Chương 408: Không cần cũng được
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1691 chữ
- 2022-02-06 09:19:10
Trong thư phòng Định Ninh hầu.
Thôi Trinh ngồi trên ghế nhìn Giang ma ma đang quỳ dưới đất.
Giang ma ma run lẩy bẩy8, kể từ khi Hầu gia vào cửa đã xử lý người nhà bà ta. Đầu tiên là lôi con trai bà ta ra đánh mười trượng, sau đó lại giao con dâu 3bà ta cho vài ma ma, đến cả cháu trai nhỏ của bà ta cũng bị trông chừng. Trong lòng bà ta tràn ngập sợ hãi. Trực giác nói với bà t9a rằng bà ta muốn bình an bước ra khỏi cánh cửa này tối nay e rằng không dễ.
Điều Giang ma ma sợ nhất là đến giờ bà ta vẫn6 không biết Hầu gia muốn hỏi chuyện gì.
Hầu gia.
Quản sự vào bẩm báo:
Phu nhân đến rồi.
Giang ma ma mới nghĩ đến đây, nén hương trước mặt bà ta đã tỏa ra làn khói cuối cùng, làn khói ấy lượn lờ quanh quẩn rồi tan biến trong không trung.
Vương Tinh vỗ vỗ tay, trong sân lại vang lên tiếng động.
Giang ma ma không thể chịu được nữa, run giọng nói:
Nô tỳ nói. Hầu gia, nô tỳ khai hết. Là nô tỳ nghe lời phu nhân, hạ độc Tôn di nương, hãm hại Diệu Thanh, nhưng những chuyện này không hề liên quan đến nhà con trai nô tỳ. Cầu xin Hầu gia khoan dung, tha mạng cho chúng!
Thật sự là ngươi?
Mẹ... mẹ cứu con với...
Mẹ... mẹ cứu đại lang, cứu cháu trai của mẹ đi...
Thôi Trinh dặn Vương Tinh:
Một nén hương, sau đó lối tất cả ra đánh mười gậy.
Vương Tinh đáp một tiếng rồi châm một nén hương trong phòng, đặt xuống trước mặt Giang ma ma.
Giọng Tôn di nương cao the thẻ, cô ta vươn tay giật tóc và y phục Giang ma ma, sau đó cắn lên mặt Giang ma ma.
Giang ma ma hét thảm, miệng Tôn di nương đầy màu giống hệt như là ma quỷ.
Trong sân viện vang liên tiếng lôi kéo, sau đó là tiếng van nài luống cuống của con trai bà ta, nhưng thể cũng chẳng thấm vào đâu. Tiếng gậy đánh vào da thịt xen lẫn với tiếng kêu rên thảm thiết của con trai
Đánh xong mười gậy, Vương Tinh lại châm một nén hương nữa trước mặt Giang ma ma.
Giang ma ma như bị người ta rót dầu sôi vào họng, nội tạng đau đớn như bị lửa đốt.
Hầu gia!
Dầu cả nhà họ Giang chạy từ phòng ngách ra:
Hầu gia, nô tỳ từng nghe mẹ chồng nói, mẹ chồng có được công việc tốt như vậy, được quản lý phòng bếp nội trạch là vì bà đã giúp phu nhân làm một việc lớn.
Hầu gia, Hầu gia đến rồi!
Trong sân nhốn nháo hết cả lên, tiếp đó cánh cửa bị đẩy ra, Thôi Trinh sải bước vào phòng.
Thân thị đang định bước lên hành lễ, ánh mắt vừa nhìn ra đằng sau Thôi Trinh thì nàng hét toáng lên. Nàng thấy hai ma ma khiêng một người đàn ông toàn thân đẫm máu vào trong.
Quản sự còn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy ánh mắt sắc bén của Định Ninh hầu rơi trên người mình. Sức ép của ánh mắt này khiến quân sự dựng tóc gáy, không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành khom lưng đi ra khỏi phòng.
Mồ hôi lạnh trên đầu Giang ma ma chảy xuống mà bà ta, giờ bà ta có thể chắc chắn đến phu nhân cũng không thể cứu nổi bà ta nữa rồi.
Thôi Trinh ngước mắt lên, Giang ma ma vô thức muốn bảo vệ nén hương trước mặt, chỉ sợ lại bị Hầu gia bẻ gãy. Thôi Trinh trầm giọng nói:
Trên thế gian này còn có người vô tội hơn con ngươi.
Giang ma ma nhìn đôi mắt kia, đột nhiên hiểu Hầu gia hỏi gì. Hầu gia ra tay với con bà ta là vì... là vì bà ta từng giúp phu nhân hại chết con của Hầu gia.
Giang ma ma nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó hộ vệ lôi Giang đại vào. Quần Giang đại thấm đẫm máu tươi, trên người chằng chịt vết lằn roi, miệng đầy máu.
Thấy bộ dạng thảm thương của con trai, Giang ma ma gần như là ngất lịm đi, đánh thêm một lần nữa e rằng con trai bà ta sẽ chết mất.
Cảnh Tử nói đến đây thì dừng lại trong đội lát:
Diệu Thanh từng giúp muội muội của nô tài, nô tài không nhẫn tâm hãm hại cô ấy, thế nên... nô tài đã thả cô ấy đi.
Nghe xong, Giang ma ma mở to mắt. Diêu Thanh chưa chết! Nếu vậy chẳng phải là họ không thể giấu được chuyện năm ấy nữa sao? Chẳng trách Hầu gia lại đối xử với phu nhân như vậy.
Giang ma ma vừa dứt lời thì cảm thấy một cơn gió lướt qua mặt mình, sau đó nén hương trước mặt bà ta đứt đoạn.
Giang ma ma vẫn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nghe thấy Vương Tinh nói:
Lôi ra ngoài đi!
Thân thị nhìn Trượng phu nhân:
Hầu gia sao vậy? Ban nãy vẫn còn đang yên đang lành, sao đột nhiên lại nói vậy với muội? Huống hồ giờ muội còn đang mang thai nữa chứ.
Trượng phu nhân vô thức đặt tay lên bụng.
Mẹ, mẹ đã làm những chuyện gì? Dù mẹ không nghĩ cho con trai mẹ thì cũng phải cứu cháu trai mẹ chứ!
Nàng ta quỳ xuống trước mặt Giang ma ma, nén hương đã cháy được hơn nửa. Cửa thư phòng được mở ra, Cảnh Tứ làm việc ở điền trang đi vào.
Một bóng người xông ra từ sau bức bình phong, nhào về phía Giang ma ma.
Đó là Tôn di nương.
Hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói:
Dẫn chúng đến phòng của phu nhân.
Trương phu nhân nghe thấy hạ nhân bẩm báo, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. E rằng Hầu gia đã hỏi ra được điều gì đó từ chỗ Giang ma ma rồi. Trương phu nhân không nhịn được mà hối hận. Sớm biết thế này thì nàng ta đã trừ khử Giang ma ma rồi. Nhưng nhà họ Thôi có quá nhiều người chết thì không tránh khỏi việc Thôi Trinh sẽ nghi ngờ.
Nếu không chuẩn bị trước, nhìn điệu bộ này của Trương phu nhân, e rằng Thôi Trinh sẽ lại mềm lòng. Thôi Trinh nhìn Giang ma ma, Giang ma ma quỳ dưới đất:
Phu nhân... Diệu Thanh chưa chết... cô ta kể chuyện năm ấy cho Hầu gia biết rồi! Hầu gia... biết... mọi chuyện rồi...
Lòng Trượng phu nhân trầm xuống, tim đập loạn xạ, trước mắt xuất hiện khuôn mặt của Trâu Tương. Quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy Trâu Lâm thị và Trâu Tương ở phủ Hoài Viễn hầu, nàng ta đã cho người đi điều tra. Nếu lúc ấy nàng ta ra tay thì Hầu gia sẽ không biết, chuyện sẽ không ầm ĩ đến mức này.
Trả lại con cho ta, trả lại con cho ta!
Thôi Trinh nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Trước đó, hắn chưa từng nghĩ rằng nội trạch của chính mình lại đẫm máu đến thế.
Sau lưng người đàn ông còn có người mặc đồ của quân sự, ma ma quản sự trông vô cùng nhếch nhác, tóc tai, y phục xộc xệch, trên mặt như mất một miếng thịt, trông vô cùng đáng sợ.
Hầu gia, Hầu gia làm gì vậy?
Giọng nói của Trương phu nhân vang lên:
Họ... họ làm sao vậy?
Thân hình nhỏ bé, yếu ớt của Trương phu nhân co rúm lại, dựa vào ghế tựa ở bên cạnh, cả người như sụp đổ trong sợ hãi.
Dường như lúc này Trượng phu nhân mới nhận ra:
Giang ma ma... đã xảy ra chuyện gì vậy?
Quản sự không ngờ Thôi Trinh sẽ sai họ làm vậy, khom lưng tiếp tục nói:
Phu nhân hơi khó chịu trong người, nên để Trương đại phu nhân cùng trở về vẫn hơn.
Giọng Thôi Trinh còn lạnh hơn:
Nếu đã khó chịu trong người thì càng phải nghỉ ngơi trong phòng, đừng có chạy lung tung bên ngoài nữa.
Thôi Trinh đặt chén trà trong 5tay xuống, nhàn nhạt nói:
Đưa nàng ta vào phòng chính nghỉ ngơi đi, trời lạnh, đừng để nàng ta ra ngoài.
Giang ma ma càng run rẩy hơn. Ý của Hầu gia là muốn nhất phu nhân trong phòng ư?
Thôi Trinh như là không nghe thấy gì, mặc kệ Giang ma ma kêu gào cầu xin.
Hầu gia!
Giang ma ma hoảng hốt:
Nô tỳ đã vào nhà họ Thôi từ hồi còn trẻ, vẫn luôn trung thành với ngài, chưa từng làm sai chuyện gì cả.
Nén hương kia hệt như bùa đòi mạng.
Giang ma ma run rẩy nói:
Hầu gia, có gì ngài cứ hỏi nô tỳ đi. Con trai nô tỳ làm việc lặt vặt bên ngoài, không phạm lỗi gì, thằng bé vô tội.
Giang ma ma biết ý của Hầu gia là gì. Một nén hương sau, người bị đánh chính là con trai bà ta. Mười gầy đủ để người ta nát nhừ cả người rồi, cái thân thể kia của con bà ta sao có thể chịu được mười gậy?
Hầu gia tha mạng!
Giang ma ma cầu xin:
Hầu gia, xin ngài hãy tha mạng!
Thôi Trinh nhìn Cảnh Tứ
Ngươi hãy nói chuyện xảy ra ngày hôm ấy đi.
Cảnh Tứ đáp một tiếng rồi bắt đầu nói:
Thái phu nhân lệnh chủng nô tài khiêng thi thể Diệu Thanh ra ngoài rồi chôn. Lúc sắp đến Sơn Tây thì Diệu Thanh vươn tay kéo nô tài một cái, lúc này nô tài mới biết là cô ấy chưa chết.
Thế nên hôm nay ở phủ Hoài Viễn hầu, nàng ta hoàn toàn bị qua mặt, từ Hoài Viễn hầu đến Cố Minh Châu, tất cả đều đang đùa giỡn nàng ta, giấu giếm nàng ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.