Chương 385: Ngưỡng mộ


Thôi Trinh lần theo âm thanh bước tới, thấy thiếu nữ mặc áo khoác lông ánh mắt sáng ngời, miệng cười thật tươi, đang chăm chú nhìn Trâu Tương8.

Trâu Tương bé nhỏ cầm lấy cây cung vừa tay mình, mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên mũi tên trong tay, mũi tên vốn dĩ rất nhẹ, nh3ưng lúc này lại nặng tựa ngàn cân. Cuối cùng Trâu Tương cũng thả lỏng ngón tay, một mũi tên bay vút đi.

Đại ca tới rồi!
Cố Minh Châu ngước mắt lên nhìn thấy Thôi Trinh, mỉm cười hành lễ:
Đại ca tới tìm cha nói chuyện ạ?
Thôi Trinh gật đầu, ánh mắt rơi trên ngọc bội bên hông của Châu Châu. Vì có Trâu Lâm thị ở đó nên hắn không tiện bước tới quan sát tỉ mỉ miếng ngọc mật lạp, nhưng thấy Châu Châu đeo ngay ngắn, hắn không khỏi thở phào.
Trâu Tương cũng chào hỏi Thôi Trinh:
Hầu gia.
Cậu vẫn không chịu gọi Thôi Trinh là đại ca như Cố Minh Châu.
Thôi Trinh định nói gì đó, nhưng đối mặt với một đứa trẻ như thế này, hắn quả thực không biết phải nói với Trâu Tương thế nào mới khiến Trấn Tương buông lỏng cảnh giác đối với hắn. Có thể là do gần đây xử lý quá nhiều chuyện khiến người ta phải cảm khái, nếu là trước đây hắn sẽ không để tâm đến những điều này, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trước mắt, lại không kìm được mà sinh lòng ngưỡng mộ.
Cố Minh Châu nói:
Muội đưa tộc di mẫu về phòng rồi nói chuyện với đại ca sau.

Trâu Lâm thị biết Cổ đại tiểu thư sợ sức khỏe của bà không trụ được nên vội vàng nói:
Đều tại ta, làm đại tiểu thư và Tương ca nhi không chơi được hết mình, lần sau ta sẽ không theo ra ngoài nữa.

Cố Minh Châu cười thẳng thắn:
Tộc di mẫu phải ra ạ, thường xuyên đi lại có lợi cho bệnh tình của di mẫu, không có ai đứng xem bên cạnh, cháu và Trâu Tương chơi cũng không thấy vui.

Cố Sùng Nghĩa nói xong mới lên tiếng hỏi Thôi Trinh:
Cháu định làm thế nào?


Mọi hết đồng đảng của Thôi Vị ở Vệ sở Đại Đồng ra.
Thôi Trinh không hề che giấu ý đồ của mình:
Nếu như có thể lần đến tận gốc, bắt được kẻ chủ mưu đứng đằng sau Thôi Vị thì tất nhiên là càng tốt hơn.
Nhưng đám người đó cực kỳ xảo quyệt, Thôi Trinh biết mình vừa mới nhúng tay vào vụ án, chắc chắn sẽ không thể làm được đến bước này, đây cũng là mục đích chuyến đi tới phủ Hoài Viễn hầu này của hắn.

Mẹ cháu tới phủ Thái Nguyên ngăn cản cháu vạch trần chuyện Lâm Tự Chân hãm hại cho cháu, trên đường hồi kinh lại rơi vào tay Lâm Tự Chân, những chuyện này không chuyện nào vắng mặt Thôi Vị.

Cố Sùng Nghĩa nhìn thẳng vào mắt Thôi Trinh:
Thôi Vị đem chứng cứ Hoài vương lôi kéo tướng lĩnh từ Đại Đồng về, triều đình sẽ càng thêm tán dương nó, Thôi Vị làm vậy là muốn thế chỗ cháu tiếp quản binh quyền Đại Đồng.

Trâu Tương cũng cuống lên gật đầu theo.
Trâu Lâm thị cảm kích nói:
Đại tiểu thư bắt mạch giúp ta, còn chăm sóc Tương ca nhi, trong lòng ta...
Nói tới đây bà lại bắt đầu ho dữ dội. Trâu Tương vội vã chạy tới kéo vạt áo của Trâu Lâm thị, Cố Minh Châu khẽ vỗ lưng cho bà để làm dịu cơn ho xuống.
Từ đó có thể thấy quyết định đưa Trâu Tương tới phủ Hoài Viễn hầu của Trâu Lâm thị là chính xác, tuy cùng là tộc nhân Lâm thị, nhưng nếu tới cửa cầu cứu phủ Định Ninh hầu thì...
Trong đầu Thôi Trinh xuất hiện hình ảnh của Lâm thái phu nhân và Trương thị.
Cố Sùng Nghĩa trầm ngâm:
Nếu nói tai mắt thì Thôi Vị tất nhiên là người thích hợp nhất, các cháu là huynh đệ ruột thịt, tất nhiên cháu cũng sẽ không đề phòng nó.

Thôi Trinh nói:
Sau khi vụ án của Lâm Tự Chân bại lộ, Lâm Tự Chân đã đánh thắng mấy trận ở biên cương, theo cháu thấy Lâm Tự Chân nhiều lần lấy ít địch nhiều, bên trong chắc chắn có điều khả nghi, thể là cháu đã báo Thôi Vị đi trước do thám nhưng nó cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào. Thôi Vị đã rèn luyện ở trong quân bao nhiêu năm, sao có thể không hề phát giác ra chuyện này được?

Cố Sùng Nghĩa kinh ngạc nhìn Thôi Trinh:
Cháu nói cái gì? Thôi Vị âm thầm cấu kết với tướng lĩnh của Vệ sở Đại Đồng?

Thôi Trinh nghiêm túc:
Cháu đã cho người theo dõi Thôi Vị, hiện giờ đã nắm được bằng chứng trong tay, cháu đang nghi ngờ Thôi Vị và Lâm Tự Chân là đồng đảng. Lúc Sơn Tây xảy ra chuyện, từng có người lấy chuyện Sơn Âm ra muốn uy hiếp cháu che giấu án ngựa chiến. Người biết chuyện Sơn Âm không nhiều, sau vụ đó thì cháu cũng bắt đầu nghi ngờ Lâm Tự Chân cài cắm tai mắt bên cạnh cháu.

Nếu Trâu Lâm thị tìm tới phủ Định Ninh hầu thì sẽ không được chăm sóc chu toàn thể này.
Nghĩ vậy Thôi Trinh lại bước lên trước mấy bước, tiếng bước chân kinh động tới người ở trong sân.
Trâu Tương thò tay nhón lấy mứt quả, lúc nhìn Cố Minh Châu, nét u ám không hợp với độ tuổi giữa hai hàng lông mày của cậu đã tan đi phần nào.
Đi thôi Trâu Tương.
Cố Minh Châu nói:
Trời lạnh quá, chúng ta quay về đọc sách.

Trâu Tương gật đầu, nhìn về phía Trâu Lâm thị đang đứng đợi bên cạnh.
Thôi Trinh lại gật đầu, sau đó đi về phía thư phòng.
Thực ra từ lúc Thôi Trinh bước vào trong sân, Cố Minh Châu đã nghe thấy Báo Đồng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, lúc cô nói chuyện với Trâu Tương vốn cũng không có gì cần phải che giấu, nên cô cũng để thuận theo tự nhiên, không cố ý làm gì cả. Ngược lại thì vẻ mặt Thôi Trinh lại trùng trùng tâm sự, là vì đã chứng thực được dã tâm của Thôi Vị rồi ư?
Trâu Tương nhìn Cố Minh Châu bằng vẻ mặt vừa căng thẳng vừa mong đợi, giống như đã coi Cố Minh Châu là chỗ dựa.
Thôi Trinh nhìn cảnh tượng trước mắt. Sau khi Trâu Lâm thi qua đời, Trầu Tương chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều sức ép, nếu có Châu Châu bên cạnh thì có thể an ủi vỗ về Trâu Tường. Không ngờ mây ngày không gặp mà bệnh tình của Châu Châu lại để thêm rất nhiều, nhìn thế này thì đã không còn gì khác với người bình thường nữa rồi.
Trâu Lâm thị được đỡ về phòng nằm nghỉ, sức khỏe của bà mỗi ngày một kém hơn, nhưng cũng dần mở lòng hơn. Bà còn tưởng đứa nhỏ Trâu Tương này đã đi đến đường cùng, lại không ngờ phủ Hoài Viễn hầu đối xử tốt với bọn họ đến vậy. Lúc trước bà muốn che giấu bí mật thân thể của Trâu Tương, là vì mong Trâu Tương có thể yên ổn trưởng thành là được rồi, nhưng giờ bà lại thấy phân vân, không biết có nên nói sự thật ra không.
Trong thư phòng.
Vào khoảnh khắc mũi tên bay 9đi, Thôi Trinh đã biết nó sẽ không bắn vào chính giữa, nhưng cũng không rơi ra khỏi bia. Quả nhiên mũi tên cắm vào bia mà không phát ra tiến6g động nào. Thành tựu này đối với một đứa trẻ bốn tuổi mà nói là đã rất khó có được rồi, trên mặt Trâu Tương lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhưng rấ5t nhanh sau đó nụ cười lại biến mất, thay vào đó là biểu cảm nặng nề. Thôi Trinh nhíu mày, một đứa trẻ còn nhỏ xíu mà lại nặng tâm sự đến thế. Hay là đứa trẻ này đang lo lắng cho bệnh tình của Trâu Lâm thị? Quả là một tấm gương hiếu thảo hiếm có, nhưng chỉ sợ chèn ép quá lớn khiến Trấn Tương phải gánh vác quá nhiều gánh nặng, tương lai khó tránh khỏi sẽ cố chấp ở một phương diện nào đó, như vậy sẽ làm hỏng cả một mầm cây tốt.
Cố Minh Châu bước tới chỗ cậu, hơi cúi người xuống:
Mũi tên này của Trâu Tương lợi hại thật đấy.
Nói rồi cô chìa mứt quả trong tay ra, chia phần cho Trâu Tương.
Ánh mắt Thôi Trinh trầm xuống:
Cháu biết Ngụy Nguyên Kham hoàn toàn không cho rằng Lâm Tự Chân đang bán mạng vì phủ Hoài vương, trong tay Ngụy Nguyên Kham chắc chắn vẫn còn chứng cứ khác. Vụ án này vốn liền với nhau, lúc Ngụy Nguyên Kham điều tra tới Thôi Vị và Đại Đồng, cháu bằng lòng giúp sức từ bên trong, chỉ hi vọng lần này có thể lôi hết toàn bộ thành phần nòng cốt của đám người đó ra ngoài ánh sáng.


Cố Sùng Nghĩa chưa từng nghĩ đến chuyện Thôi Trinh lại tình nguyện phối hợp với Ngụy Nguyên Kham điều tra án.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.