Chương 398: Bán cháu


Cố Minh Châu dẫn ma ma quản sự ra cửa đón tiếp Trượng phu nhân và Thân thị.

Trông thấy thiếu nữ mặc bộ váy áo màu hồng đào vô cùng8 xinh đẹp hoạt bát, Thần thị không khỏi ngẩn người. Thiếu nữ kia tươi cười rạng rỡ toát lên vẻ thanh tú động lòng người, đặc biệt là nụ c3ười trên mặt cố khiến người khác nhìn mà không khỏi sinh lòng vui vẻ.
Theo tập tục thế hệ trước, mang thai chưa đầy ba tháng thì không được nói ra, nhưng phủ Định Ninh hậu mãi không có con cái, Thôi Trinh lại không tin mấy chuyện mê tín nên chẳng giấu giếm gì Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân dặn dò quản sự
Cơm nước của Trương phu nhân cứ để ma ma quản sự bên cạnh phu nhân sắp xếp, kéo các ngươi không thạo lại làm tổn hại đến sức khỏe phu nhân.
Trương phu nhân đỏ mặt:
Di mẫu suy nghĩ chu đáo quá.

Ngụy Tòng Trí nói tiếp:
Đàm Định Phương đã bắt Phó đô ngự sử Thần Đồng Hoài của Đô Sát Viện, với thân phận Thượng thư Bộ Binh của ông ta, vừa hay đảm nhiệm chức Tả đồ ngự sử, hiện tại triều đình đang muốn mở Thị bách ti, tất nhiên phải cắt đặt hái đạo ở duyên hải, Hải đạo này phụ thuộc vào Độ Sát Viện, vốn là tại mắt nằm vùng của triều đình ở Vệ sở duyên hải. Nếu Đàm Định Phương cài toàn bộ là người của mình vào thì sẽ như thế nào?

Điều Cố Sùng Nghĩa lo lắng nhất chính là chuyện này, bây giờ bị Ngụy Tòng Trí chỉ ra rõ ràng, xem ra nhà họ Ngụy đã nhìn thấy bước này từ lâu.
Trong trà lâu cách phủ Hoài Viễn hầu không xa, Ngụy Nguyên Kham chắp tay hành lễ với Cố Sùng Nghĩa:
Vậy chuyện này xin phó thác cho Hầu gia.

Cố Sùng Nghĩa khẽ khoát tay:
Có đáng gì đầu, trước kia cha ta từng thống lĩnh thủy quân, con cháu mẩy phó tướng dưới quyền vẫn luôn qua lại với nhà ta. Con trai Cát phó tướng Cát Trấn Ninh đang giữ chức Phó sử hải đạo ở Chương Châu. Năm mới Cát Trấn Ninh trở về từ Chương Châu, vừa hay gọi hắn đến phủ ta trò chuyện, sẽ không khiến người khác sinh nghi. Nếu như nhà họ Trương mà Ngụy tam gia nói có dụng ý khác, ta sẽ nghĩ cách dò la tin tức.

Trượng phu nhân thẹn thùng cúi đầu:
Cháu không sao ạ, di mẫu không cần lo lắng. Sắp sửa đến Tết Nguyên tiêu rồi, cứ lần lữa mãi không đến thỉnh an di phụ, di mẫu là cháu không tốt.

Lâm phu nhân cười nói:
Cháu nói gì vậy hả, đâu có gì quan trọng bằng sức khỏe của cháu.


Nhanh thôi.
Khó khăn lắm Thân thị mới tìm được cơ hội lên tiếng:
Chẳng mấy chốc mà qua mấy tháng đầu, lúc ta sinh hai đứa bé đều như vậy.

Vừa nói, Thân thị vừa nhìn đến bụng Lâm phu nhân:
Phu nhân mang thai mà bụng nhọn thể này, chắc chắn là con trai rồi.

Cố Sùng Nghĩa đi ra ngoài, Ngụy nhị lão gia ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy, chạy sát theo sau ông. Hai người đi xuống lầu, cưỡi ngựa cùng về Hầu phủ.
Cố Sùng Nghĩa quay đầu nhìn Ngụy nhị lão gia với vẻ không vui.
Hải đạo là người của Đàm Định Phương, Vệ sở duyên hải đều sẽ bị những người đó kiểm soát. Nói cách khác, thủy quân Đại Chu sẽ rơi vào tay đám người Đàm Định Phương.
Ngụy Tòng Trí nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Nếu thật sự làm đến nước này, cho dù ông có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng khó lòng lấy ít địch nhiều.


Ta buộc phải cẩn thận như vậy thôi.
Lâm phu nhân trêu chọc:
Trinh ca nhi coi trọng đứa trẻ này như thế, nếu ta không chăm sóc chu đáo, chỉ sợ nó liều mạng với ta mất.

Trương phu nhân nhìn bụng Lâm phu nhân với vẻ ngưỡng mộ:
Di mẫu sắp sinh rồi, khi nào cháu mới được như di mẫu nhỉ?

Nói xong, thấy Ngụy Nguyên Kham vẫn đứng bên cạnh, Cố Sùng Nghĩa mới sực tỉnh:
Ngụy tam gia không cần khách sáo như vậy đâu.


Đúng đấy.
Ngụy nhị lão gia hùa theo:
Đều là người một nhà, cảm ơn qua lại mãi thì khách sáo quá. Sùng Nghĩa à, ông cũng đừng gọi Kham ca nhi là Ngụy tam gia nữa, con cháu nhà mình cả mà, cứ gọi thẳng tên mụ có phải là thân thiết không nào?


Ông chưa từng nghĩ sẽ tiếp quản thủy quân à? Năm đó lão Hầu gia hô mưa gọi gió trên biển, sau khi lên bờ không quen khí hậu nên mới nếm mùi thất bại.
Ngụy nhị lão gia khẽ chớp mắt:
Nói thật đi, chuyện Cát Trấn Ninh dâng sớ lên triều đình, phản đối mở lại Thị bách ti vào lúc này có ý của ông không? Đóng cửa Thị bách ti nhiều năm, Vệ sở duyên hải cũng bỏ bê tập luyện, không được như trước nữa. Muốn kiếm sắc thì trước đó phải mài cho sáng.

Nghe đến đây, Cố Sùng Nghĩa bèn ghìm cương ngựa. Ngụy Tòng Trí có thể nói ra những lời như vậy chứng tỏ vị Ngụy nhị lão gia này không hề ngốc chút nào. Ông muốn nghe thử xem Ngụy Tòng Trí có nhận xét nào khác không.
Cố Minh Châu mỉm cười đáp lại, mấy người cùng đi vào trong nội trạch nhà họ Cố.
Lâm phu nhân chờ trong phòng khách, thấy Trương phu nhân và Thần thị đến, bà mời hai người ngồi xuống ghế, đoạn nhìn Thần thị:
Đây là lần đầu ta được gặp Trường đại phu nhân đấy.

Cố Minh Châu ở bên cạnh thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Thân thị. Thân thị xuất thân từ gia tộc lớn nên lời ăn tiếng nói hay lễ nghi phép tắc đều vô cùng chu đáo. Nhà mẹ xảy ra chuyện lớn, nét mặt nàng không tránh khỏi lo âu nhưng kiểm soát rất vừa vặn, vừa có thể để người khác nhìn ra tâm tư của nàng, lại không đến nỗi khiến người ta chán ghét.
Thân thị không giống phu nhân Bạch thị của Viện Tri Hành, chắc không phải là người quá ngu ngốc. Có điều việc nàng từ bỏ Nghiêm Sâm để chọn Trường đại lão gia chắc hẳn có liên quan đến xuất thân bần hàn của Nghiêm Sâm. Suy cho cùng thử nhà họ Thân gọi là nâng đỡ con cháu nhà nghèo cũng chỉ là thu hút người trợ sức cho mình, bản thân người nhà họ Thân chưa từng nhìn thẳng vào bọn họ.
Thân thị đáp một tiếng, không khỏi thảng thốt. Lúc nhà mẹ nàng còn chưa xảy ra chuyện, nàng ở Quảng Châu cũng hay nghe được tin tức của phủ Hoài Viễn hầu. Thời gian trước khi xảy ra vụ án ngựa chiến, nàng còn nghe nói Hoài viễn hầu báo cáo láo số lượng ngựa chiến với triều đình để tranh công, e rằng dù có giữ được tước vị thì cũng sẽ không được triều đình trọng dụng nữa.
Ai ngờ mọi việc lại thay đổi nhanh như vậy, phủ Hoài Viễn hầu vẫn bình yên êm thẩm, còn người xảy ra chuyện lại là nhà mẹ của nàng. Nói đoạn, Lâm phu nhân lại nhìn về phía Trương thị:
Đi đường có một không? Ta vốn không muốn để cháu tới đây cho vất vả, cháu lại khăng khăng không chịu nghe.

Tuy trước đó Trường thị từng nói với nàng rằng Cố đại tiểu 9thư đã khỏi bệnh nhưng nhìn thấy Cố Minh Châu như thế này, nàng vẫn có cảm giác khó tin. Lúc nàng còn chưa xuất giá đã nghe tin bệnh tình6 của Cố đại tiểu thư rất nặng, phu nhân Hoài Viễn hầu cũng không chịu ra ngoài đi lại, chỉ một mực ở nhà chăm sóc con gái. Thế nên nàng k5hông thể ngờ Cổ đại tiểu thư lại hoạt bát nhanh nhẹn thể này.
Cố Minh Châu tiến lên hành lễ với Trương phu nhân, sau đó nhìn về phía Thân thị:
Vị này là tẩu tẩu nhà họ Trương phải không ạ?
Thân thị khẽ gật đầu:
Không ngờ mới thoắt cái mà Cổ đại tiểu thư đã lớn thế này rồi.

Sắc mặt Lâm phu nhân hồng hào, ánh mắt cũng sáng ngời:
Con nào cũng được, chỉ hy vọng có thể bình an sinh hạ.

Thân thị lại nói:
Phu nhân có phúc, nhất định sẽ thuận lợi.

Ngụy nhị lão gia đình đạc ngồi trên ghế, chân rung lên theo quy luật, nom rất ra dáng một vị lão thái gia.
Cố Sùng Nghĩa chẳng buồn tiếp chuyện với con người này, chỉ nói:
Việc này không thể chậm trễ, ta về phủ đầy.

Cũng may Nghiêm Sâm không từ bỏ vụ án kia vì Thân thị, cho dù cuối cùng y phải chết vì chuyện đó thì đổi với y cũng là đáng giá. Nếu năm đó y chọn Thân thị thì nhất định sẽ hối hận.
Cố Minh Châu nâng chung trà nên nhấp một ngụm, đoạn quay đầu nhìn chiếc đồng hồ cát bên cạnh. Chắc cha và Ngụy đại nhân đã chuẩn bị xong việc, tiệc rượu có thể chính thức bắt đầu rồi.
Thân thị nói:
Lẽ ra cháu nên đến thỉnh an phu nhân từ lâu mới đúng.


Hai năm trước nhà ta không ở trong kinh.
Lâm phu nhân nói:
Khi đó Châu Châu đang bị bệnh, ta cũng không còn lòng dạ nào mở tiệc tại nhà. Bây giờ thì ổn rồi, Châu Châu còn có thể giúp đỡ ta. Khi nào đại phu nhân ở kinh thành thì thường xuyên đến đây nói chuyện với ta nhé.

Nhà họ Thần có ngày hôm nay là tự mình chuốc lấy, không trách được người khác, chỉ tiếc cho Nghiêm Sâm.
Nhớ đến Nghiêm Sâm, lại nhìn sang Thân thi, Cố Minh Châu chỉ cảm thấy thông qua nàng liên kết hai người lại một lần nữa. Nghiêm Sâm không có hai cánh tay vẫn cao lớn rắn rỏi, lúc nói chuyện với ông Trương, hai mắt y lập lòe ánh sáng, vẻ mặt thoải mái tươi vui của y như vẫn còn ngay đây. Từ đầu đến cuối y luôn tràn đầy nhiệt huyết, kiên cường và chính trực, còn Thân thị trước mặt cô đây lại chỉ có thể duy trì vẻ rực rỡ ngoài mặt.
Ngụy Tòng Trí bỗng nhiên chuyển chủ đề:
May mà cháu trai ta giỏi giang, phát hiện ra manh mối trước nên vẫn còn cơ hội phá giải.


Câu này rất có lý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.