Chương 382: Hối hận


Điền Mãng sợ mình nói không rõ ràng nên thành thật kể lại một lần nữa.


Sau khi Châu phu nhân qua đời, bọn ta dọn dẹp kỹ lại phòng giam thì p8hát hiện một thi thể trong phòng giam của Châu phu nhân. Người đó mặc quần áo của nha sai nhưng không phải người trong đại lao Bộ Hình. Trong tay ng3ười này nắm chặt vũ khí, lại tới phòng giam của Châu phu nhân, có thể đoán được hắn ta muốn làm gì.


Nói đoạn, Điên Mãng liếc nhìn sắc mặt T9hôi Trinh, phát hiện Định Ninh hầu không có ý ngăn cản mình, y mới nói tiếp:
Người kia không đạt được mục đích của mình, nguyên nhân là bị người ta6 dùng một vật sắc nhọn đâm thẳng vào tim.

Lúc đó, trong lòng cô suy nghĩ điều gì? Bị nhốt trong đại lao, gánh trên mình tội danh lớn như thế nhưng cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc, chắc chắn cô rất muốn sống tiếp. Cô chật vật giết được kẻ gian nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay người nhà họ Thôi, trong khoảnh khắc đó, cô có căm hận không?
Nghĩ xong, Thôi Trinh mới tiếp tục lên tiếng:
Ngươi có biết tình hình lúc Nhị gia bắn chết Châu thị không?
Điền Mãng khẽ gật đầu:
Biết đại khái, chính là những kẻ đó lấy sự trong sạch của Châu phu nhân ra để uy hiếp, Nhị gia bất đắc dĩ mới phải ra tay. Tuy Châu phu nhân phải chết nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị đám phản tặc kia hành hạ.

Nói đến đây, Điện Mãng hơi khựng lại.
thần.

Trước kia Thôi Trinh cũng nghĩ vậy, hắn thu nhận Châu thị đã là cho Châu thị mặt mũi, nhưng hôm nay trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm xúc khác thường.
Chầu thị thật sự can trường như vậy sao? Một cô gái yếu đuối không biết lấy đâu ra vũ khí, trong tình huống đó mà vẫn muốn đọ sức với kẻ gian một trận.
Thôi Trinh không lấy làm nhẹ nhõm vì những lời này của Điền Mãng, hắn hỏi tiếp:
Người nhà họ Châu không tới sao?

Điền Mãng đáp:
Hai lão gia nhà họ Châu có đến, nhìn thi thể một lát rồi hỏi thăm tình hình đại khái, nghe nói là dưới tình thế cấp bách, Vị nhị gia không thể không sai người bắn chết Châu phu nhân, hai vị lão gia liền ra khỏi đại lao luôn.


Lúc ấy Châu phu nhân đang mang tội trên người, cha mẹ lại mất sớm, khó trách người trong nhà lại hờ hững như thế. Cũng may có Hậu gia tốt bụng nên mới giúp Châu phu nhân có được một mảnh đất dung
Thôi Trinh nhìn ra điểm khác thường của Điền Mãng, hắn cau mày hỏi:
Ngươi còn biết chuyện gì, nói hết ra đi. Cho dù có liên quan đến Vị nhị gia cũng không sao, ta chỉ muốn nghe sự thật.

Lúc này Điền Mãng mới gật đầu kể tiếp:
Lúc ấy ta không có ở đó nên rất nhiều chuyện không biết, về sau mới được nghe một bà bà tạp dịch trong ngục kể lại.

Điền Mãng vô cùng khó xử, y ngẩng đầu nhìn Thôi Trinh rồi mới nói tiếp:
Bà bà đó nói người nhà giàu coi mạng người như cỏ rác, rõ ràng có thể trực tiếp bắn chết đảm phản tặc kia nhưng lại cứ muốn hy sinh tính mạng của một cô gái. Bà bà còn nói rõ ràng bà ấy nhìn thấy Châu phu nhân giơ tay lên, trong tay Châu phu nhân có cầm vũ khí, nếu như nhà họ Thôi không bắn mũi tên kia vào Châu phu nhân trước thì không chừng phu nhân đã có thể tự giằng thoát khỏi tay tên phản tặc.

Thôi Vị dám làm như vậy chẳng phải là dựa vào cái oai Định Ninh hầu của hắn hay sao? Một lúc lâu sau, Thôi Trinh mới lấy lại tinh thần:
Các ngươi có báo cáo chuyện có người muốn giết Châu thị không?
Điền Mãng lắc đầu:
Không ạ, nếu đã có người cướp ngục thì cần gì phải lằng nhằng thêm chuyện, thế nên đã xử lý người kia như đồng bọn của đám cướp ngục.

Thôi Trinh vỗ rầm xuống mặt bàn:
Nếu ngươi đã là tai mắt nằm vùng của nhà họ Thôi thì cho dù Bộ Hình có sắp xếp như vậy, ngươi cũng phải bẩm báo lại với nhà họ Thôi.

Điền Mãng sợ đến nỗi cuống cuồng thỉnh tội:
Hầu gia bớt giận, chuyện... chuyện này bọn ta có bảo rồi, báo cho Nhị gia ạ. Nhị gia chỉ nói Châu phu nhân dính dáng đến án mưu phản, vả lại phu nhân cũng chết rồi, không cần truy cứu tiếp nữa, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, Bộ Hình không điều tra thì chúng ta cũng không cần nói ra ngoài, chẳng ai chứng minh được người đó không phải là đồng bọn với đám cướp ngục.

Điền Mãng nói câu này hoàn toàn không có ý gì nhưng Thôi Trinh nghe mà như bị kim đâm:
Thi thể của Châu thị là bà bà trong ngục thu dọn à?
Hắn nhớ mẹ nói sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện, nhưng chẳng lẽ mẹ không cho người hầu nhà họ Thôi đến đại lao sao?
Điền Mãng nói:
Quản sự trong nhà ngài cho mười lượng bạc, còn đưa quần áo tới nhờ bà bà trong đại lao xử lý giúp.


Nhưng mà ngài yên tâm, mấy bà bà trong đại lao đều từng được uống thuốc mà Châu phu nhân sắc, tuyệt đối sẽ không bạc đãi phu nhân. Cuối cùng lúc khiêng ra, rất nhiều người đều nhìn thấy, bà bà hầu hạ phu nhân đầu ra đấy, rất có thể diện.

Thôi Trinh cất giọng nặng nề:
Việc gì đám cướp ngục phải nóng lòng giết chết một người phụ nữ? Từ đầu đến cuối Châu thị không hề thừa nhận mình có tội, hành động của kẻ đó là đang giết người diệt khẩu.

Điền Mãng thở dài:
Hầu gia nói đúng, nhưng mọi người đều biết vụ án Nhị hoàng tử mưu phản vốn đã có nhiều điểm khả nghi, chuyện này thực sự không thấm tháp vào đầu.

Đúng là không thấm tháp vào đầu. Thái tử và phe Quý phi một lòng muốn chứng thực vụ án này. Quan viên triều đình hoặc là bị liên lụy, hoặc là vội tránh thật xa chỉ sợ bị dính chút ô uế. Năm đó y cũng có suy nghĩ đó, làm gì có ai lại đi minh oan cho một người phụ nữ chỉ vì điểm khả nghi nho nhỏ ấy?
Thôi Trinh cau mày, bà bà còn thấy trong tay Châu thị có vũ khí, chẳng lẽ Thôi Vị lại không nhìn thấy?
Điền Mãng nhìn sắc mặt ngày một sa sầm của Thôi Trinh bèn thấp giọng giải thích cho Thôi Vị:
Có lẽ Vị nhị gia không nhìn thấy, hơn nữa việc này có liên quan đến thanh danh của nhà họ Thôi, tuyệt đối không thể mạo hiểm. Lỡ như thật sự để phản tác động tay động chân với Châu phu nhân thì cho dù có giết được tên phản tặc đó... thì cũng... thì cũng...

Điền Mãng không nói tiếp được.
Thôi Trinh hỏi:
Sao ngươi biết người đó chính là do Châu thị giết.

Điền Mãng không mảy 5may do dự, trả lời luôn:
Bà bà trong ngục đi thu dọn thi thể của Châu phu nhân phát hiện trong tay Châu phu nhân cầm một ống trúc, trong ống trúc có giấu một mũi tên ba cạnh. Lúc ngỗ tác tẩm liệm những thi thể đó, ta cố ý tới hỏi thăm. Ngỗ tác So sánh vật nhọn trong tay Châu phu nhân và vết thương trên người kẻ gian kia là ra ngay.


Đúng rồi.
Điền Mãng lại chợt nhớ ra:
Trên người Châu phu nhân còn có vết máu của người khác, nhất là bàn tay nắm vũ khí kia. Với tình hình đêm đó, ngoài Châu phu nhân tự cứu mình ra thì còn ai cứu được nàng ấy nữa? Hầu gia, ngài nói có đúng không?

Một cái mạng của Châu thị không đáng để nhà họ Thôi mạo hiểm vì cô. Ý Điền Mãng là vậy phải không? Cõi lòng Thôi Trinh dậy sóng, không thể gọi tên cảm xúc đó là gì.
Trong lòng Điền Mãng và bà bà trong đại lao, Thôi Vị không nên cho người bắn chết Châu thị, nếu không Điền Mãng sẽ không chột dạ vội vàng giải thích thay Thôi Vị như vậy.
Hôm đó trong đại lao tối đen như mực, nếu cung thủ có thể mai phục ở xung quanh bắn chết Châu thị thì cũng có thể trực tiếp giết chết đám phản tặc kia. Trước kia hẳn cực kỳ tin tưởng đứa em trai ruột này, sợ Thôi Vị cảm thấy áy náy vì chuyện đó nên cũng không hỏi thăm rõ ràng. Bây giờ điều tra ra mới biết một tính mạng lại bị xử lý một cách tùy tiện như thế, Thôi Vị hoàn toàn không phải hành động bất đắc dĩ mà giống có ý thì đúng hơn.
Cách tốt nhất chính là để cái chết của người phụ nữ ấy chìm dần trong dòng chảy thời gian ảm đạm, cho dù tính mạng ấy có non nớt, oan ức đến đầu thì lâu dần cũng chẳng còn ai nhớ đến nữa. Trong chuyện này, có một sự bị ai không thể xua tan bao vây lấy Châu thị. Cô giống như một phiến lá khô rơi xuống nước, bị dòng nước xiết vô tình cuốn đi, cuối cùng hoàn toàn nuốt chửng.

Nhưng từ đầu đến cuối, có một người vẫn nhớ đến Châu thị. Thôi Trinh nhìn về phía Điền Mãng:
Khi đó Ngụy tam gia cũng ở trong đại lao Bộ Hình, đêm đó hắn có hành động gì không?


Điền Mãng đáp:
Ngụy tam gia bị thương quá nặng, nằm trong đại lao không thể cử động được. Có điều lúc trước Châu phu nhân luôn chăm sóc Ngụy tam gia, nếu không có Châu phu nhân đưa thuốc, nói không chừng Ngụy tam gia đã mất mạng rồi. Sau khi xảy ra chuyện cướp ngục, người đầu tiên bọn ta phải đi thăm chính là nghi phạm quan trọng. Ta nhớ rất rõ Ngụy tam gia vươn tay túm lấy song cửa buồng giam, nằm phủ phục trên mặt đất, miệng đầy máu tươi. Lúc ấy ta sợ hết hồn, cứ tưởng ngài ấy đã tắt thở.



Sau đó người nhà họ Ngụy tới đón Ngụy tam gia ra ngoài, ta còn cảm thấy ra ngoài cũng lành ít dữ nhiều, quả thực không ngờ Ngụy tam gia chẳng những bình phục được mà bây giờ còn rạng danh thế này.


Nghe Điền Mãng bẩm báo, rất nhiều nghi hoặc trong lòng Thôi Trinh đã được hóa giải. Sau khi Ngụy Nguyên Kham ra khỏi đại lao, hắn đã tự tay giải quyết tên hộ vệ nhà họ Thôi đã bắn chết Chầu thị, còn liều mạng với huynh đệ bọn họ trên thao trường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.