Chương 381: Thân thế
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1954 chữ
- 2022-02-04 05:27:23
Sau khi Cố Minh Châu đi rồi, Ngụy Nguyên Kham đứng dậy khỏi giường mềm, thay một bộ trường bào rồi dẫn Sơ Cửu ra khỏi tiểu viện. Gió lạnh thổi8 bay áo lông cừu trên người Ngụy Nguyên Kham, con tuấn mã dưới thân lại hiểu được tâm ý chủ nhân, không sợ giá lạnh mà cứ thể tung vó chạy nh3ư bay trong đêm đen.
Con ngựa được bữa chạy thật thỏa thuê thích thú. Lúc Ngụy Nguyên Kham ghìm cương cho ngựa dừng lại đã rất gần tr9ạch viên nhà họ Bùi.
Bùi Thượng Thanh dặn dò tiểu đồng:
Mang đèn đi đi, ta muốn đi ngủ.
Ông thật sự muốn gặp vị Cổ đại tiểu thư kia một lần.
Ngoài cổng các chủ đề trong kinh thành đều đã treo đèn lồng đỏ, đám trẻ con chạy nhảy lăng xăng, vui mừng đón chào năm mới.
Lúc nương nương lâm bồn, bà sinh một đứa con trước, thừa dịp tất cả mọi người lơ là cảnh giác bèn bắt đầu kế hoạch.
Cho dù có chuẩn bị chu toàn đến đầu thì ngày hôm đó cũng vô cùng nguy hiểm, chỉ có sơ suất nhỏ thôi là ngay cả tính mạng của Hoàng hậu nương nương cũng khó lòng giữ được. Quả nhiên công chúa đầu vừa được sinh ra đã khiến tất cả mọi người chịu một sự đả kích nặng nề. Nếu Hoàng hậu nương nương có giây phút nào yếu đuối thì rất có thể những chuyện về sau đều không xảy ra.
Bùi Thượng Thanh lại mỉm cười rót thêm một chén nữa, đến khi hương trong lư hương đã chảy hơn phân nửa, Ngụy Nguyên Kham mới lại lên tiếng:
Còn có một việc ta vẫn chưa nói với tiên sinh.
Bùi Thượng Thanh khẽ gật đầu:
Tam gia lo lắng thân phận của mình.
Ngụy Nguyên Kham ngồi xuống, Bùi Thượng Thanh tự tay rót một chén trà, đặt xuống trước mặt Ngụy Nguyên Kham:
Xem ra kết quả coi như không tệ, ta xin chúc mừng Tam gia.
Ngụy Nguyên Kham nhở lại tình hình lúc nãy, nụ cười trên mặt hắn dần tắt lịm:
Không nói thì sợ sẽ bỏ lỡ, nói rồi lại sợ làm nàng hoảng sợ.
Từ trước đến giờ Ngụy Nguyên Kham chưa từng nhắc đến chuyện liên quan tới thân thể của mình với Bùi Thượng Thanh nhưng từ sau khi hắn được đưa đến nhà họ Bùi, nhờ Bùi tiên sinh âm thầm dạy dỗ, suy đoán của hắn cũng càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng hắn chưa từng nhờ bất cứ ai chứng thực chuyện này. Bây giờ thì khác, hắn đã có năng lực gánh vác tất cả, sẽ không phụ lòng bất kỳ ai.
Ngụy Nguyên Kham cau mày:
Sao có thể làm được?
Bùi Thượng Thanh nói:
Lúc bình thường đương nhiên rất khó, không thể nào mua chuộc được tất cả mọi người, bà mụ của Thái Y Viện và nội thị bên cạnh đều theo dõi sát sao. Cũng may năm đó Hoàng hậu nương nương mang thai đội, thế nên mới có thể thực hiện được. Cả nội thị và bà mụ đều đã nhìn thấy tận mắt đứa trẻ được sinh ra trước nên đương nhiên không thể nào đưa ra ngoài cung, hy vọng duy nhất chính là đứa bé thứ hai trong bụng.
Làm khó Tam gia rồi.
Bùi Thượng Thanh nói:
Năm đó Hoàng hậu nương nương chỉ muốn níu lấy một con đường sống cho con mình chứ đâu biết là tìm được cả cơ hội sống cho Đại Chu.
Trước kia Hoàng hậu nương nương không cho bọn ông tiết lộ sự thật cho Tam gia biết, không muốn Tam gia phải sống những ngày tháng nặng nề trách nhiệm. Về sau Tam gia gục mãi không gượng dậy được vì vụ án của Nhị hoàng tử, ông mới tiết lộ vài điều, bấy giờ Tam gia mới vật lộn đứng lên được vì trách nhiệm phải gánh trên vai.
Lòng chân thành có thể phá đá mở đường.
Bùi Thượng Thanh nói:
Chắc chắn tấm chân tình của Tam gia sẽ lay động được Cổ đại tiểu thư
Ngụy Nguyên Kham cầm chén trà lên, nước trà ngọt mát đi vào cổ họng, chậm rãi xoa dịu tâm tình hắn.
Ngụy Nguyên Kham biết Bùi tiên sinh đã sớm liệu được ngày này, phải nói là Bùi tiên sinh cố ý để mình rơi vào kết quả như vậy, rời xa triều đình mới có thể âm thầm trù tính cho hắn.
Ngụy Nguyên Kham gõ cửa nhà họ Bùi, chỉ chốc lát sau, quản sự đã ra mở cửa. Sau khi nhìn thấy người tới, quản sự lập tức nói với vẻ quen thuộc:
Công tử tới rồi, tiên sinh vẫn chưa đi ngủ đâu, ta sẽ đi bẩm báo với tiên sinh ngay.
Bùi Thượng Thanh khẽ gật đầu:
Đi đi!
Nhìn Tam gia có vẻ thản nhiên phớt tỉnh nhưng chỉ cần cẩn thận lắng tai nghe bước chân rời đi, tuy có phần nặng nề nhưng lại vô cùng kiên định, không hề nóng vội.
Bùi Thượng Thanh nói:
Nền tảng sức khỏe của nương nương bị tàn phá, lần mang thai này vốn là chuyện ngoài ý muốn, đã thế lại còn là thai đôi. Công chúa sinh ra đã yếu ớt, lúc sinh ra còn không nặng bằng một nửa đứa trẻ sơ sinh bình thường, tiếng khóc nhỏ vô cùng, ngày kết luận công chúa không thể sống qua ngày hôm đó, nương nương đã cực kỳ sốc.
Hơn nữa nhìn tiểu công chúa vừa sinh ra đã có thể suy đoán có lẽ tình hình đứa bé thứ hai cũng không mấy lạc quan. Rốt cuộc đánh cược tính mạng vì một đứa trẻ có đáng hay không? Thế nhưng không ai ngờ rằng Hoàng hậu nương nương vẫn quả quyết để ngày châm cứu để làm chậm thời gian ra đời của đứa bé thứ hai. Người mang theo đứa con trong bụng còn chưa ra đời, bể tiểu công chúa vừa mới sinh, trèo lên Bảo Kim các.
Thôi Trinh đã đến tiểu viện mới mua, hắn định gặp người của đại lao Bộ Hình ở đây.
Thôi Trinh ngồi trên ghế, Điền Mãng tiến lên hành lễ với Thôi Trinh:
Hầu gia.
Trước khi đến đây, Điền Mãng đã được Vương Tỉnh dặn dò, Định Ninh hầu gia muốn biết chuyện xảy ra trong đại lao năm đó, trong lòng y hiểu rõ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Định Ninh hầu phu nhân đã chết.
Tiên sinh.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Bùi Thượng Thanh:
Phải không?
Hai người nhìn nhau, thế rồi Bùi Thượng Thanh chậm rãi gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho Sơ Cửu, đoạn rảo bước về phía nhà họ Bùi.
Thiế6u chiêm sự Đông cung Bùi Thượng Thanh, từ khi được đề bạt đến phủ Chiêm sự dạy học cho Thái tử thường xuyên ốm đau bệnh tật, lại thêm Thái t5ử không thích vị tán phụ Đông cung này, dần dần Bùi Thượng Thanh bị gạt đi, chỉ còn cái danh Thiếu chiêm sự rỗng tuếch.
() Thiểu chiêm sự Chức quan Chính lực phẩm của phủ Chiêm sự có nhiệm vụ giúp việc cho Thái tử.
Sau khi Đông cung bị phế, Hoàng thượng hỏi tội phủ Chiêm sự, vị Thiếu chiêm sự Bùi Thượng Thanh này mới bị đẩy ra luận tội, bây giờ bị bãi miễn chức quan trở thành một người nhàn rỗi. Trong triều đình có không ít quan viên thấy tiếc cho ông, với tài năng của nhà họ Bùi, ông không nên bị lưu lạc đến bước đường này, giống như một viên minh châu phủ một tầng bụi, che mờ cả nét đẹp rực rỡ.
Năm năm trước, sau khi khỏi hẳn bệnh, Ngụy tam gia đã tới tìm ông, xin ông chỉ giáo làm thế nào mới có thể nhanh chóng hiểu rõ cục diện chính cuộc. Ông chỉ cho Tam gia đến Đại Lý Tự, sau đó lại đến Thông chính ti, lúc tra rõ vụ án có thể thăm dò tất cả chính vụ của nha môn.
Tam gia rất thông minh, thậm chí còn giỏi giang hơn những gì ông nghĩ. Nhà họ Bùi ông phò tá bao nhiêu Hoàng tử, Thái tử như thể nhưng Tam gia không kém gì hoàng đế Cao Tông và Anh Tông, thậm chí còn có phần nổi trội hơn.
Nói đến đây, Bùi Thượng Thanh bên dừng lại, phần còn lại của câu chuyện không cần ông phải kể tiếp nữa.
Sau khi Hoàng hậu được một thải y tin cậy chẩn mạch kiểm tra, biết có thể mình đã mang thai đôi bèn lấy cớ đích tử nhiều lần chết yểu, không cho phép những ngày và bà mụ khác kiểm tra, lấy cái uy của Hoàng hậu để bảo vệ đứa trẻ trong bụng cho đến ngày nó được sinh ra, vậy là che giấu được sự thật Hoàng hậu mang thai đội.
Đây là trạch viện nhỏ mà Bùi Thượng Thanh đang ở dưỡng bệnh, trong nhà chỉ có mấy kẻ hầu người hạ, vô cùng tĩnh mịch. Nhưng căn viện nhìn có vẻ hiu hắt vắng tanh này ngày nào cũng có đủ loại tin tức đưa tới. Bùi tiên sinh thường ngồi cả ngày dài trong thư phòng.
Thấy Ngụy Nguyên Kham tới, Bùi Thượng Thanh lo lắng nhìn hắn, thấy Ngụy Nguyên Kham nhếch môi nở một nụ cười, ông cũng phấn khởi cười theo:
Tam gia nói rồi.
Năm sáu năm qua Tam gia sống quá vất vả, ngài ấy luôn giấu kín tâm sự trong lòng, không chịu chia sẻ với người khác. Bây giờ cũng có thể thở phào một hơi, bảo ông không mừng sao được? Tam gia điều tra đến bây giờ mọi chuyện đều đã có manh mối, nhưng liệu có mấy người có thể nhìn ra?
Có lẽ sau này Đại Chu phải dựa vào Tam gia đấy.
Ông thường lấy làm tiếc vì Tam gia không được coi là đích trưởng tử Đại Chu, học thuật Đế vương từ nhỏ. Có điều bây giờ xem ra tầm nhìn của ông quá thiển cận, người nhà họ Ngụy trọng tình nghĩa, lớn lên ở nhà họ Ngụy sẽ có lợi cho Tam gia hơn.
Con người vô tình vô nghĩa sẽ bị tham vọng quyền lực che mờ lý trí, đương nhiên, trọng tình nghĩa cũng có khuyết điểm nhưng tối nay sau khi gặp được Tam gia, ông có thể yên tâm rồi.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham vô cùng bình tĩnh song cặp mắt trong veo của hắn lại trở nên sâu thẳm từ lúc nào không hay, phải mất một lúc lâu sau, hắn mới bình phục như cũ.
Ngụy Nguyên Kham đứng lên:
Tiên sinh đi nghỉ sớm đi, hôm khác ta lại đến thảo luận việc công với tiên sinh.
Hầu gia.
Điền Mãng nói:
Không biết người ngoài đồn thổi thế nào nhưng ta đảm bảo từ đầu đến cuối, Châu phu nhân đều không thừa nhận chuyện bị Trưởng công chúa xúi giục.
Châu phu nhân là người lương thiện, lúc trong đại lao, phu nhân còn chữa bệnh cho phạm nhân và lính coi ngục. Nếu không có Châu phu nhân, e rằng rất nhiều người đã chết vì bệnh dịch lần đó, đáng tiếc...
Nói tới đây, Điền Mãng liền im bặt. Vị Châu phu nhân kia chết dưới tay hộ vệ nhà họ Thôi, y nói đỡ cho Châu phu nhân thế này có khác nào đang chỉ trích nhà họ Thôi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.