Chương 388: Xin huynh một việc
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2151 chữ
- 2022-02-04 05:27:39
Tiết lão thông phán thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Chúng ta mượn danh nghĩa điều tra nhà họ Lỗ để dò la tin tức ở các thôn8 vùng ven biển, còn lục tìm tình tiết các vụ án có liên quan đến hải tặc trong mấy năm gần đây ra xem.
Tiết lão thông phán nói:
Thời 3điểm đó, trong kinh thành cũng truyền ra tin tức là Bàng nhị lão gia bị bắt, nhà họ Bàng trở nên hỗn loạn, nha môn Tế Nam ai nấy cũng đ9ều cảm thấy bất an. Chúng ta nắm công văn của triều đình trong tay nên không ai dám ngăn cản, còn hỏi ra được rất nhiều sự tình.
<6br>Tiết lão thông phản lấy một trang văn thư ra đưa cho Ngụy Nguyên Kham.
Thương nhân họ Tu lén lút buôn lậu ở vùng Sơn Đông đ5ã lâu, từng thu nhận người dân ở các thôn làng ven biển Sơn Đông về làm hải tặc. Tuy kinh doanh đã lâu nhưng thuyền trong tay lại không nhiều, bỗng nhiên một năm nọ, nhà họ Tu này gặp may, kiếm được một mớ tiền của bất chính trên biển, liền phất lên trong nháy mắt.
Tiết lão thông phản gật đầu:
Những người báo tin này cho ta đã từng lén làm việc cho nhà họ Tu, hắn nghe quản gia nhà Tu báo nhà họ Tu biết rõ thân phận của quản tàu, nếu như tố cáo quản tàu thì có lẽ vẫn còn một cơ hội sống sót.
Nghe được lời này, Cố Minh Châu không nhịn được nữa, đôi mắt sáng rực lên. Nhà họ Tu là hải tặc, theo như luật pháp của Đại Chu chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, tại sao Tu lão gia còn cho rằng đi tố giác quản tàu kia thì có khi bọn họ sẽ còn con đường sống sót chứ?
Quả nhiên, Ngụy Nguyên Kham cũng cùng nghi ngờ với cô:
Dựa vào đầu mà Tu lão gia lại suy nghĩ như thế?
Trong chốc lát, căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, Ngụy Nguyên Kham nhìn Nhiếp Thầm đang ngày người ở bên cạnh. Nhiếp Thầm luôn cảm thấy ánh mắt của Ngụy đại nhân không được lành, tuy Ngụy đại nhân không nói ra miệng nhưng rõ ràng ánh mắt lại có ý bảo y cút đi.
Nhiếp Thầm nhìn phía sau bức bình phong, y còn chưa nói lời nào với Liễu Tô và đại tiểu thư.
Ngụy Nguyên Kham lên tiếng:
Người đi đường gian nan, cực khổ nhiều rồi, về nghỉ ngơi trước đi!
Ngụy Nguyên Kham đưa tay ra mời Tiết lão thông phản ngồi xuống:
Ngài biết tám năm trước người phụ trách quản lý Sơn Đông đô ti là ai không? Ai đã từng huấn luyện binh mã, xây dựng pháo đài ở An Đông Ve?
Tiết lão thông phán lắc đầu.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Năm xưa, Viên ngoại lang Bộ Binh là Tiêu đại nhân nhưng người huấn luyện binh mã, xây dựng pháo đài ở An Đông Vệ lại là Thượng thư Bộ Binh - Đàm Định Phương ngày nay.
Tiết lão thông phán im lặng, hiện tại tình tiết vụ án đã rõ ràng như vậy rồi, bọn họ có nghi ngờ Đàm Định Phương thì cũng phải có bằng chứng xác thực.
Bây giờ ta sẽ về nha môn chỉnh sửa hồ sơ vụ án.
Lồng ngực Tiết lão thông phán như có một ngọn lửa đang thiêu đốt:
Chí ít cũng phải giữ lại khẩu cung điều tra được ở Sơn Đông.
Ngụy Nguyên Kham hiểu được tâm trạng vào giờ phút này của Tiết lão thông phán, thay vì giữ Tiết lão thông phán ở lại đây, thà rằng để ông ấy đi làm việc mà bản thân muốn làm. Tiết lão thông phản cáo từ Ngụy Nguyên Kham, quay người bước thẳng ra ngoài không hề chần chừ, cho dù lần này gặp phải khó khăn gì ông cũng sẽ điều tra đến cùng, liều chết không thôi với lũ người đó để trả lại công bằng cho Nghiêm Sâm.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Tên quản tàu kia lợi dụng danh tiếng và mạng lưới giao thiệp trên biển của nhà họ Tu để lấy lòng hải tặc.
Tiết lão thông phán gật đầu:
Lợi dụng danh nghĩa làm việc cho nhà họ Tu, sau khi đạt được mục đích thì thắng chân đá bay nhà họ Tu. Nhà họ Tu tổ chức làm việc rầm rộ như thế cũng sẽ bị quan phủ để mắt đến. Đợi sau khi thời cơ chín muồi rồi thì giết sạch nhà họ Tu, bây giờ thì sẽ chẳng còn ai biết được chủ nhân thật sự đứng đằng sau bọn hải tặc là ai nữa. Có thể nói, hải tặc ven biển Sơn Đông đều bị đám người này nằm trong lòng bàn tay.
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Nếu bọn chúng muốn thay thế nhà họ Tu thì ắt hẳn nhà họ Tu phải chết, huống chi trước lúc đó nhà họ Tu còn phát hiện ra ý đồ của bọn chúng nữa.
Nhà họ Tu bắt đầu mở rộng đội ngũ, nhận không ít người dân vào làm thủy thủ. Thời gian lâu dần, những người làm công việc này biết là nhà họ Tu sẽ cho rất nhiều tiền bạc, nên đều bằng lòng nương cậy vào nhà họ Tu. Nhà họ Tu bắt đầu thâu tóm các đội thuyền hải tặc khác, dần dần có danh tiếng trên biển rộng.
Nói đến đây Tiết lão thông phán ngừng lại một lúc:
Cứ thế hai ba năm trôi qua, quản sự của nhà họ Tu bắt đầu âm thầm lôi kéo người làm, bảo là bọn họ đã trúng kể của người khác rồi. Hóa ra, vài năm trước nhà họ Tu tuyển được một quản tàu, người đó đã kiếm vài mối làm ăn đường thủy cho nhà họ Tu, dần dần chiếm được lòng tin của Tu lão gia, Sở dĩ nhà họ Tu thịnh vượng như vậy đều là nhờ công chăm lo của vị quản tàu này. Đáng lẽ đây là một chuyện tốt nhưng Tu lão gia bỗng nhiên phát hiện mặc dù trên danh nghĩa ông ta vẫn là người làm chủ, nhưng thực tế đội thuyền của nhà họ Tu đã không còn nằm trong tay ông ta nữa. Đến cả đứa con trai trưởng ông ta cử đi cũng mất mạng trên biển ngoài ý muốn.
Tiết lão thông phán nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ta nghe đến đây thì đã hiểu được đại khái ý đồ của tên quản tàu kia.
Nhiếp Thẩm đang định nói gì đó thì thấy Liễu Tô bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Đi thôi!
Liễu Tô khập khiễng tiến lên trước bảo với y:
Đại tiểu thư dặn dò, bảo chúng ta đi về trước.
Nhiếp Thầm chớp mắt. Nghĩa là đại tiểu thư đang ở đây? Đại tiểu thư đến đây lúc nào thế? Lẽ nào chính là bà lão ở cạnh Liễu Tô khi nãy sao? Lúc đến quá vội vã nên y không nhìn thấy rõ ràng... Bây giờ thì lại phải đi rồi.
Đợi đến khi Liễu Tô và Nhiếp Thầm đóng cửa rời đi, Ngụy Nguyên Kham mới nhìn về phía tấm bình phong. Châu Châu vẫn còn ở đó không chịu bước ra, nếu cô đã không đến thì hắn đành phải bước sang đó tìm cô thôi. Ngụy Nguyên Kham vòng ra sau tấm bình phong thì nhìn thấy một bóng người đang đứng đờ ra trước cửa sổ, có lẽ Châu Châu đang buồn bã thay cho Nghiêm Sâm.
Giọng nói trầm thấp của Ngụy Nguyên Kham vang lên, Tiết lão thông phán ngạc nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt tràn ngập vẻ vui mừng và bất ngờ:
Ngụy đại nhân bằng lòng điều tra vụ án của Nghiêm Sâm sao?
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Vụ án của thám hoa Nghiêm có những điểm đáng ngờ khác, đương nhiên phải điều tra cho rõ ràng rồi, chưa kể nó còn liên quan đến vụ án Hoài vương hiện tại.
Tiết lão thông phản kích động đứng hẳn dậy, miệng cứ mấp máy chẳng biết nên nói điều gì, trong tay ông không có nhiều bằng chứng xác thực lắm, vụ án đó lại xảy ra đã lâu... Mà không ngờ Ngụy thông chính lại tin tưởng ông như thế, hơn nữa còn chuẩn bị điều tra tiếp.
Tiết lão thông phản nói:
Bởi vì thân phận của quản tàu không tầm thường, nếu xảy ra chuyện thật có lẽ sẽ ảnh hưởng đến một gia tộc lớn. Trong đại tộc kia có không ít con cháu đang làm quan trong triều, chắc hẳn bọn họ không muốn nhìn thấy chuyện như thể xảy ra.
Trong đầu Cố Minh Châu hiện lên một đáp án là nhà họ Thân. Tu lão gia âm thầm điều tra mối liên quan giữa quản tàu kia và nhà họ Thân, từ đó mới tìm ra được ngũ lão gia của nhà họ Thân, vì lý do này Thân ngũ lão gia đã bị giết, sau đó nhà họ Tu cũng bị diệt môn.
Thể thì đúng rồi, tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau.
Tiết lão thông phán nói tiếp:
Ta đoán quản tàu kia có liên quan tới nhà họ Thân, bởi vì sau khi nhà họ Tu bị diệt môn, Nghiêm Sâm đã bắt tay vào điều tra vụ án của ngũ lão gia nhà họ Thân.
Ngụy Nguyên Kham rót trà cho Tiết lão thông phản:
Tiết lão thông phản cảm thấy người giết hại nhà họ Tu đã bỏ công sức ra lôi kéo hải tặc Sơn Đông thì trong tay không thể chỉ có tám chiếc thuyền được. Chắc chắn ngài đã điều tra người của nhà họ Lỗ, sau đó phát hiện người nhà họ Lỗ không có ai phù hợp với thân phận của tên quản tàu kia.
Tiết lão thông phán gật đầu:
Đúng là như vậy, sau khi nhà họ Tu bị giết, vùng duyên hải Sơn Đông không có các tốp hải tặc nhỏ nữa, cũng hiếm khi xảy ra vụ án buôn lậu.
Đôi mắt Tiết lão thông phản sáng rực:
Nếu như lời Tu lão gia nói là thật thì đã có người lén lút chế tạo thuyền chiến, hoặc là tự ý dùng thuyền chiến của Đại Chu, vạch trần chuyện này thôi là đủ để bảo vệ tỉnh mạng cho cả nhà Tu thị từ già đến trẻ. Bây giờ phủ Hoài vương bị điều tra, trông có vẻ mọi chuyện đều rất hợp lý, nhưng ngẫm nghĩ tỉ mỉ thì lại có rất nhiều điểm đáng nghi.
Tiết lão thông phản thở dài thườn thượt:
Nếu như bắt đầu điều tra từ bảy tám năm trước, chắc chắn có thể tìm ra được rất nhiều manh mối. Đáng tiếc lúc ấy... không có ai giúp đỡ Nghiêm Sâm, cũng không một ai tin lời Nghiệm Sâm nói. Nghiêm Sâm bám theo vụ án nhà họ Tu mãi không buông, người của phủ nha đều cảm thấy y quá cố chấp, khăng khăng làm theo ý mình. Sau này, chuyện Nghiêm Sâm giết người ở Đại Ninh chắc chắn cũng là bị lũ người đó đổ oan cho.
Nghĩ đến tình cảnh bi thảm sau cuối của đồ đệ mình, đôi mắt Tiết lão thông phán liền ươn ướt.
Sẽ điều tra rõ ràng thôi, kể cả vụ án của thám hoa Nghiêm cũng sẽ được làm rõ thôi.
Ngụy Nguyên Kham hiểu ý Tiết lão thông phán, điều ông muốn nói không phải là hải tặc đã giảm đi mà là bọn chúng đã được tập hợp lại quản lý thống nhất rồi nên mới trở nên ngăn nắp có trật tự.
Tiết lão thông phản tiếp lời:
Tuy không có bằng chứng xác thực nhưng người đó nghe Tu lão gia bảo là trong tay tên quản tàu kia có thuyền lớn, trên biển không ai dám đọ sức với nó. Thuyền lớn được chế tạo từ gỗ lim, từ đầu đến đuôi dài hơn hai mươi trượng, gỗ lót thuyền dày hai xích, nếu như nhà họ Lỗ chính là tên quản tàu đã thay thế nhà họ Tu vậy thì thuyền lớn đang ở đâu? Tám chiếc thuyền của nhà họ Lỗ chỉ là tàu nhỏ mà thôi.
Ngụy Nguyên Kham nhướng đôi mắt phượng hẹp dài lên:
Thuyền quan của Đại Chu mới được làm từ gỗ sam và gỗ lim, hơn nữa ván thuyền dày hai xích là quy chế của thuyền chiến.
Ngụy Nguyên Kham chẳng nói gì mà đi thẳng đến sau lưng Cố Minh Châu, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.
Đại nhân, xin lỗi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.