Chương 380: Ta tin


Cố Minh Châu thu tay lại, cô cứ tưởng sau khi trải qua chuyện sống chết, đối mặt với cục diện gì cũng có thể giữ được vẻ thờ ơ và 8can đảm.

Nhưng tối nay, những lời nói này của Ngụy đại nhân đã vượt xa khỏi dự liệu của cô.

Chỉ trong khoảnh khắc3, từng lớp hóa trang cô dày công vất vả đắp lên người mình đều không còn sót lại chút gì. Những nghi ngờ và phỏng đoán của cô trư9ớc kia cũng đều đã có lời giải đáp.
() Viễn chí: Một vị thuốc Đông y có tác dụng trị suy nhược thần kinh, viêm phế quản mạn.
Ngụy Nguyên Kham chậm rãi cau mày:
Ngoài những biểu hiện đó thì có cảm thấy lồng ngực bức bối không?


Chắc không đầu.
Nói xong, Cố Minh Châu lại cảm thấy vẫn chưa thể khẳng định được:
Đại nhận thấy ngực khó chịu hả?
Ngụy Nguyên Kham khẽ gật đầu. Cố Minh Châu vội vàng tiến lên đỡ lấy người hắn:
Hay là ta đỡ đại nhân nằm xuống một lát nhé!
Ngụy Nguyên Kham không nhúc nhích, chờ Cố Minh Châu tiến lên kéo cánh tay hắn, lại đợi cô cầm gối tựa sau lưng lên rồi mới nương theo lực đỡ của cô, nằm xuống giường.
Cố Minh Châu đẩy cửa ra khỏi phòng, Sơ Cửu đằng sau lại khép chặt cửa lại.
Cánh cửa kêu lên kẽo kẹt giống như một tiếng thở dài, mà cảnh tượng hiện lên trong đầu cô chính là hình ảnh Ngụy đại nhân bên dưới ánh đèn.
Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vầng trăng sáng tỏ vẫn treo lơ lửng trên cao.
Cố Minh Châu nói:
Ta nói một câu, ngài đừng giận nhé.
Tim hắn đập hụt một nhịp, chỉ có hắn mới biết khoảnh khắc hẳn chờ cô quay đầu dài đến chừng nào. Thiếu nữ mở chiếc hộp đang cầm trong tay ra, sau đó giơ tay dốc xuống, chứng tỏ trong hộp trống không, chẳng còn thứ gì:
Thuốc này đủ uống ba ngày, vừa rồi ta cho đại nhân uống hết rồi.
Nhịp tim hắn lại trở lại bình thường, cơn đau đớn tích tụ trong lồng ngực cũng tan đi một chút, hắn nói:
Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?

Nếu không những lời kia của hắn thật sự trở thành dặn dò hậu sự rồi.
Nghe vậy, thiếu nữ lại có vẻ rất vui, cô thở phào nhẹ nhõm:
Không đầu, ta chỉ dùng một ít hạt táo chua và viễn chí rồi kê thêm phương thuốc để trung hòa, có lẽ đại nhân sẽ cảm thấy buồn ngủ, dạ dày cũng không thoải mái nhưng mà sẽ chuyển biến tốt nhanh thôi.


Được.

Cố Minh Châu mặc xong áo lông cừu vẫn thấy Ngụy Nguyên Kham cúi gập người nên không được yên tâm:
Đại nhân cứ nằm xuống nghỉ đi.


Được.
Ngụy Nguyên Kham khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn đáp như một đứa trẻ nghe lời.
Bàn tay nóng rực khiến cô nảy sinh cảm giác khác thường, lông tơ sau gáy cũng dựng đứng cả lên.
Một lúc lâu sau Cố Minh Châu mới ổn định được tâm trạng:
Đại nhân, ngài... ngài không sao chứ?

Không sao.
Ngụy Nguyên Kham khẽ cụp mắt, trông có phần mỏi mệt:
Không biết có phải do thuốc của cô không, ta hơi khát nước.


Để ta đi lấy nước.


Châu Châu có tin con người ta có thể chết đi sống lại không?

Cố Minh Châu k6inh ngạc ngẩng đầu lên. Lẽ ra câu này phải là cô nói với người khác mới đúng chứ? Tại sao Ngụy đại nhân lại nhắc đến chuyện này t5rước mặt cô?
Lúc này, trong mắt Ngụy đại nhân như có một vầng trăng sáng, lúc mờ lúc tỏ giữa trời mây, còn cô là người đứng trên đỉnh tháp, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, không biết là trăng soi bóng cô hay là cô bầu bạn cùng trăng.

Đúng vậy, đã sang năm mới rồi.
Đầu óc Cố Minh Châu vô cùng hỗn loạn, cô vô thức thốt ra câu trả lời. Mấy hôm nay cô toàn nghe thấy hai câu cảm thán này, một hỏi một đáp, nhưng dùng trong lúc này lại có vẻ không thích hợp lắm.

Đại nhân, ý ta là...
Không cần cô giải thích, Ngụy Nguyên Kham đưa tay lên, ngón tay thon dài chỉnh lại ống tay áo xộc xệch của cô:
Năm đó ta mười lăm tuổi, bây giờ đã hai mươi mốt rồi.
Đời người sống giữa thế gian này như bóng câu qua khe cửa. Cứ tiếp tục để thời gian trôi qua một cách lãng phí thì như thế nào mới là tốt đây?

Không đợi cô trả lời, Ngụy Nguyên Kham cong môi nở một nụ cười hài lòng:
Ta tin.

Cố Minh Châu bị nụ cười đó thiêu đốt, cử cảm thấy dường như mình mắc nợ một người rất nhiều. Cô đứng dậy, chỉ muốn đi ra ngoài. Ngụy Nguyên Kham cũng không gọi cô lại, chỉ lặng lặng dựa lưng nhìn theo bóng dáng cổ.
Cố Minh Châu đi tới cửa, không nhịn được quay đầu nhìn tình hình trong phòng, chỉ thấy dưới ánh đèn, cả người hắn giống như một pho tượng đất sét, ngọn đèn khẽ đung đưa là hắn sẽ chìm vào một vòng tắm tôi.
Nói rồi, Cố Minh Châu khẽ rút tay lại, lúc này ngón tay thon dài kia mới trượt xuống theo mu bàn tay cô, nhân cơ hội này, cô vội vàng xoay người đi rót nước.
Ngụy Nguyên Kham uổng sạch một chén nước, Cố Minh Châu mới nhìn đồng hồ cát trên bàn, nói:
Không còn sớm nữa, ta phải về đây, đại nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nếu vẫn cảm thấy khó chịu thì bảo Sơ Cửu báo tin cho ta, lát nữa ta sẽ để lại đơn thuốc cho Sơ Cửu, bảo Sơ Cứu sắc thuốc, chỉ cần sắc một lần là được.

Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía ngọn đèn rồi lại nhìn chiếc đồng hồ cát:
Thời gian trôi qua nhanh thật.


Hay là ta kê gối cho đại nhân nằm cao lên chút nhé.

Thiếu nữ vươn tay chỉnh tới chỉnh lại trên đầu hắn, một mùi hương thoang thoảng phả vào mặt khiến hai tại hắn nóng ran lên.
Cố Minh Châu thở phào:
Có lẽ đại nhân nghỉ một lát sẽ đỡ thôi.
Nói đoạn, cô đứng lên định đi rót nước nhưng còn chưa kịp đi, cổ tay đã bị nắm lấy.
Cô không thể phân biệt được lúc nghe thấy Ngụy đại nhân nói câu đó, cô cảm thấy áy náy hay là cảm động, có lẽ là cả hai, nhưng rốt cuộc cảm xúc nào chiếm phần nhiều hơn, cô nhất thời không rạch ròi được. Cánh tay định vươn ra đẩy cửa của Cố Minh Châu lại rụt về, cô quay người bước từng bước vào lại trong phòng. Ngụy đại nhân vẫn đang nhìn cô như lúc nãy, ngay cả đầu ngón tay cũng không hề cử động, dường như hắn đã biết cô chắc chắn sẽ quay trở lại.
Đại nhân.
Cố Minh Châu ngồi xuống.
Thiếu nữ cúi đầu, ánh đèn trùm lên người cô, trở thành hình bóng mềm mại trong lòng hắn. Cải bóng đó dần dần mở rộng, cuối cùng vững vàng trùm lên cả trái tim hắn,

Ừ.
Ngụy Nguyên Kham đáp một tiếng.
Trên đường trở về, Liễu Tô hỏi:
Đại tiểu thư, Ngụy đại nhân có nói chuyện vụ án với người không? Nhiếp Thầm vẫn chưa gửi tin về.

Cố Minh Châu dừng bước, không ngờ cô đã quên mất Nhiếp Thầm.
Cố Minh Châu ho khan một tiếng, đáp:
Ngụy đại nhân không nói, chắc là tin tốt đấy. Kể ra thì Nhiếp Thần cũng nên về rồi, dù sao thì cũng phải đón Tết ở kinh thành chủ.

Cố Minh Châu hỏi:
Đại nhân có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
Nhìn hai cánh môi phiếm hồng của Ngụy đại nhân, gương mặt cũng có chút hồng hào, sắc mặt khá hơn lúc nãy cô nhìn thấy nhiều nhưng chuyện cổ cho uống nhầm thuốc là sự thật, không thể giáo biện nói Ngụy đại nhân nhất định không sao được.
Ngụy Nguyên Kham nghĩ một lát rồi đáp:
Hơi choáng váng.

Cố Minh Châu dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Ngụy Nguyên Kham, cũng may tất cả đều bình thường.
Trước kia Cố Minh Châu chỉ biết Ngụy đại nhân thẩm vấn phạm nhân rất giỏi, bây giờ phát hiện hắn không hổ là suy nghĩ nhạy bén, dù người khác có nói gì hắn cũng tiếp lời được, hơn nữa những gì hắn nói hôm nay luôn khiến cô lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Cố Minh Châu nói một cách cứng ngắc:
Ta phải đi thật rồi.


Mặc áo lông cừu vào, để Mộ Thu tiễn cô.

Liễu Tô đáp một tiếng, chắc Nhiếp Thầm không phạm lỗi gì đâu nhỉ? Trừ việc không giặt tất không rửa chân ra, Nhiếp Thầm cũng không có tật xấu gì quá lớn, sao lại giống như đứa trẻ trong nhà không được yêu thương, bị ghét bỏ thế này?

Cố Minh Châu thuận lợi trở về phòng, được Bảo Đồng hầu hạ thay quần áo, sau đó nằm lên giường.

Bảo Đồng bừng đèn đi, Cố Minh Châu nhắm mắt, trong đầu cô vẫn vô cùng hỗn loạn. Cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, biết vậy cô đã giữ lại mấy viên thuốc cho mình rồi.

Cố Minh Châu ngồi dậy sát mép giường, quấn lấy lớp chăn mềm mại, để cho ánh trăng nhàn nhạt kia chiếu xuống bờ vai mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.