Chương 396: Thuận lợi


Tiểu viện của nhà họ Trương ở kinh thành vô cùng yên tĩnh.

Thân thị nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, vừa rồi tron8g lúc mơ mơ màng màng, nàng mơ thấy Nghiêm Sâm. Ban đầu nàng còn cảm thấy rất vui, giống như người cũ xa cách đã lâu, bây giờ cuối cù3ng đã được gặp lại. Nhưng đến khi Nghiệm Sâm bước đến trước mặt nàng, nàng mới nhớ ra Nghiêm Sâm đã mất từ lâu.

Cơ thể Nghiêm9 Sâm trước mặt nàng bắt đầu chảy máu, từng dòng máu đỏ thẫm tuôn ra từ hai cánh tay và cổ y như suối. Nàng toàn quay đầu bỏ chạy thì 6đột nhiên Nghiêm Sâm trước mặt nàng biến thành nhị thúc và đại ca nàng.
Trường đại lão gia vội vàng tiến lên an ủi:
Nàng đừng lo lắng, ta đang nghĩ cách. Đợi trời sáng ta sẽ đến thăm Trịnh đại nhân, Tả thị lang Bộ Binh. Năm Trịnh đại nhân mới nhập sĩ có sơ suất phạm sai lầm trên giấy tờ, là nhạc phụ đã nói đỡ cho ông ấy, nếu không ông ấy đã bị bãi miễn chức quan. Coi như có qua có lại, giờ ông ấy cũng nên nói giúp cho nhà họ Thân.

Thân thị dùng khăn khẽ lau khóe mắt:
Lão gia đừng đi, Trịnh đại nhân chỉ là Tả thị lang Bộ Binh, bên trên còn có Đàm Định Phương chèn ép, cho dù Trịnh đại nhân không sợ đắc tội quan trên, chịu nói đỡ cho chúng ta nhưng làm gì có ai nghe lời ông ấy?

Nói đoạn, Thân thị thút thít bật khóc:
Nhị thúc và đại ca lầm đường lạc lối, chỉ sợ là không cứu được, ban nãy thiếp còn nằm mơ thấy hai người họ... đã chết.

Thân thị lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng run r5ẩy co rúm người, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Nàng nhìn sang bên cạnh, không biết lão gia đã thức dậy từ khi nào. Thân thị ngồi dậy, nha hoàn túc trực bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn vội bưng đèn vào phòng hầu hạ.
Thân thị hỏi:
Lão gia đâu?

Nha hoàn bẩm báo:
Cuối giờ Sửu lão gia đã đến thư phòng rồi ạ.


Nàng về nghỉ ngơi trước đi.
Trương đại lão gia nhìn Thân thị:
Ta còn có chút việc trong nhà cần xử lý, làm xong sẽ bắt đầu ra tay giúp đỡ tộc Thân thị. Trong tộc Thân thì có rất nhiều việc làm ăn phải tạm thời dừng lại, có vài cửa hàng nên bán thì phải bản, nhỡ may có tội danh giáng xuống, e rằng những tài sản này sẽ bị triều đình tịch thu. Trước tiên ta cứ nắm chắc số tiền này trong tay, đợi sóng gió qua đi, ít nhất còn có cơ hội làm lại từ đầu.


Lão gia nói đúng.

Thân thị nghĩ lão gia còn rất nhiều chuyện phải làm, bèn đứng dậy chắp tay vái chào:
Vậy thiếp không quấy rầy lão gia nữa. Lão gia đừng quá lao lực, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Nói đoạn, Thân thị dẫn nha hoàn ra ngoài. Trường đại lão gia nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Thần thị, hai người thành thân lâu như vậy nhưng quả nhiên nàng vẫn còn bí mật giấu ông ta. Mối quan hệ
Thân thủ phụ để lại không chỉ là những thứ người ta thấy bề ngoài.
Đến khi Thân thị đã đi xa, Khưu Hải mới bước vào bẩm báo:
Đại lão gia, quản sự gửi tin tới, nói Thân nhị lão gia lại đi tìm những người trong phương kia rồi.

Trường đại lão gia khẽ bặm môi:
Quý phi đổ tội danh phế trữ quân lên đầu nhà họ Thân, ta chỉ sợ Quý phi muốn nhổ cỏ tận gốc.
.
Thân thị rùng mình một cái, càng kiên định với suy nghĩ trong lòng:
Chính vì như vậy nên chúng ta mới phải suy tính đường lui. Cha thiếp có vài mối quan hệ, cha từng nói không đến thời khắc then chốt thì không thể dùng đến. Thiếp sẽ viết cho lão gia, lão gia tìm cách trù tính, âm thầm giúp đỡ nhà họ Thần. Nhị ca và lão gia một trong tối một ngoài sáng là cách ổn thỏa nhất. Nếu nhị ca không thành còn có lão gia chăm sóc nhà họ Thân. An tình của lão gia với nhà họ Thân, nhà họ Thân chắc chắn sẽ ghi lòng tạc dạ

Trường đại lão gia nhíu mày nghe Thân thị nói hết, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng:
Nhưng dù gì ta cũng chỉ là con rể nhà họ Thân, chỉ sợ trưởng bối trong tộc Thân thị không chịu nghe lời ta.

Gặp cơn ác mộng đáng sợ như thế, Thân thị không tài nào ngủ tiếp được nữa, bèn dứt khoát mặc quần áo, dẫn người hầu đến thư phòng.
Nàng gõ cửa thư phòng, bên trong vang lên tiếng của Trường đại lão gia:
Ai thế? Tiêu nương à?
. Thân thị đáp dạ, đoạn bước vào phòng, thấy trên bàn của Trưởng lão gia toàn là sách vở và phong thư, trên cùng là lá thư nhà đại ca viết cho lão gia trước khi xảy ra chuyện.
Thân thị biết lão gia đang nghĩ cách giúp nhị thúc và đại ca, sống mũi nàng không khỏi cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra.
Thân thị trấn an:
Mấy năm nay lão gia giúp Thân thị làm không ít chuyện, hơn nữa còn có thiếp cơ mà.

Trường đại lão gia đi đến bên cạnh bàn sách, trầm tư nhìn lá thư kia:
Xem ra chúng ta không thể rời khỏi kinh thành trong một sớm một chiều được, trước tiên để cha giành lấy chức vụ ở Thị bách ti Quảng Châu. Đợi khi nào nhà họ Trương có địa vị mới tiện giúp đỡ nhà họ Thân. Chúng ta phải giữ vững tinh thần, người chúng ta phải đối phó là Quý phi nương nương đấy.

Trong lòng Thân thị cảm thấy vô cùng áy náy, chung quy vẫn là nhà họ Thân làm liên lụy đến nhà họ Trương.

Nàng đừng khóc.
Trương đại lão gia thở dài thườn thượt, nhất thời không biết nói gì để an ủi Thân thị.
Thân thị nói:
Bây giờ thiếp chỉ mong có thể bảo vệ được nhị ca và tộc nhân vô tội của Thần thị.

Trường đại lão gia vừa vỗ lưng cho Thân thị vừa nói:
Để ta nghĩ xem... nhất định sẽ có cách thôi. Thân thị ở trong triều ngần ấy năm, không đến mức phải khoanh tay chịu chết như vậy, nhạc phụ là Thủ phụ của hai triệu cơ mà.

Thân thị ngẩn ngơ ngồi im tại chỗ như bị đông cứng, mãi một lúc lâu mới hồi phục tinh thần:
Thiếp nhớ cha từng nói cho dù có trèo cao hơn nữa cũng khó tránh khỏi kết cục tồi tệ. Lúc cha qua đời vẫn luôn lo lắng mãi chuyện này, nhiều lần cảnh cáo đại ca, nhị ca. Cũng may nhị ca chịu nghe lời, nhậm chức ở Quốc Tử Giám, còn đại ca một lòng muốn Thân thị có thêm một vị Thủ phụ nữa, cuối cùng cũng làm đến chức Thượng thư Bộ Lễ. Đại ca cho rằng chỉ còn kém cha một bước, nhưng... đầu chỉ là một bước. Nếu đại ca thận trọng bằng một nửa cha thì đầu có lưu lạc tới bước đường này.


Bây giờ trên dưới trong tộc đều hoang mang rối loạn. Lão gia, rốt cuộc thiệp nên làm thế nào?
Thân thị túm chặt lấy ống tay áo Trường đại lão gia.
Có lẽ sau này nàng phải gánh vác nhà họ Thân rồi.
Trương đại lão gia nhìn Thân thị:
Nàng phải quyết định xem nên liều mình vì nhị thúc, đại ca hay là bảo vệ những tộc nhân còn lại.

Cơ thể Thân thị run lên bần bật:
Thiếp... thiếp không biết... Thiếp muốn cứu nhị thúc và đại ca, nhưng không thể hy sinh cả nhà họ Thân, càng không thể liên lụy đến Trường thị. Nhị ca thiếp cũng có ý này, huynh ấy sẽ ra mắt chạy chọt nghĩ cách cứu nhị thúc và đại ca. Lão gia cứ âm thầm trợ giúp, như vậy lỡ có xảy ra chuyện không may, chúng ta còn có đường lui.

Trường đại lão gia nhướng mày hỏi:
Người trong phường gặp à?
.

Khưu Hải đáp:
Ban đầu bọn họ không chịu để Thân thị lão gia vào cửa nhưng Thân nhị lão gia không chịu đi, cứ đứng bên ngoài chờ khoảng một nén hương, người trong phường mới mời ông ấy vào. Có điều lúc đi ra trong Thân nhị lão gia vẫn ủ dột như cũ. Thân nhị lão gia và quản sự nhà họ Thân nói người trong phường không chịu nhận vụ làm ăn này.


Chuyện này cũng coi như không nằm ngoài dự liệu, Trương đại lão gia nói:
Quý phi và phủ Hoài vương nảy sinh xung đột, không ai muốn dây vào vũng nước đục này. Nhưng mà vẫn không thể lơ là, kẻo người trong phường âm thầm tra án.


Khưu Hải đáp dạ.

Trường đại lão gia nói tiếp:
Ngày mai cha sẽ trình bản vẽ thuyền chiến lên triều đình, hy vọng Bộ Binh có thể áp dụng bản vẽ này, cho xưởng đóng thuyền chế tạo ra những chiếc thuyền này. Nếu muốn mở Thị bách ti thì phải giữ được sự yên bình trên biển, những chiến thuyền này là thứ không thể thiếu.
Triều đình cấp bạc đóng thuyền, bọn họ mới có thể giở mánh khóe từ đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.