Chương 395: Nương tựa vào nhau


Ngụy Nguyên Kham vào tiểu viện, Lữ Quang vội vàng tiếp đón.


Đóng cửa cẩn thận.



A Cẩn, đi lấy nước cho đại nhân rửa8 tay.

Lúc Cố Minh Châu hoàn hồn mới phát hiện ra bản thân đã nhìn chằm chằm Ngụy đại nhân một hồi lâu.

Trên mặt đại nhân có bột.

Cô tìm cái cớ cho bản thân, sau đó đứng lên đi tới, vươn tay lau bột trên mũi hắn.

Ù.

Ngụy đại nhân đáp một tiếng, hiển nhiên là biết cô đang hỏi cái gì.
Cố Minh Châu nói:
Thế nên lúc ấy đại nhân đã nhìn thấy Nguyên Tiêu?

Ngụy Nguyên Kham nghiêng đầu nhìn cô bằng đôi mắt trong như dòng suối. Hắn gật đầu:
Lúc ấy ta biết chắc chắn nàng và y bà có liên quan đến nhau.

Chẳng trách lúc Ngụy đại nhân ở nhà họ Cổ lại nhìn chằm chằm Nguyên Tiêu như vậy. Cô còn cọ lông của Nguyên Tiêu lên mặt Ngụy đại nhân rồi nhấn lúc Ngụy đại nhân không để ý mà cắn mạnh hắn một cái.
Hơi lửa trong bếp phả vào mặt Cố Minh Châu, ẩm ẩm, nóng nóng như muốn nung chảy cô vậy.
Cố Minh Châu đứng dậy:
Đại nhân đói không?

Trời lạnh như vậy, đói bụng e là rất khó chịu, đúng lúc kẹo Phẩm Hương lâu đưa đến mấy hôm nay không hợp khẩu vị cô lắm, cô cũng không mang ra ngoài.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Trên đường trở về, ta mới chỉ dùng một ít lương khô.
Cố Minh Châu nói:
Vậy ta vào bếp xem xem.


Đại nhân, ta xin lỗi vì lúc ấy.
Cố Minh Châu nhỏ giọng nói. Có điều nhớ lại thì cô cũng không thấy hối hận mà ngược lại còn thấy thú vị.
Ngụy Nguyên Kham dừng tay:
Lúc ấy ta mới biết mình sợ lông thỏ. Nếu nàng lại dùng cách này, lông thỏ thì thôi, nhưng không được cắn người nữa.
Cố Minh Châu không nhịn được mà bật cười. Cô ngẩng đầu lên, đại khái là nhìn ánh lửa quá lâu rồi, lúc nhìn lại Ngụy Nguyên Kham, cô cảm thấy con ngươi sâu như hồ nước cũng có thể nóng bỏng đến vậy.
Đại nhân bôn ba nhiều ngày ở bên ngoài mà làn da vẫn trắng sáng như ngọc, mày mắt như mực, đôi môi hơi đỏ, trông không khác gì lúc chưa rời kinh.
Nước luộc trong nồi sôi ùng ục, ùng ục
, mùi thơm của thịt gà bay khắp phòng, đặc sản khô vùng núi được hái vào mùa thu đang sôi cuộn lên trong nồi canh gà.

Thêm ít củi thôi.

Giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu, Cố Minh Châu gật đầu. Cô vào bếp, từ đầu đến cuối chỉ giúp đốt lửa, thời gian còn lại thì đứng nhìn Ngụy đại nhân bận rộn. Bếp đất nhỏ cách đó không xa còn đang nướng thịt dê Ngụy đại nhân mang về từ Liêu Đông. Thịt dê được nướng mềm trong bùn vàng rồi lại được đặt trong nồi sử, không quá nửa tiếng nữa, thịt chắc chắn sẽ nhừ. Trong bát sứ trắng còn có một ít hành được cắt nhỏ, đến khi bắc nồi sứ từ trên bếp xuống thì sẽ thả vào trong.
Cố Minh Châu không nghĩ ngợi gì mà nói:
Chặt gà, ngâm một ít nấm để nấu canh gà.
Nói xong cô mới cảm thấy không đúng lắm.
Người hỏi cô không phải là Lữ Quang, càng không phải là Tử Diên, mà là... Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu nhìn bóng người cao lớn đang đi về phía mình. Hắn khom lưng rửa tay rồi cầm con dao lên.
Nhiếp Thầm gật đầu. Y không hiểu chuyện triều chính. May mà có Ngụy đại nhân ở đây, Ngụy đại nhân đã lường trước được thì ắt sẽ có kế hoạch để đối phó.
Nhiếp Thầm đứng dậy:
Tiểu nhân đi sắp xếp, ngày mai trời vừa sáng thì sẽ cho người đi làm ngay.

Nhiếp Thầm ra ngoài, đột nhiên căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh Châu nhìn nhau.

Tứ muội, phiền muội đến bếp xem có gì ăn được không.
Tiểu viên đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Ngụy Nguyên Kha3m nhìn Tử Diên:
Nhóm lửa lên là được.

Tử Diễn đáp một tiếng. Chẳng lẽ người của Ngụy đại nhân biết nấu ăn sao? Ánh mắt cô 9quét qua Sơ Cửu. Mộc Thu, cảm thấy hai người này không giống người có thể vào bếp được. Có điều nếu đại nhân đã dặn. như vậy ắt có đ6ạo lý của ngài.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân học nấu ăn từ khi nào vậy?


Từ sau khi ra khỏi đại lao.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Đến chỗ đại nương đường Tây học cách làm bánh đậu đỏ.

Cố Minh Châu mím môi, nhớ đến điểm tâm bày trước mộ Châu Như Quân:
Đó là do đại nhân làm ư?

Cố Minh Châu nuốt nước miếng. Cô cảm thấy giữa thêu thùa và nấu nướng, cô hơi tâm đắc với vế sau hơn. Nhất là năm nay cô giúp mẹ thu vén nội trạch, cả ngày ra vào nhà bếp, chọn món với đầu bếp, thế nên cô vô cùng tự tin mà nấu đồ ăn cho Ngụy đại nhân.
Nhưng đến khi Ngụy đại nhân vừa vào bếp, thấy tư thế Ngụy đại nhân xử lý con gà, ý định đến giúp đỡ của cô biến mất sạch.
Cố Minh Châu siết chặt que cời lửa, nhìn Ngụy đại nhân nhồi bột. Tay nghề Ngụy đại nhân thuần thục giống như là đã làm rất nhiều lần.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Thế nên nhà họ Trương mới sốt sắng muốn lấy được Đề cử Thị bách ti? Có được Thị bách ti Quảng Châu thì có thể nhúng tay vào sự vụ vùng duyên hải. Lần này mở cửa Thị bách ti là do Chủ sự Bộ Binh và Tuần phủ Đô Sát Viện đệ trình tấu chương. Một là vì nạn cướp trên biển trong hai năm nay đã được dẹp yên, hai là muốn cho ngư dân vùng duyên hải có kế sinh nhai. Dù đây là một chuyện tốt nhưng như thế này, đám người kia cũng có thể trắng trợn cài cắm tay chân vào vùng duyên hải.

Nhiếp Thầm nghe vậy, không nhịn được mà hít sâu một hơi:
Vậy chẳng phải là sẽ xảy ra hỗn loạn bất cứ lúc nào sao? Chẳng lẽ đây chính là tính toán của đám người kia?
Ngụy Nguyên Kham nhìn Nhiếp Thầm:
Giờ biết vẫn chưa muộn. Tuy rằng Bộ Lại đã tiến cử người nhà họ Trương đến Quảng Châu nhưng trong triều đình không chỉ có mỗi nhà họ Trương mới có thể gánh vác được trách nhiệm này. Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là điều tra chứng cứ.

Tìm ra được chứng cứ thì mới có thể lung lay được tâm tư của Hoàng đế. Trước lúc ấy, hẳn sẽ âm thầm sắp xếp thuộc hạ trông chừng thủy quân vùng duyên hải, sau cùng còn phải điều động được sức lực của triều đình mới có thể diệt trừ được đám loạn tặc này.
Nhiếp Thầm nói:
Ban nãy Thân nhị lão gia đến.

Người nhà họ Thân đến mời người trong phường điều tra vụ án là chuyện trong dự liệu của Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh Châu.
Nhiếp Thầm kể lại một lượt những gì Thân nhị lão gia nói.
Trong tiểu viện chỉ có Nhiếp Thầm, Liễu Tô là biết thân phận thực sự của Cố Minh Châu còn trong mắt người ngoài, cô vẫn là Tưởng sư muội của Nhiếp Thầm.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu với Cố Minh Châu:
Cũng ổn.

A Cần bưng nước ấm đến, Ngụy Nguyên Kham dẫn Sơ Cửu đến phòng ngách để rửa mặt, rửa tay. Rửa sạch gió bụi trên đường, trong nháy mắt, Ngụy đại nhân lại trở nên khoan khoái, dễ chịu, chỉ là trông hẳn gầy hơn một chút so với ngày trước thôi. Ngụy Nguyên Kham ngồi trong phòng, bưng trà lên uống. Trong hương thơm nhàn nhạt của nước trà có xen lẫn chút ngọt ngào. Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên có vài hạt cầu kỳ bên trong.
Cố Minh Châu ra ngoài đón, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đối phương hơi ngưng lại.
Cô hỏi trước:
Đại n5hân, ngài về rồi. Trên đường có thuận lợi không?

Bóng hình xinh đẹp đứng dưới ánh đèn hơi tối, tuy rằng trên mặt cô đeo một lớp vải sa nhưng vẫn có thể thấy được cô không khác gì với lúc hắn rời khỏi kinh thành. Sự nhớ nhung và lo lắng suốt dọc đường lúc này mới tan biến.
Không đợi Ngụy Nguyên Kham nói gì, Cố Minh Châu đã ra khỏi phòng và đi vào bếp. Trong phòng trống trơn không có ai, chỉ có bếp lò đang đượm lửa. Cố Minh Châu định gọi Tử Diên và A Cẩn qua giúp đỡ. Bếp dịp Tết có không ít thịt, rau, hầm một nồi canh gà, ăn mấy bát mì chay sẽ thấy rất ấm bụng.

Nàng định nấu gì vậy?

Một giọng nói vang lên sau lưng.
Bột đã được lau đi nhưng trên mặt hắn lại có thêm một vệt đen. Đó là bụi than trên que cời lửa.

Cố Minh Châu sững người. Cô không muốn đùa giỡn với Ngụy đại nhân đầu. Cô lấy tay áo để lau nhưng dù có thế nào cũng không thể lau sạch được vết than ấy.
Sao vậy?
Ngụy Nguyên Kham thấy không đúng lắm.

Trên mặt Cố Minh Châu tràn đầy vẻ hối lỗi:
Đại nhân, ngài không còn trong sạch nữa rồi.
Tim Ngụy Nguyên Kham đập lỡ một nhịp, sự trong sạch hẳn giữ gìn suốt hơn hai mươi năm bị vấy bẩn lúc nào?
Không sao, để ta lau thêm.
Cô gái ngây thơ nói.

Một hồi lâu sau.

Hắn không nhịn được mà hỏi:
Giờ thì sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.