Chương 409: Tuyệt tình


Thôi Trinh vừa nói xong, trên mặt Trương phu nhân tràn ngập vẻ kinh ngạc. Mỗi nàng ta run rẩy, một lúc lâu sau mới phát ra t8iếng:
Hầu gia, Hầu gia đang nói gì vậy?


Nước mắt lăn dài trên má nàng ta.

Ma ma quân sự ở bên cạnh Trượng3 phu nhân che trước mặt Trượng phu nhân, vươn tay khuyên giải, an ủi nàng ta:
Phu nhân đừng khóc, đây chỉ là lời nói trong9 lúc tức giận của Hầu gia thôi. Người đừng làm tổn thương tiểu thê tử trong bụng.

Trương phu nhân đầu chịu nghe lờ6i của ma ma quản sự. Con ngươi đỏ bừng của nàng ta nhìn chằm chằm vào Thôi Trinh:
Hầu gia, ngài nói lại lần nữa, ngài khôn5g muốn thiếp và đứa bé này?

Trong đôi mắt Trương thị có sự khổ sở, hoang mang không thể hóa giải nổi. Nàng ta siết chặt lớp y phục trước bụng, lúc nào cũng có thể ngất đi được.
Thân thị ở bên cạnh hồi lâu sau mới hoàn hồn:
Muội phụ nghe được lời đồn đại gì ở bên ngoài ư? Tiểu cô nhà ta vất vả thu vén nội trạch, để sinh con cho Hầu gia mà muội ấy phải chịu bao nhiêu vất vả, Hầu gia có biết không? Một câu không cần đứa bé của Hầu gia khiến người ta đau lòng biết bao, Hầu gia có biết không?


Đừng đánh bà ấy nữa.
Cuối cùng Trương phu nhân cũng hoàn hồn. Nàng ta bước lên trước mấy bước định ngăn cản thì bị ma ma chặn lại.
Trương phu nhân mất đi sự dịu dàng thường ngày, nàng ta vươn cánh tay ra, giọng nói sắc bén:
Buông ta ra, các ngươi không được phép đánh bà ấy!


Cầu xin Hầu gia!
Trượng phu nhân quỳ dưới đất thảm thiết cầu xin Thôi Trinh:
Trường ma ma là nhũ mẫu của thiếp, ngoài cha mẹ ra thì bà ấy là người thân nhất của thiếp. Dù bà ấy có làm ra chuyện gì thì cũng đều là vì thiếp.


Ai sai ngươi vu oan cho phu nhân?
Trương ma ma nghe đây đẩy thì hung tợn cầm bình hoa trên bàn định đập và đầu Giang ma ma. Trương ma ma còn chưa xong đến chỗ Giang ma ma thì đã bị hai ma ma cướp mất lọ hoa trong tay, đá bay xuống đất.
Tuy Trương ma ma ngã xuống đất nhưng vẫn cố gào thét như cũ:
Đồ nô tỳ điệu toa, độc ác, vậy mà dám vụ oan phu nhân, người đáng chết! Hầu gia đừng nghe lời của ả ta! Phu nhân một lòng hầu hạ ngài, VÌ ngài mà chịu biết bao ấm ức. Ngài không thể đối xử với phu nhân như vậy được. Hai kẻ này, một kẻ là nô tỳ, một kẻ là di nương, cộng lại còn chẳng sánh được với một ngón tay phu nhân, Hầu gia không thể vì đám người hạ tiện này mà...


Chát!
Ma ma vung tay giảng một cái tát mạnh vào mặt Trương ma ma.
Thôi Trinh nhàn nhạt nói:
Sự thật thể nào thì cứ nói như vậy.

Lúc này Giang ma ma mới nói:
Người sai nô tỳ đi làm là Trương ma ma, độc cũng là do Trương ma ma đưa nô tỳ. Tuy rằng phu nhân không đích thân nói nhưng... nhưng ai cũng biết Trương ma ma là người phụ nhân tin tưởng nhất, hơn nữa nếu không phải là ý của phu nhân, sao nô tỳ có thể trở thành quản sự của phòng bếp?

Giang ma ma cẩn thận nghĩ lại:
Đúng rồi, tối hôm Diệu Thanh nhìn thấy nô tỳ ở sân viên của Triệu di nương, phu nhân cho Trương ma ma thẩm vấn nô tỳ, nô tỳ cũng làm theo lời dặn của Trương ma ma, vu oan cho Tôn di nương hãm hại Triệu di nương. Nếu phu nhân không biết, sau này lúc Diệu Thanh cô nương bị bắt, sao phu nhân lại nói nô tỳ không hề vu oan cho Tôn di nương? Từ đó có thể thấy Trương ma ma làm việc theo sự sai bảo của phu nhân.

Mắt Trương ma ma âm u, căm hận nhìn chằm chằm ma ma, nhổ nước bọt lên mặt bà:
Ngươi là cái thá gì...

Lại
chát
một tiếng, má Trương ma ma sưng vù.
Lần này ma ma không cho Trương ma ma cơ hội hít thở, từng cái tát liên tiếp rơi xuống.
Thôi Trinh hỏi:
Kẻ nào sai người làm như vậy? Ngươi lấy thuốc độc ở đâu?

Giang ma ma nhìn Trượng phu nhân:
Là phu nhân... phu nhân sai nô tỳ làm như vậy. Nô tỳ đổ tội này cho Diêu Thanh, sau đó phu nhân cất nhắc nô tỳ đến phòng bếp lớp, sau đó một năm, nô tỳ trở thành tổng quản sự của phòng bếp.

Thân thị nhíu mày, trong ấn tượng của nàng, Trương thị tuyệt đối không phải là người có thủ đoạn tàn nhẫn, Trường thị làm vậy thật sao?
Trương ma ma thấy Trương phu nhân như vậy thì bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng bà ta đã bị ma ma ấn chặt xuống đất.

Là thiếp.
Trương phu nhân nói:
Là thiếp, Hầu gia, thiếp thừa nhận. Là thiếp đưa độc cho Giang ma ma, bảo bà ta giết con của Hầu gia. Hầu gia giết thiếp đi, dùng mạng của thiếp và con để trả cho thiếp thất và con thứ của Hầu gia đi. Thiếp chỉ cầu xin Hầu gia đừng cuốn người khác vào chuyện này nữa.

Cuối cùng Trương ma ma cũng đẩy được ma ma đang khống chế mình ra, hét thành tiếng:
Là nô tỳ làm! Chúng hãm hại đứa bé trong bụng phu nhân, nô tỳ cũng không thể cho chúng sống tốt được! Sau khi làm xong chuyện, nô tỳ đã thủ thực với phu nhân, phu nhân bảo vệ nô tỳ nên mới đẩy trách nhiệm lên người Diệu Thanh cô nương.

Thân thị nói rồi nhớ lại số đơn thuốc Trương thị cho nàng xem mấy hôm trước. Nàng nhìn người của Trương thị trong phòng, nói:
Số đơn thuốc kia đầu? Mang ra cho Hầu gia xem.

Thân thị mím môi. Những năm qua vì Định Ninh hầu mà tiểu cô chưa từng để ai chê trách bản thân, chưa bao giờ nói chuyện triều đường cho họ nhưng lại nhận lại được câu nói như thế này của Hầu gia. Lão gia thường nói Hầu gia lập được không ít công huân nhưng là người học võ, thấy quen cảnh sống chết nên rất thờ ơ với chuyện tình cảm, từ thái đội thường ngày của Hầu gia với nhà họ Trương có thể biết được đôi chút. Hầu gia không nhiệt tình giống lão gia, đến cả người của nhà họ Thân đến xin giúp đỡ, lão gia cũng đều cố hết sức để giúp đỡ.
Nàng thực sự sợ Hầu gia nhất thời giận dữ rồi làm tổn thương tiểu cô và đứa bé trong bụng, đến lúc ấy có hối hận cũng không kịp. Từ khi rời khỏi phủ Hoài Viễn hầu, chắc hẳn tiểu cô cũng phát hiện ra điểm bất thường nên mới cầu khẩn nàng cũng đến nhà họ Thôi, nàng phải làm dịu lại không khí trước mắt giúp tiểu cô.
Ma ma quản sự lanh lợi, lập tức mang một chiếc hộp nhỡ, trong chiếc hộp có một xấp đơn thuốc dày, từ những đơn thuốc này có thể thấy được sự vất vả của Trương phu nhân khi mang thai.
Thần thị đang định khuyên Thôi Trinh nói chuyện mềm mỏng với tiểu cô, dù có xảy ra chuyện lớn thật thì cũng phải quan tâm đến cốt nhục trong bụng tiểu cô, nhưng một giọng nói đột nhiên chen vào.

Con của phu nhân quý giá, con của chúng ta cũng là mạng người, đó cũng là cốt nhục của Hầu gia.
Tôn di nương không nhịn được mà bật khóc thành tiếng:
Phu nhân, tại sao người lại sai Giang ma ma giết con của ta?

Thân thị đi tới kéo cánh tay Trương thị, lo lắng hỏi:
Rốt cuộc chuyện là thế nào? Muội nói gì đi chứ? Nếu có hiểu lầm gì thì mau giải thích với Hầu gia đi.

Trương thị không nói gì, Trương ma ma bên cạnh nhìn Giang ma ma dưới đất:
Có phải chính miệng phu nhân sai người làm vậy không? Thuốc độc cũng là chính tay phu nhân đưa cho ngươi?

Mắt Giang ma ma co lại, bà ta quay đầu nhìn Thôi Trinh, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói gì mới đúng.
Thân thị ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Trương thị. Sắc mặt Trương thị trắng bệch, nằng ta nhìn chằm chằm vào Thôi Trinh, dường như không nghe thấy người bên cạnh nói bất kỳ điều gì.
Thôi Trinh nhìn Giang ma ma dưới đất, nói:
Ngươi kể rõ ràng đầu đuôi chi tiết ngươi hãm hại Tôn di nương và đứa bé thế nào đi.

Giang ma ma dập đầu mấy cái, khàn giọng bẩm bảo:
Nô tỳ cho thuốc giải nhiệt vào trong thuốc giữ thai của Tôn di nương, vì thế Tôn di nương mới sinh non. Đứa bé ra đời, nô tỳ nhân lúc không ai không chú ý đến liên... bôi thuốc độc lên miệng đứa bé.


Có đúng là vậy không?
Thôi Trinh nhìn Trượng phu nhân:
Nói vậy thì trước khi con thứ chết, ngươi không hay biết chuyện gì?


Trương phu nhân mặt như tro tàn mà lắc đầu:
Không, thiếp biết, đều là thiếp, là thiếp làm.


Trương ma ma nhìn Thôi Trinh chằm chằm:
Hầu gia, ngài đang ép phu nhân chết sao? Không phải phu nhân làm, giờ phu nhân nhận chẳng lẽ ngài không hiểu sao?


Trương ma ma nói xong thì nhìn Trượng phu nhân:
Vậy phu nhân nói xem con thứ bị hạ thuốc độc gì? Sai ai đi mua?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.