Chương 384: Hổ thẹn


Quản sự bưng trà tiến vào trong phòng, phát hiện Thôi Trinh mặt mày tái xanh đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mắt.

Hầu gia.


Quản sự gọi một tiếng, nhưng Thôi Trinh vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Nàng gật đầu với Nghiêm Sâm:
Ta tin huynh, huynh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng. Về điều tra án, ta chưa từng gặp ai lợi hại hơn huynh.
Nói xong, nàng không giấu nổi xấu hổ cúi đầu xuống.
Sau đó nữa thì Nghiêm Sâm không những điều tra rõ vụ án mà còn bị thương hai cánh tay. Nghiêm Sâm sau khi bị thương thì tính tình thay đổi hoàn toàn, một lòng muốn báo thù, không còn là một thông phản chính khí như trước đây nữa. Y làm việc xảy ra sai sót, còn giết cả một thôn làng. Nàng thường nghĩ nếu khi ấy bọn họ không nhờ Nghiêm Sâm điều tra án thì y cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế, nhưng nhị thúc lại nói Nghiêm Sâm quá tham lam, vốn dĩ vụ án đã có thể kết thúc được rồi, Nghiêm Sâm lại muốn có được công lao lớn hơn, cứ khăng khăng nói bên trong vẫn còn uẩn khúc, vì muốn làm con rể nhà họ Thân mà không tiếc kéo nhà Thân vào vòng xoáy, cũng may có thể nhìn ra sớm bộ mặt thật của y.

Hầu gia.


Hầu gia.

Thôi Vị xuống ngựa hành lễ với Thân thị:
Đại tẩu nhà thông gia đi đường có thuận lợi không?
Thân thị gật đầu:
Cũng tạm, đa tạ Nhị gia quan tâm, lão thái gia và lão gia đều đang ở phía sau, ta định...
Nàng không nói tiếp nữa nhưng chắc Vị nhị gia cũng hiểu.
Quả nhiên Thôi Vị khom lưng nói:
Để ta đi nghênh đón lão gia và đại ca nhà thông gia.


Đi thôi.
Thân thị không còn tâm trạng để ý đến những chuyện này, nàng phải mau chóng đến nhà nhị ca, bàn bạc với nhị ca. Nàng không biết rốt cuộc sẽ có tai họa lớn đến mức nào giáng xuống đầu nhà họ Thân, nhưng lão gia đã nói nếu nhà họ Trương có thể giúp được gì thì chắc chắn sẽ không tiếc sức lực trợ giúp, cho dù có phải mất đi mũ quan thì bảo toàn được tính mạng cho đại ca và nhị thúc cũng tốt rồi.
Thân thị đang định hạ rèm cửa xe xuống thì bất chợt lại nhìn thấy một bóng người thoáng qua trong đám đông, dường như có một người không có cánh tay đang ẩn nấp trong dòng người nhộn nhịp.
Trong lòng Thôi Trinh thắt lại, tính mạng của Châu thị vì nhà họ Thôi mà trở nên không đáng một xu, cuối cùng thì hắn đã phụ sự kỳ vọng của lão tăng.
Sau khi những tiếng nói này dừng lại, Thôi Trinh nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên mẹ nhắc tới Chầu thị trước mặt hắn.
Lúc hắn gặp nguy nan trên con đường dẫn binh chinh chiến, thường sẽ nhớ tới trải nghiệm này, sau đó liên cảm thấy bất kể có gian nan vất vả đến mức nào cũng không phải là khốn cùng.
Yết hầu Thôi Trinh khẽ động đậy, hắn chỉ cảm thấy cơn đau bỏng rát trong cổ họng, đoạn quá khứ mà hắn thích nhớ lại nhất, thích chiêm nghiệm nhất trước đây, giờ chẳng khác nào một ngọn lửa dữ thiêu đốt bản thân hắn, khiến lông tóc hằn dụng ngược, từ tận đáy lòng sinh ra sự tủi hổ và hối hận khó nói thành lời.
Thân thị thở ra một hơi thật dài.

Đây là xe ngựa của nhà họ Trương phải không?


Phu nhân...
Thân thị sững người giây lát rồi đột ngột lắc đầu:
Không có chuyện gì, ta tưởng nhìn thấy người quen.
Nàng tưởng đã nhìn thấy Nghiêm Sâm, nhưng Nghiêm Sâm đã chết từ lâu rồi.
Chắc chắn là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều dẫn tới hoa mắt, từ sau khi nhận được tin tức do nhị ca phải người đưa tới, nàng cứ luôn nhớ tới lời Nghiêm Sâm đã từng nói với mình.
Nếu không làm rõ chuyện này, chỉ e sẽ ủ mầm đại họa, đến lúc đó nhà họ Thân chắc chắn sẽ bị liên đới.
Ánh mắt Nghiệm Sâm chăm chú nhìn nàng:
Nhưng muội yên tâm, ta sẽ điều tra ra sự thật.

Bóng người đó là Châu thị, mẹ từng mời Chầu thị tới nhà làm khách, hắn bị mẹ gọi tới thỉnh an, mẹ muốn mượn cơ hội này để hai người gặp mặt, nhưng khi ấy trong lòng hắn chỉ có sự ghét bỏ đối với Chầu thị, thậm chí còn không muốn dừng ánh mắt trên người nàng quả lâu. Lúc ấy hắn còn đang suy tính nếu tóm được sơ hở nào đó của Châu thị thì có thể thoải hôn với nhà họ Châu rồi.
Lần này, hắn muốn nhìn thật kỹ thiếu nữ ngồi trên ghế, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất thì khung cảnh trước mặt lại tan theo mây khói.

Dừng xe!
Thân thị vô thức kêu lên.
Người dưới không rõ đã xảy ra chuyện gì, hoảng hốt kéo dây cương dừng ngựa lại.
Thôi Trinh đứng dậy đi ra bên ngoài, không gọi bất cứ ai đi cùng, đi thẳng một mạch ra khỏi phủ đệ.
Trước đây lúc trong lòng bức bối hẳn sẽ ra ngoài ruổi ngựa, nhưng giờ chỉ cần nhớ tới những gì hắn nợ Châu thị thì hắn không thở nổi nữa, hắn mong rằng có cách nào đó để mình có thể bù đắp lại cho nàng. Con người sống trên đời đều ích kỷ, lúc này hắn lại mong sao Châu thì thật sự đã phạm sai, có thể như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Đó là con gái của Trạng nguyên Châu Trạch Thừa, tướng mạo xuất chúng, từ nhỏ thông minh hiểu biết, tinh thông cầm kỳ thi họa. Trưởng công chúa còn mời con bé tới vẽ bình phong nữa đấy, chữ viết cũng rất đẹp, hắn là giống cha rồi...

Cảnh tượng trước mắt Thôi Trinh lại bất thình lình thay đổi, đột ngột quay về chính đường, hắn chợt nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế.
Quản sự chưa từng nh3ìn thấy dáng vẻ này của Hầu gia bao giờ, không khỏi có phần cuống quýt:
Hầu gia, ngài sao thế?

Thôi Trinh nắm chặ9t cuốn sách trong tay, trong đầu hắn đang gào thét không yên. Hắn nhớ tới lão tăng từng giúp mình đột phá vòng vây, vẻ mặt 6lúc lão tăng đưa hổ phách mật lại cho hắn, cả đôi mắt sáng lên khi lão tăng thường ngày bình thản, đạm bạc ấy nhắc tới chỉ 5hữu của mình.
Quản sự nhà họ Trương đi theo bên ngoài xe xuôi theo ánh mắt của Trường đại phu nhân tìm kiếm trong đám người, nhìn thấy bóng lưng của Thôi Trinh lướt qua trong thoáng chốc:
Là Hầu gia, đúng là Hầu gia thật. Ngoài Hầu gia ra còn ai có tư thế oai phong như thế nữa, có phải là Hầu gia tới nghênh đón lão thải gia và đại lão gia không nhỉ?

Thân thị lắc đầu:
Đó không phải hướng đi ra khỏi thành.
Lão thái gia còn phải đợi quan viên sử bộ tiếp ứng, hàn huyên bên ngoài thành, nàng nghe nói nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, trong lòng thấp thỏm không yên, nên vào thành trước một bước xem tình hình.
Bên ngoài truyền tới một giọng nói, ngay sau đó ma ma quản sự vén rèm lên bẩm báo:
Đại phu nhân, là vị nhị gia của phủ Định Ninh hầu.


Vị nhị gia.
Thân thị nhìn ra bên ngoài xe.
Nếu hắn không lựa chọn như vậy, nếu hắn quan tâm tới Chầu thị hơn, cứu nàng ra khỏi đại lao, cho dù sau này hôn sự giữa hai nhà Thôi Châu không thành đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không phải hối hận thể này.
Rồi nếu như hắn thành thân với Châu thị thì hắn nàng sẽ nhận ra khối ngọc mật lạp mà hắn đeo, sau đó làm rõ lai lịch của khối hổ phách mật lạp này, có phần ân tình này, hắn cũng sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Không sao.
Giọng Thôi Trinh hơi khàn, thật không ngờ sự việc đuổi theo đến tận cùng lại có được kết quả này.
Thôi Trinh lại tỉ mỉ quan sát bức tranh một lần nữa, lúc này mới đóng quyển sách lại.
Bảo thợ khóa làm một chiếc chìa khóa.
Thôi Trinh dặn dò quản sự
Sau đó cất giữ thật kỹ chiếc hộp này, không được cho người khác động vào.

Quán sự đáp vâng.
Quản sự kêu hộ mấy tiếng mới kéo được Thôi Trinh về với thực tại.

Hầu gia, có phải ngài thấy không khỏe chỗ nào không? Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?

Thôi Trinh chỉ cảm thấy trán mình lạnh toát, quần áo trên người cũng đã thấm đẫm mồ hôi, trái tim như thể bị người ta đục rỗng một lỗ, dù có làm gì cũng không lấp đầy được.
Có một suy nghĩ hoang đường manh nha trong đầu hắn, nếu ngày ấy lão tăng biết trước, cứu hắn thì sẽ hại chết con gái của chỉ hữu, thì liệu ông có còn làm vậy nữa hay không?
Đường phố phồn hoa náo nhiệt.
Trong cỗ xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh, có người vén rèm xe nhìn ra bên ngoài:
Đó là Hầu gia ư?

Gương mặt lão tăng trong lòng dần dần phai nhạt, hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực kia của lão tăng nữa.

Khi ấy trên người Châu phu nhân gánh tội danh, cha mẹ mất sớm không ở bên cạnh, may sao có Hầu gia ngài thiện tâm, mới cho Châu phu nhân có đất dung thân.

Người giàu có coi mạng người như cỏ rác, rõ ràng có thể trực tiếp giết chết đám phản tặc, nhưng lại cứ nhất quyết kéo theo tính mạng của một cô gái.

Chuyện này có liên quan tới thanh danh của nhà họ Thôi, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Sau khi Thôi Vị rời đi, nghĩ tới người nhà họ Thôi chịu tới tiếp ứng, Thân thị thở phào, xem ra cuộc sống trong phủ Định Ninh hầu của tiểu cô cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng sao nàng vẫn còn tâm tư lo lắng cho tiểu cô chứ? Thân thị thở dài, nhà họ Thân còn chưa biết phải đón năm mới này như thế nào đây.

Thôi Trinh hoàn toàn không biết gì về chuyện của nhà họ Trương mà đi thẳng tới phủ Hoài Viễn hầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.