Chương 399: Nỗi căm hận của trâu tương


Một bông tuyết từ trên trời rơi xuống, chui tọt vào trong cổ áo Cố Sùng Nghĩa. Cố Sùng Nghĩa rùng mình tỉnh táo lại, hình như con đường trước m8ặt đều bị Ngụy Tòng Trí dắt mũi, Ngụy Tòng Trí muốn làm gì đây?

Cố Sùng Nghĩa liếc nhìn Ngụy Tòng Trí một cái, trên mặt Ngụy Tòng Trí 3lộ rõ vẻ đắc ý, nhìn mà thấy ghét. Cố Sùng Nghĩa vung tay lên, đèn hoa treo trên đỉnh đầu lập tức rơi xuống, đập thẳng lên mặt Ngụy Tòng
<9br>Tri.
Cố Sùng Nghĩa bực bội nín nhịn, suýt nữa đã ngã khỏi lưng ngựa. Người này có thể mặt dày vô liêm sỉ đến mức nào vậy? Ông ta cứ như một cái vực sâu đen ngòm khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Cố Sùng Nghĩa kẹp chặt bụng ngựa, chỉ cần ông chạy nhanh thì không cần dây dưa mất mặt với Ngụy Tòng Trí nữa. Cố Sùng Nghĩa bỏ lại Ngụy nhị lão gia, thúc ngựa chạy thẳng về phủ Hoài Viễn hầu, vừa ngước lên đã trông thấy Thôi Trinh cũng vừa tới cửa phủ.
Tới rồi à?
Cố Sùng Nghĩa nhảy xuống ngựa:
Nghe nói cháu đến An Tế viện thăm thương binh hả?

Thôi Trinh dặn quản sự
Ta đi dạo trong vườn một lát, lát nữa sẽ tự đến nhà chính.

Quán sự đáp lời rồi lui đi, lúc này Thôi Trinh mới thả nhẹ bước chân về phía Trâu Tương. Trâu Tương đứng trên con đường lát đá xanh, mắt nhìn chằm chằm về phía nội trạch. Cơ thể nhỏ bé của cậu căng lên, cánh tay co lại trong chiếc áo choàng lông sóc đang run lên khe khẽ.
Thôi Trinh càng nhíu mày chặt hơn, thấy bóng dáng nhỏ bé kia đi về phía nữ quyến, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Trâu Tương muốn hại di mẫu? Di mẫu mang thai gần đủ tháng, bụng đã lớn lắm rồi, nếu như bị kinh sợ thì hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Thôi Trinh rảo bước nhanh hơn.
Cố Sùng Nghĩa thầm thở dài, Ngụy Nguyên Kham nghi ngờ nhà họ Trương và Trương phu nhân, tuy lúc này ông không đành lòng nói với Thôi Trinh nhưng cũng phải nhắc nhở vài câu. Thôi Trinh dẫn binh chinh chiến bên ngoài nhiều năm, những chuyện này nó vân gánh vác được.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Nhạc phụ của cháu sắp đến nhậm chức ở Thị bách ti Quảng Châu, ông ấy có tìm cháu nhờ giúp đỡ đả thông quan hệ không?
Ánh mắt Thôi Trinh trở nên sâu thẳm:
Cháu từ chổi rồi, cháu dẫn binh bên ngoài nhiều năm, chỉ để ý chiến sự biên cương, chuyện bổ nhiệm bãi miễn của triều đình cháu không nên hỏi đến.

Thôi Trinh nhíu mày, hắn là người luyện võ nên rất quen thuộc với hành động này. Chỉ cần liếc nhìn bóng lưng của Trâu Tương là hắn biết trên người đứa trẻ này có sát khí rất nặng.
Thôi Trinh vô cùng kinh ngạc, thoạt đầu hắn còn cảm thấy Trâu Tương là nhân tài có thể bồi dưỡng chứ chưa từng nghĩ Trâu Tương mới từng này tuổi đã hung ác như vậy. Rốt cuộc trên người đứa bé này cất giấu bí mật gì?
Không ngờ di mẫu sắp sinh mà vẫn có thể quản lý nội trạch đầu ra đấy thế này.
Trâu Tương đứng đó một hồi, dường như đã ra quyết định nên bước về phía trước. Đó chính là phòng khách nơi các nữ quyến đang tụ họp.
Những việc như an ủi thân nhân thương binh đều phải để cho tướng quân sắp sửa nhậm chức, thế này là triều đình muốn thăng chức cho Thôi Vị rồi. Cố Sùng Nghĩa lại nhìn về phía Thôi Trinh, trông thấy sắc mặt vững vàng trấn định của hắn, ông mới yên tâm gật đầu, xem ra Thôi Trinh đã sớm chuẩn bị xong.
Thôi Vị không đi con đường ngay thẳng, cho dù rơi vào kết cục gì thì cũng là đúng người đúng tội. Chỉ thương cho Thôi Trinh, trong vòng một năm mà cữu cữu, mẹ rồi đến cả đệ đệ cũng đối đầu với hắn. Bây giờ chỉ có nội trạch có thể cho hắn chút an ủi, có điều nhà họ Trương...
Hơi thở Trâu Tương hơi gấp gáp, cậu bé nắm chặt con dao găm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Bệnh tình của dưỡng mẫu đột nhiên trở nặng, cậu bé nghe thầy lang nói thời gian của dưỡng mẫu không còn nhiều nữa, có thể chịu đựng qua tháng này đã là kết quả tốt nhất rồi. Bỗng nhiên cậu cảm thấy lẻ loi cô độc, không biết đi đầu về đâu.
Chi bằng giết chết kẻ thù rồi đi cùng dưỡng mẫu, thế là cậu vớ lấy con dao găm, định đi vào nội trạch nhưng vừa đến bên ngoài rừng trúc xanh, cậu lại nhớ đến sự chăm sóc của Cổ đại tiểu thư với mình mấy ngày nay. Dáng vẻ tươi cười của Cố đại tiểu thư giống như một ngọn lửa, chậm rãi lan ra khắp lồng ngực cậu bé.
Suy cho cùng Thôi Trinh cũng là người thống lĩnh đại quân mấy trăm nghìn người, từ dăm ba câu nói của Cố Sùng Nghĩa đã nhìn ra tâm tư của ông. Cố Sùng Nghĩa không gật đầu:
Vào nhà trước đã, có thời gian rảnh thì từ từ nói tiếp.

Cố Sùng Nghĩa về phòng thay quần áo, quản sự bước đến mời Thôi Trinh sang gian nhà chính. Thôi Trinh toan bước theo thì trông thấy một bóng người nhỏ bé đang quanh quẩn bên ngoài rừng trúc xanh, đó là Trâu Tương.
Nói đoạn, Hoài Viễn hầu đưa mắt nhìn vào trong phủ, hỏi:
Thôi Vị đầu, sao nó không đi cùng cháu?

Thôi Trinh đáp:
Triều đình phải đi làm việc, Thôi Vị phải đến Đại Đồng an ủi thân nhân thương binh, mấy ngày nữa mới có thể về kinh ạ.

Chần chừ một lúc lâu, Trâu Tương vẫn hạ quyết tâm. Cậu bé rảo bước về phía nội trạch. Cái mạng này của cậu không có gì phải sợ, dù sao người thân nhất của cậu đều không còn nữa, cậu muốn đi cùng dưỡng mẫu, giúp bà khỏi cảm thấy cô đơn mà cậu cũng bớt hiu quạnh.
Dưỡng mẫu đã hứa với cậu là sẽ không bao giờ rời xa cậu, chẳng phải bà cũng không làm được hay sao? Nếu như mọi người đều không làm được, cậu sẽ không nghe lời bất kỳ ai nữa.
Nghe tiếng kêu
ui da
, Cố Sùng Nghĩa không quay đầu mà bỏ lại Ngụy nhị lão gia ở sau lưng. Một lát sau, ông nghe thấy Ngụy Tò6ng Trí nói:
Sùng Nghĩa, ta vừa nhắc tới đại ca ta, đèn lồng này liền rơi xuống, đại ca ta hiển linh đây.

Cố Sùng Nghĩa hối hận, tại 5sao ông không đập gãy cây cột treo đèn lồng kia nhỉ, để xem Ngụy Tòng Trí còn biện được lý do gì khác không. Sau lưng vẫn tiếp tục vang lên tiếng Ngụy Tòng Trí:
Sùng Nghĩa, đây là duyên phận đấy. Ta cảm thấy ý của đại ca ta là từ nay ta phải đối xử với ông như đối xử với huynh ấy, lần đầu đại ca ta hiển linh... Hu hu hu...

Trâu Tương bước qua cửa bảo bình, mấy người hầu đi ngang qua cúi người hành lễ với cậu. Cậu khẽ gật đầu đáp cho có lệ rồi tiếp tục tiến về phía trước. Còn chưa tới phòng khách, cậu bé đã nhìn thấy mấy bóng người đi đi lại lại trong vườn, trái tim Trâu Tương đập thình thịch dồn dập, các nữ quyến đang thưởng hoa mai trong vườn.
Trâu Tương quyết tâm bước về phía mấy nữ quyển.
Thôi Trinh bước thêm vài bước về phía trước thì trông thấy ma ma quân sự đi theo Trâu Tương cách đó không xa. Trong lòng Thôi Trinh thấy an tâm hơn đôi chút, xem ra Hầu phủ đã sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này.
Di mẫu đúng là vô cùng thận trọng, bà để ma ma quản sự chăm sóc Trâu Tương thì cậu bé sẽ không thể gây ra họa lớn.
Ma ma quân sự cũng đã phát hiện ra Thôi Trinh, vội vàng khom người hành lễ. Thôi Trinh khẽ lắc đầu ra hiệu cho ma ma quản sự đừng tiến lên, cứ giao cho hắn xử lý.
Thôi Trinh muốn xem thử rốt cuộc Trầu Tương sẽ làm những gì, với thân thủ của hắn, bám theo từ xa chắc chắn không dễ bị Trâu Tượng phát hiện.
Cũng may Thôi Trinh còn có quy tắc nhất định của bản thân, Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Cháu biết là tốt, nhà họ Trương ở Quảng Châu nhiều năm, có rất nhiều chuyện chắc cháu không rõ. Mà nếu đã không rõ thì đừng dây vào chỉ vì nể quan hệ thống gia.

Vẻ mặt Thôi Trinh hơi khựng lại, có điều hằn nhanh chóng giấu nhẹm đi vẻ sửng sốt:
Di phụ không tán thành việc triều đình mở đường biển ạ?

Ma ma quản sự lui về phía sau, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Thôi Trinh.
Thôi Trinh chợt nhận ra nội trạch phủ Hoài Viễn hầu và nội trạch nhà họ Thôi có sự khác biệt rất lớn. Ma ma quản sự không những hiểu lễ nghĩa mà còn vô cùng nhanh nhạy, hiểu rõ tình thế trước mắt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.