Chương 386: Không để t m


Sau khi Thôi Trinh nhắc tới Châu thị, bỗng dưng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Cố Sùng Nghĩa dặn dò quản sự đem ít rượu8 thịt lên, giữ Thôi Trinh lại thư phòng nói chuyện.

Bởi vì sắp đón năm mới, trong nhà có chuẩn bị sẵn không ít bánh trái3 và đồ nhắm, để đề phòng lúc nào cũng có thể có khách tới thăm. Cố Minh Châu thấy đầu bếp bưng thức ăn tới thư phòng, đoán chừng9 cha muốn giữ Thôi Trinh lại ít lâu.
Trông người mà nghĩ đến ta, nếu Châu Châu của ông bị người ta hại như vậy, chỉ một câu muốn bù đắp là có thể cho qua được hay sao? Một mạng người đấy. Đứa trẻ mà cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay cứ thể mất đi. Thân là một người cha, thứ ông cần không phải là bồi thường, ông chỉ muốn giết hết những kẻ đã từng làm hại con gái mình để đền mạng cho con gái mà thôi.
Sáu năm trước khi chuyện này xảy ra, Châu Châu đang làm trọng bệnh, vợ chồng ông ngày đêm bôn ba khắp nơi nên không để ý, cũng không biết bên trong lại còn nhiều uẩn khúc đến thế.
Thôi Trinh lắng nghe không dám phản bác.

Vậy ta không giữ cháu lại nữa.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Có chuyện gì cứ cho người tới thông báo.

Lúc Thôi Trinh bước ra khỏi thư phòng, nhìn thấy nhà họ Cố khắp nơi hân hoan náo nhiệt, đám người hầu ra ra vào vào bận rộn, trong sân cũng treo nhiều đèn lồng hoa rực rỡ, so với phủ Định Ninh hầu lạnh lẽo thì không khác gì hai thế giới.
Thôi Trinh cưỡi ngựa rời khỏi nhà họ Cố, trên đường gặp một người đi lướt qua vai hắn. Thôi Trinh quay đầu lại nhìn, người đó ngồi trên lưng ngựa, cơ thể nhấp nhô theo từng nhịp vó ngựa, dáng vẻ giống như đám thiếu niên đi chơi xuân kết đối, vừa đắc ý lại vừa tùy hứng, khiến ai nhìn thấy cũng phải cảm thán, đúng là con cháu nhà giàu sang.

Sùng Nghĩa ơi, xem ta mang gì tới này, chim này ngồi thuyền tới đây đấy, chắc chắn ngài chưa thấy bao giờ.
Giọng nói của Ngụy Tòng Trí vang vọng khắp tiền viện nhà họ Cổ.
Ngụy Tòng Trí đắc ý vênh váo:
Bảo bọn trẻ con trong nhà tới xem cả đi, ngài xem chỗ ngài yên tĩnh thế này, có tỉ không khí đón năm mới nào không hả, có thêm con chim này cái... là khác hẳn ngay!

Cố Sùng Nghĩa nhíu mày nhìn ra tiền viện thì thấy Ngụy Tòng Trí đang ôm cái lồng chim hí ha hí hửng đứng ở đó.
Ngụy Tòng Trí hạ thấp giọng xuống nói:
Phủ Hoài vương bị lục soát rồi, mấy quan viên có ý đầu quân cho Hoài vương lúc trước đã chuẩn bị không ít kỳ trận dị bảo, thấy tình hình như vậy bèn lũ lượt đem đồ ra phường bán lại, thế này không phải là... tạo điều kiện cho ta đi hội của a?

Cố Sùng Nghĩa đã hiểu, cái đồ ngốc này không phải đi hôi của, mà là lén lút đi nghe ngóng tin tức.
Cố Sùng Nghĩa lại hỏi:
Hiện giờ phủ Hoài vương thế nào rồi?

Ngụy Tòng Trí nhìn ra phía sau Cố Sùng Nghĩa:
Bọn trẻ con đầu? Đã bảo ngài gọi bọn trẻ con ra rồi mà?
Cố Sùng Nghĩa đen mặt lại, bọn trẻ con cái gì? Còn không phải là muốn lừa Châu Châu ra ngoài, để Châu Châu đút bánh hoa tươi cho con gà béo của ông ta à?
Tiếng vỗ cánh vang lên phành phạch, một con gà to béo toàn thân đen sì, không cần ai mời, vểnh mông lên tự tiện chạy về phía hậu viện.
Con gà này chạy quen chân quá rồi đấy.
Thế nào? Chưa thấy con chim này bao giờ phải không?
Ngụy Tòng Trí ghé sát cái lồng chim tới trước mặt Cố Sùng Nghĩa:
Cũng may nhờ có Hoài vương gia.
Cố Sùng Nghĩa hỏi:
Là ý gì?

Thôi Trinh càng thêm trầm mặc, hắn oán hận mẹ hại cha, nhưng hắn cũng coi thường mạng người như vậy thôi, có lẽ con cái của hắn năm lần bảy lượt chết yểu cũng là sự trừng phạt của ông trời đối với hắn.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Nghe nói gia đình của Trương thị đã tới.

Thôi Trinh gật đầu:
Hôm nay vào kinh, quan viên sử bộ đã tới nghênh đón, trong nha môn cũng thiết yển khoản đãi, lát nữa cháu sẽ về nhà xem thử xem sao.

Nhưng đó không phải là nhị lão gia của nhà họ Ngụy hay sao?
Ngoài Ngụy Nguyên Kham ra, còn có người khác trong nhà họ Ngụy có qua lại với di phụ, nhà họ Ngụy làm vậy là một lòng muốn lôi kéo phủ Hoài Viễn hầu ư?
Cố Sùng Nghĩa nới lỏng y bào, vừa mới bước ra khỏi thư phòng đã nhìn thấy quản sự tới bẩm bảo, mà quản sự còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng người ồn ào.
Thêm nữa nếu Thôi Trinh nói ra manh mối, cha biết hay cô biết cũng không có gì khác biệt, những thứ khác... cô cũng không có hứng thú muốn biết.
Châu Như Quân ở trong đại lao đúng là đã từng oán giận, từng cảm thấy không cam tâm, nhưng Cố Minh Châu đã thoát ra được từ trong khổ sở, những người và chuyện mà cô quan tâm thì từ lâu đã đặt ở trong lòng. Còn những thứ cô đã không quan tâm, cho dù có nói sát bên tai cô, cô cũng chẳng để vào tai, chứ nói gì đến hao tâm tổn sức đi nghe ngóng.
Vào lúc này chẳng bằng cùng Bích Đào bện dây đeo, qua năm mới cô sẽ cùng với sự phụ vào cung bài kiển Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, kiểu gì cũng phải đeo một cái ở bên người, tránh đến lúc đó lại tháo tung hết dây kết trong cung Khôn Ninh.

Đại tiểu thư, Phẩm Hương lâu đã đem điểm tâm mới làm tới rồi.

Nghe ma ma quản sự nói vậy, hai mắt Cố Minh Châu sáng lên:
Đi thôi, ta tới chỗ mẹ cùng nếm thử.

Không khí trong thư phòng tương đối nặng nề. Cố Sùng Nghĩa nhìn Thôi Trinh:
Nếu thật là như vậy, thì những gì cháu nợ cha con nhà họ Châu đã không cách nào bù đắp được nữa rồi.

Bảo Đồng lại gọi một tiếng mới khiến Cố Minh Châu sực tỉnh:
Bảo Đồng, em nói gì cơ?

Bảo Đồng nói:
Có cần nô tỳ nghĩ cách đi nghe ngóng không?


Không cần đầu.
Trong lòng Cố Minh Châu đã có tính toán:
Em mượn cớ tới thư phòng của cha một lần thì được, tới lần nữa sẽ dẫn tới nghi ngờ. Cha thì không sao, nhưng rất có thể sẽ làm gián đoạn Thôi Trinh, khiến huynh ấy không nói rõ với cha được.

Cố Sùng Nghĩa nói tiếp:
Ngoại trừ việc điều tra rõ vụ án trả lại trong sạch cho Châu thị, cháu cũng chẳng thể làm được gì khác nữa. Cả nhà Châu Trạch Thừa đều đã không còn trên cõi đời này, còn về thúc thẩm của Châu thì cũng có thể thấy là chẳng phải hạng người tốt lành gì.

Nếu đám người đó thật sự trân trọng Châu cô nương thì sẽ không để mặc cho nhà họ Thôi làm vậy, ngoại trừ muốn lấy về một cái danh phận thông gia cho nhà họ Châu thêm đường phú quý, thì chẳng có ai thật sự nghi cho Châu cô nương.
Vụ án có thể lật lại, nhưng người đã chết rồi thì không có cách nào quay trở về nữa.
Vào lúc này, Định Ninh hầu tới nhà họ Cố để làm gì? Tất nhiên là muốn bàn bạc chuyệ6n của Thôi Vị với cha. Thôi Trinh trấn thủ biên cương đã lâu, rốt cuộc vẫn suy nghĩ cho dân chúng, nếu Thôi Trinh đứng về phía T5hôi Vị thì chỉ e bọn họ còn phải tốn thêm ít công sức nữa. Bảo Đồng nói nhỏ:
Lúc nô tỳ tới đưa đồ, nghe thấy hầu gia nói tới phu nhân Châu thị.

Lòng Cố Minh Châu chùng xuống, Thôi Trinh nhắc đến cô làm gì? Lẽ nào là vì đang nghi ngờ Thôi Vị nên cũng đồng thời muốn điều tra việc Thôi Vị giết cô ư?

Tiểu thư?

Ngụy Tòng Trí đáp:
Tìm được một cái hộp trong kho của Trần Gia, quản sự phủ Hoài vương, bên trong hộp chứa đầy bản vẽ của các loại hóa khí. Hoàng thượng nhìn thấy bản vẽ xong liền nổi trận lôi đình, không quá nửa canh giờ, Long Cấm Ủy đã bao vây phủ Hoài vương lại rồi.


Ban nãy Cố Sùng Nghĩa đã nghe thấy cái tên Trần Gia này từ Thôi Trinh. Trần Gia tới Vệ sở Đại Đồng là để lôi kéo tướng lĩnh biên giới cho Hoài vương, giờ lại tìm ra được bản vẽ hỏa khí, có thể coi là chứng cứ xác đáng.


Đi nào, vào trong thư phòng, trong thư phòng ấm hơn.
Ngụy Tòng Trí kéo tay Cố Sùng Nghĩa:
Bọn mình làm ít rượu, vừa uống vừa nói.


Cố Sùng Nghĩa ghét bỏ hất tay Ngụy Tòng Trí ra.

Ngụy Tòng Trí cũng không giận, quay sang dặn dò quản sự:
Đem con chim này tới chỗ đại tiểu thư, coi như là lễ vật nhị thúc ta tặng cho đại tiểu thư.


Cố Sùng Nghĩa tức đến mức lông mày dựng ngược:
Nhị thúc quái gì hả?


Ngụy Tòng Trí ưỡn ngực lên:
Ta ở trong nhà xếp thứ hai, lại cùng bối phận với ngài, để bọn trẻ con gọi ta là nhị thúc thì có gì không đúng? Người một nhà sao phải giữ kẽ thế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.