẫu thêu nhưng đến phường thêu rồi thì bỏ lại bà bà ở đó rồi đến cửa tiệm thư họa. Ai ngờ mới đi được nửa đường thì bà bà nhận ra cô biến mất, đi tìm cô khắp nơi. Cô muốn về phường thêu từ cửa sau, suýt nữa là bị bà bà bắt gặp, may mà lúc ấy có người cưỡi ngựa đi qua, vừa hay chắn trước mặt bà bà.
Chắc cô nói vậy không sai chứ?

Cô thực sự nghĩ vậy sao?

Một tiếng thì thầm vang lên, Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân. Lúc này mà Ngụy đại nhân hơi đỏ lên, ánh mắt cũng sáng rực.
Thì ra cô đã lầm.
Cô vẫn luôn không biết những chuyện này.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Lúc đó nàng ấy được hứa hôn cho Định Ninh hầu, Định Ninh hầu cũng đã tiến công lập nghiệp, còn ta vẫn chưa vào triều làm quan.

Cố Minh Châu nghe được câu trả lời nằm ngoài dự liệu của mình, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Ng6ụy Nguyên Kham đang tựa trên ghế. Đôi mắt Ngụy Nguyên Kham trong veo, đôi lông mày giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên giống như vô cùng 5thả lỏng, nhưng không biết tại sao mà Cố Minh Châu lại nhìn thấy được hằn hơi căng thẳng.
Cố Minh Châu mím môi, yên lặng chờ câu trả lời.

Trước khi bị giam vào đại lao, ta đã biết nàng ấy rồi.
Giọng Ngụy Nguyên Kham rất nhẹ:
Nhưng nàng ấy lại không biết ta.

Nói đến đây, ánh mắt trong veo của Ngụy đại nhân lại gợn sóng. Trong mắt hắn có đôi phần thất vọng và mong chờ, giống như một luồng nhiệt thiêu đốt ở nơi mềm mại nhất trong lòng cô, khiến cô không nhịn được mà co mình lại.
Ngụy đại nhân đã biết cô từ trước rồi?
Tại sao cô không hề có ấn tượng gì cả? Hình như Ngụy đại nhân chưa từng đến nhà họ Châu bao giờ, lúc cô bị tổ mẫu cử đi dự tiệc cũng không để ý đến đàn ông của của gia tộc khác.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham, rất khó để ghép hai bóng hình này vào làm một. Có điều năm ấy, lúc Ngụy đại nhân ở trong đại lao cũng khác bây giờ rất nhiều, thế nên mới đầu khi ở Sơn Tây cô cũng không nhận ra Ngụy đại nhân chính là người đàn ông cô từng chữa bệnh ở đại lao.
Cô thuận theo đó mà tự nhiên cho rằng lúc ấy Ngụy đại nhân chịu giày vò, đương nhiên không thể giống như hiện giờ được, nhưng nghĩ kỹ lại thì đã năm, sáu năm trôi qua rồi, con người vốn phải thay đổi. Ngụy Nguyên Kham nói:
Có thể là trùng hợp. Biết nàng ấy đến dự buổi tiệc ở phủ Trưởng công chúa, ta cũng đi theo. Ta luôn muốn nàng ấy nhìn thấy ta, tiếc là ta không được như ý nguyện, lúc thì nàng ấy bị Trướng công chúa sai đi chỉnh đàn, lúc thì có những nữ quyền khác ở bên cạnh, lúc thì chúng ta cách nhau quá xa.

Lúc ấy hắn đứng trong định hỏng gió suốt một canh giờ. Cô và nữ quyển ở phía đối diện đi đi lại lại, tựa như nhìn thấy hắn lại như không nhìn thấy hắn, còn hằn vì một khoảnh khắc chạm mắt kia mà đứng im như tượng, khóe môi nở một nụ cười ấm áp, cười đến nỗi khóe miệng hằn hơi cứng lại. Cuối cùng vẫn là Trưởng công chúa cho người đến gọi hắn, chứ không e là vì thân phận là con cháu nhà họ Ngụy, không ai dám tùy tiện đến kết giao, hắn cũng sẽ vì thế mà bực bội vì bị người ta ngó lơ.

Lúc ấy đại nhân còn trẻ.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân...

Bốn mắt nhìn nhau, cô đột nhiên không biết mình nên nói gì nữa. Cô vội vàng giải thích cho Ngụy Nguyên Kham, đợi đến lúc sực tỉnh lại không biết rốt cuộc bản thân đang đứng ở lập trường nào, tại sao lại muốn chen miệng vào?
Ngụy Nguyên Kham không ngắt lời mà nhìn cô chằm chằm, giống như là nếu cô không nói hết, hắn sẽ không nói tiếp. Cố Minh Châu cảm thấy luồng nhiệt trong lòng kia đột nhiên dồn lên mặt:
Đại nhân bây giờ lợi hại nhất, Định Ninh hầu cũng không thể sánh bằng.

Lòng bàn tay Cố Minh Châu hơi ướt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng.


Không phải là ta không hối hận. Nếu năm, sáu năm trước ta cũng như bây giờ thì cũng không phải bất lực nhìn nàng ấy và nhà họ Ngụy bị người ta hãm hại.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Lúc cha bị bắt, ta không thể phản kháng. Đêm nàng ấy bị hại, ta cũng chỉ có thể đưa cho nàng ấy con dao... Từ đó về sau, ta đã hiểu, thực ra câu nói cuộc đời rất dài, có rất nhiều chuyện có thể làm từ từ mà người ta hay nói không đúng. Rất nhiều người và việc một khi đã bỏ lỡ sẽ không có cơ hội để vãn hồi.


Cố Minh Châu nhìn xuống bàn tay mình giống như con dao lấy từ người hắn vẫn còn đang ở trong tay cô. Cảm xúc lúc bị Thôi Vị bắn chết một lần nữa dâng trào trong đầu óc cô nhưng cảm giác tuyệt vọng, không cam lòng ấy đã nhạt hơn rất nhiều so với mọi lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.