Chương 387: Cùng nhau thưởng ngoạn
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1669 chữ
- 2022-02-04 05:27:41
Cố Minh Châu ngồi trước gương rất lâu vẫn không đứng dậy, Bảo Đồng tò mò nhìn đại tiểu thư ở trong gương, hộp đựng trang sức trên bàn mở t8ung, các loại bình to lọ nhỏ đều bị lấy cả ra ngoài.
Bảo Đồng chưa từng thấy đại tiểu thư dùng nhiều thứ như vậy bao giờ, sao hôm3 nay đại tiểu thư lại hào hứng thể nhỉ, lẽ nào là vì đón năm mới ư? Bảo Đồng bắt đầu mong đợi dáng vẻ sau khi đã trang điểm kỹ càng của đ9ại tiểu thư
Chắc phải tốn nhiều thời gian lắm mới xong nhỉ?
Cố Minh Châu gật đầu:
Đừng cho người khác vào đây.
Đợi đến khi cô trang đ6iểm xong thì chắc cha mẹ cũng đã ngủ rồi, cô có thể chuồn ra khỏi phủ. Nhìn son phấn và quần áo trên bàn, trên giường, Cố Minh Châu hơi d5o dự, cô nên bắt đầu từ đâu đây?
Ngụy Nguyên Kham đứng bên cửa sổ nhìn ra cảnh đường phố về đêm của kinh thành. Theo đúng lệ, trước năm mới nửa tháng kinh thành sẽ gỡ bỏ lệnh cấm đềm. Năm nay VÌ vụ án của phủ Hoài vương mà kéo dài đến tận lúc này triều đình mới ra văn thư, bây giờ chỉ còn cách năm mới ba ngày nữa thôi.
Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn Sơ Cửu, dường như Sơ Cửu có thể ngay lập tức ngửi thấy mùi chuồng heo nồng nặc, thể là hắn ta liền an phận thủ thường, ngậm miệng lại đứng sang một góc.
Trà lâu yên tĩnh, trong lòng Ngụy Nguyên Kham lại dần dấy lên nghi ngờ. Lẽ nào cô không đến thật ư? Tối nay hắn cố tình hẹn cô tới sớm hơn một chút là vì muốn nhân lúc Tiết lão thông phản và Nhiếp Thầm còn chưa tới, cùng cô đứng ở đây ngắm cảnh đêm của kinh thành.
Quán trà này cũng là do hắn tỉ mỉ lựa chọn, vừa hay có thể nhìn thấy đèn hoa trên phố Đông Diễn.
Ngụy Nguyên Kham không lên tiếng mà đợi Tiết lão thông phản tiếp tục.
Tiết lão thông phán nói:
Phủ nha chỉ coi như bọn ta đi điều tra vụ án của nhà họ Lỗ, ta có công văn trong tay, cộng thêm có liên quan tới Đô Sát Viện, phủ nha địa phương không dám chậm trễ, dẫn bọn ta tìm tới trạch viện và trang viên ở Sơn Đông của nhà họ Lỗ, còn tìm đến mấy cửa tiệm. Những cửa tiệm này đều từng bản đồ nhà họ Lỗ vận chuyển từ biển về, nhưng lại không tìm được con thuyền đi ra biển của nhà họ Lỗ.
Nếu đã muốn điều tra việc buôn lậu hàng trên biển mà không tìm được thuyền thì cũng đồng nghĩa với việc thiếu hụt bằng chứng.
Tiết lão thông phán nói:
Bọn ta liền ra biển đi tìm tung tích của con thuyền
Trong phường đã có không khí đón năm mới, nhưng các bạn bộ triều đình vẫn còn đang thẩm tra quan viên, từ Bộ Lễ đến Bộ Binh, Đô Sát Viện, rất nhiều người bị điều tra ra, đại lao của Bộ Hình sắp chật cứng không nhét thêm nổi nữa rồi.
Tuy đảng Quý phi cũng thêm dầu vào lửa, nhưng đúng là phủ Hoài vương thật sự âm thầm kết bè kéo phái, quan viên và gia quyến lớn nhỏ trong kinh bị liên lụy phải đến gần trăm người.
Dưới sự ủng hộ của nhà họ Thân, tương lai phủ Hoài vương muốn tranh giành ngôi vị trữ quân cùng xem như có đủ tiềm lực. Đáng tiếc Đông cung bị phế quá sớm, nhà họ Lương ở phủ Vĩnh Bình lại vừa có khởi sắc, phủ Hoài vương trước mắt vẫn không đủ sức chống đỡ.
Bà lão cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham, hơi ngẩng đầu lên. Cô đã phải tốn rất nhiều công sức với hóa trang được thành thế này, không biết Ngụy đại nhân có hài lòng không? Ngụy đại nhân bảo Liễu Tô báo tin sớm cho cô biết chắc là vì sợ cô chuẩn bị không chu toàn, sẽ để lộ sơ hở trước mặt Tiết lão thông phán chăng?
Bọn họ cùng nhau bước vào trong phòng, đám Mộ Thu đứng cạnh bên ngoài cửa, Liễu Tô đóng chặt cửa lại.
Lúc này Cố Minh Châu mới ngẩng đầu lên. Trong phòng không có bình phong, cô và Liễu Tô vừa hay có thể ở gian ngoài hầu hạ trà nước. Cố Minh Châu đứng trong góc phòng, chỉ cần hơi hé mắt là có thể nhìn thấy từng chiếc đèn hoa treo lủng lẳng trên cao bên ngoài qua cửa sổ. Cố Minh Châu không khỏi tán thưởng Ngụy đại nhân, vị trí Ngụy đại nhân chọn rất khá, từ trên nhìn xuống, bên ngoài có động tĩnh gì là có thể nhìn thấy hết ngay lập tức. Tiết lão thông phản cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói:
Lần này bọn ta đi Sơn Đông cũng coi như có chút thu hoạch.
Nhiếp Thầm ở bên cạnh bước lên trước hành lễ với Ngụy Nguyên Kham. Sao y lại cảm thấy Ngụy tam gia dịu dàng đi nhiều so với lúc y vừa mới rời khỏi kinh nhỉ?
Nhiếp Thầm muốn nhìn thẳng vào mắt Ngụy tam gia, lại chợt phát hiện ánh mắt của Ngụy tam gia đang lơ đãng nhìn ra đằng sau mình. Nhiếp Thầm vội quay đầu lại thì nhìn thấy Liễu Tô, người đi bên cạnh Liễu Tô là một bà lão thân hình hơi phát tướng.
Bà lão này vầng trán hơi cao, khóe mắt trĩu xuống, dưới ánh đèn sắc mặt hiện rõ vẻ vàng vọt, đứng chắp tay ở bên cạnh nhìn giống như một người hầu thô kệch. Tiết lão thông phán hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Liễu Tô và bà lão kia, đang định nhìn kỹ thì nghe thấy Ngụy Nguyên Kham lên tiếng:
Tiết lão thông phán yên tâm, đây đều là người đáng tin bên cạnh ta.
Nói rồi Ngụy Nguyên Kham lại nhìn bà lão bằng ánh mắt chăm chú, hắn không ngờ rằng tối nay lại phải cùng một bà lão thưởng lãm cảnh đêm, nhưng mà chỉ cần bà lão này đồng ý thì hắn cũng sẽ không so đo quá nhiều,
Người đó hiểu rất rõ cục diện triều đình, biết nắm bắt thời cơ ra tay, cũng tỏ tường tâm tư của Hoàng đế, lợi dụng sự nghi kỵ của Hoàng đế để đánh một mẻ lớn, xem ra là chuẩn bị kéo hết đám Hoàng tử vào vũng nước bẩn này.
Đừng một lúc, Ngụy Nguyên Kham hơi nhíu mày. Sao Châu Châu vẫn còn chưa tới? Bình thường chỉ cần nghe thấy vụ án có manh mối mới là cô sẽ chạy tới rất nhanh, lẽ nào những lời hắn nói ở trong tiểu viện lần trước đã làm cô sợ rồi ư?
Tam gia.
Sơ Cửu ghé lại gần nói:
Hay là tiểu nhân đi xem thử nhé, lỡ như hôm nay đại tiểu thư không đến thì sao? Hôm nay nhị lão gia đã đem Tiểu Bạch tới nhà họ Cổ.
Biết đâu đại tiểu thư mải chơi với Tiểu Bạch, quên bẵng đi là có hẹn.
Ngụy Nguyên Kham lại quay sang nhìn hàng người qua lại tấp nập trên đường, một bóng hình quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, đó là Liễu Tô, còn bóng người bên cạnh Liễu Tô...
Ngụy Nguyên Kham hơi nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát một hồi mới dám xác định người đó chắc chắn là Châu Châu.
Tam gia, Tiết lão thông phản và Nhiếp Thầm đã tới.
Ngụy Nguyên Kham sửa sang lại y bào, vẻ mặt khôi phục vẻ tự nhiên, quay người đi đón Tiết lão thông phán.
Tiết lão thông phản bước lên cầu thang, nhìn thấy Ngụy tam gia từ đầu đến chân quần áo mới tinh. Ngụy tam gia không mặc quân phục, uy nghiêm trên người không giảm nhưng lại có cảm giác gần gũi hơn, bớt đi phần xa cách.
đó.
Nhiếp Thầm nghĩ tới mùi tanh của nước biển, cùng với con thuyền lớn chòng chành là dạ dày lại muốn nôn nao, trào ngược.
Tiết lão thông phán nói:
Coi như ông trời không phụ người có lòng, nhân lúc trên biển có gió bão, tất cả thuyền bè đều phải cập bến tránh nguy hiểm, bọn ta phát hiện ra tám con thuyền lớn khả nghi, sau khi
bám theo những con thuyền lớn này cuối cùng tìm thấy tri phủ Tế Nam, Bàng Quế Tích.
Nhà họ Bàng là nhà mẹ đẻ của Hoài vương phi, Bộ Hình cũng đã bắt được Bảng nhị lão gia ở trong kinh thành, cộng thêm với mấy con thuyền lớn ở Sơn Đông, tội danh của nhà họ Bàng đã chắc như đinh đóng cột.
Tiết lão thông phán nói tiếp:
Tuy đã tra ra được chứng cứ, nhưng lúc trước ta nhận được một phong thư Ngụy đại nhân gửi tới, trong thư Ngụy đại nhân nói nhà họ Lỗ bại lộ bị người ta giết người diệt khẩu. Ngẫm nghĩ kỹ lại, sau khi bọn ta tới Sơn Đông, mọi chuyện có phần quà thuận lợi, cho nên bọn ta coi như không có chuyện gì tiếp tục chỉnh lý ghi chép vụ án, cùng lúc đó lại âm thầm đi điều tra một vụ án khác.
Tiết lão thông phán nói tới đây liên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có một tia sáng vụt qua, cả người dường như chỉ trong chốc lát đã trở nên bừng bừng khí thế.
Tiết lão thông phản hỏi:
Ngụy đại nhân có từng nghe nói tới thông phán phủ Ứng Thiên Nghiêm Sâm?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.