Chương 419: Hiểu chuyện


Trong phòng khách phủ Hoài Viễn hầu, Cố Sùng Nghĩa bảo Châu Châu dẫn quản sự lui xuống.

Lúc này Mạc Dương Minh mới hạ thấp giọng nói:
8Hầu gia, phu nhân sinh sớm, e là có liên quan đến chuyện bào thai, bào thai quả gần miệng tử cung sẽ dễ dẫn đến việc sinh sớm. Lần này phu nhâ3n đã trải qua một trận cửu tử nhất sinh, tuy giờ đã không còn gì đáng ngại nhưng dù sao phu nhân cũng bị tổn hại đến nguyên khí, cần phải điều9 dưỡng cẩn thận.


Cố Sùng Nghĩa gật đầu.
Ông thật sự nên suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện này. Châu Châu đã khỏi hẳn bệnh, thậm chí còn có thể quản lý chuyện trong nhà, tương lai chắc chắn có thể độc lập làm chủ mẫu một nhà. Ông không thể tiếp tục giữ Châu Châu lại bên mình nữa.
Cố Sùng Nghĩa nhìn con gái, nhưng Châu Châu sẽ thích một người chồng như thế nào nhỉ?
Cùng với việc con cái trưởng thành, chuyện phải lo cũng nổi đuôi nhau kéo đến. Cố Sùng Nghĩa trăn trở, xem ra ý định mời nhạc phụ vào kinh lúc trước của ông là hoàn toàn chính xác. Trên đời này chỉ có gây trong tay nhạc phụ là cứng nhất, mắt nhạc phụ là tinh tường nhất, bằng không thì sao lại có thể gả phu nhân cho ông được?
Nói xong chuyện của phu nhân, Mạc Dương Minh vẫn chưa có ý muốn rời đi, bà uống mấy ngụm trà mới chậm rãi nói tiếp:
Còn có một chuyện, đạo nhân dẫn Châu Chấu hành tẩu tứ phương, khó tránh khỏi có lúc sẽ chạm tới một vài chuyện riêng tư, nếu không nói rõ ràng với Hầu gia, chỉ e tương lai sẽ khiến Hầu phủ phải chịu liên lụy.

Cố Sùng Nghĩa tập trung lắng nghe.
Mạc Dương Minh nói:
Quan hệ giữa ta và Thái hậu nương nương ắt hẳn Hầu gia cũng có nghe vài lời đồn ra tán vào. Vụ án lần này có liên quan đến đồ nhi và sư đệ của ta, ta cũng bị kéo vào sâu hơn, chuyển này tới cung Từ Ninh, ta đã nhắc đến vụ án với Thái hậu nương nương.

Mạc Dương Minh nói tiếp:
Tốt nhất là trong vòng hai năm tới phu nhân không nên có th6ai nữa, để tránh sức khỏe bị hao tổn, còn sinh đẻ nữa thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

Cố Sùng Nghĩa cảm kích nhìn Mạc Dương Minh:
Đã khi5ến chân nhân phải nhọc lòng rồi, nhưng mà... nên điều dưỡng như thế nào thì tốt?


Cử dùng phương thuốc Thái Y Viện để lại là được,
Mạc Dương Minh nói rồi lại ngẫm nghĩ một hồi:
Mấy ngày tới ta sẽ thường xuyên ghé qua đây để tiện giúp phu nhân bắt mạch.


Hầu gia
quản sự tới bẩm báo:
Ngụy nhị lão gia đã tới.

Bình thường mà nghe thấy câu này, gương mặt Cố Sùng Nghĩa kiểu gì cũng bị mây mù bao phủ, nhưng hôm nay thì khác, ông vừa mới hứa với phu nhân sẽ đối xử tử tế với Ngụy Tòng Trí.
Cố Sùng Nghĩa đứng thẳng người dậy đi nghênh đón Ngụy Tòng Trí, vừa mới bước tới tiền viện đã nghe thấy một tràng
ríu ra ríu rít
, hiển nhiên là Ngụy Tòng Trí lại đem theo lồng chim tới.
Cố Sùng Nghĩa đang lật xem binh thư trên bàn, đây đều là bút tích năm đó chính tay cha để lại, phần nhiều đều có liên quan tới thủy sư.
Cha.

Nghe thấy tiếng con gái, Cố Sùng Nghĩa ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong veo của cô. Ông nghĩ tới việc ban nãy bèn nghiêm sắc mặt nói:
Ban nãy có phải Châu Châu nghe lén ta và chân nhân nói chuyện không?

Cố Minh Châu gật đầu.
Cố Sùng Nghĩa nhớ tới Phụng quốc công Quách Cửu Chương, năm ấy lão Phụng quốc công giao lại chức tổng binh cho cha, nhưng thanh danh của nhà họ Quách trong thủy quân vẫn còn sừng sững ở đó. Nếu nhà họ Quách chịu giúp đỡ thì mọi chuyện tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mạc Dương Minh gật đầu:
Thái hậu nương nương cũng nhắc tới ngài, đồng ý để nhà họ Quách giúp đỡ điều tra án.

Cố Sùng Nghĩa vui mừng ra mặt, như vậy là thêm một cơ hội thăng. Mạc chân nhân không hề giấu giếm mà thẳng thắn nói ra chuyện này, ngoại trừ việc tán đồng với cách điều tra án của bọn họ thì cũng là vì nghị cho Châu Châu.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Đúng là không dễ dàng, cho nên cha không muốn để Châu Châu biết quá nhiều.


Nhưng con muốn biết, con cũng muốn san sẻ lo nghĩ với cha,
Cổ Minh Châu nghiêm túc nói:
Bởi vì con sẽ luôn ở bên cha, mẹ và đệ đệ, chúng ta phải luôn ở bên nhau.

Cố Sùng Nghĩa chỉ thấy vành mắt mình nóng rực.
Bệnh của con khỏi rồi.
Cổ Minh Châu nói:
Con có thể làm được rất nhiều việc.
.

Sùng Nghĩa à.
Ngụy Tòng Trí nhìn thấy Cố Sùng Nghĩa liền hớn hở lên tiếng:
Không giấu gì ngài, sáng sớm hôm nay ta vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng hỉ thước kêu, quả nhiên là có chuyện tốt. Ngài xem ta có phải là hỉ sự lâm môn, xuân phong rạng ngời không?

Cố Sùng Nghĩa nhíu mày, rõ ràng là ông có thêm một đứa con trai, mà sao thái độ của Ngụy Tòng Trí cứ như thể được bế cháu đích tôn vậy.
Phải đối xử tốt với người nhà họ Ngụy. Cố Sùng Nghĩa lẩm nhẩm trong đầu, cổ đè nén lửa giận đang chực chờ phun trào trong lòng. Ngụy Tòng Trí giao lồng chim cho Cố Sùng Nghĩa:
Đây là lễ vật nhị thúc tặng cho đứa trẻ.
Cố Sùng Nghĩa miễn cưỡng nhận lấy lồng chim.
Sùng Nghĩa, đừng nói ta thiên vị nhé
Ngụy Tòng Trí nhướng mày:
Vì để chúc mừng ngài làm cha, không dễ dàng gì ta mới tìm được thần vật như thế này đấy.
Đối diện với gương mặt muốn ăn đòn này của Ngụy Tòng Trí, lửa giận ban nãy vừa mới ép xuống trong lòng Cố Sùng Nghĩa lại lập tức bùng lên. Tuy nhiên trong đầu ông đã kịp hiện ra khuôn mặt hiền từ của Lý thái phu nhân.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy, vuốt ve mái đầu con gái:
Châu Chấu nói rất đúng, Châu Châu đã xử lý rất tốt chuyện của Trâu Tương, Châu Châu còn có thể giúp mẹ quản lý chuyện trong nhà, Châu Châu cũng càng ngày càng hiểu biết.

Cố Minh Châu ngẩng đầu lên nói với ông:
Sau này con còn có thể dạy đệ đệ nữa.
Cố Sùng Nghĩa lại bật cười, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh con trai con gái chạy nhảy chơi đùa trong sân, nhưng lúc ấy Châu Châu đã sắp mười sáu mười bảy tuổi rồi,
Châu Châu cũng nên... xuất giá rồi.
Cố Minh Châu nói:
Lúc trước cha mẹ giấu con rất nhiều chuyện, có lúc là vì bệnh của con, có lúc là vì chuyện của cha ở nha môn.

Cố Sùng Nghĩa không khỏi nhớ lại những năm tháng ấy bọn họ luôn duy trì dáng vẻ bình thản nhẹ nhõm khi đối diện với Châu Châu. Cho dù trong lòng có khó chịu đến thế nào cũng không thể để lộ sơ hở trước mặt Châu Châu, nhưng lâu rồi sao Châu Châu có thể không hiểu?
Có lẽ bởi vì như vậy nên Châu Châu mới nghĩ cách đi nghe lén.
Nói xong, Mạc Dương Minh đứng dậy:
Sắc trời đã không còn sớm, ngày mai đạo nhân sẽ lại tới.

Cố Sùng Nghĩa cảm tạ Mạc chân nhân rồi tiễn bà ra về. Hai người đi ra bên ngoài, Cố Sùng Nghĩa chợt nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang trốn ở góc tường.

Châu Châu.
Cố Sùng Nghĩa gọi to một tiếng. Bóng người kia thấy không thể trốn được nữa chỉ đành đứng dậy bước tới.

Lúc ở Sơn Tây, cha vì chuyện của nha môn mà lo lắng
Cổ Minh Châu nói:
Cứ đi lại trong sân thở dài suốt, con đều nhìn thấy, cha có chuyện mà cha phải làm.

Cố Sùng Nghĩa kinh ngạc, không ngờ chuyện gì con gái cũng biết cả.
Cổ Minh Châu tiếp tục nói:
Con và mẹ gặp phải hung đồ trong trang viện, trên đường về kinh lại phải trốn trong thôn ấp, sau đó con tới Thượng Thanh quản... Con đã thấy rất nhiều, cũng đã hiểu, cha muốn đổi phó với đám người đó không dễ dàng đâu.


Cha, để con đi tiễn sư phụ.
Cổ Minh Châu nói rồi nở một nụ cười, sau đó cùng Mạc Dương Minh sóng bước đi ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng lưng xách gấu váy chạy lon ton của con gái, Cố Sùng Nghĩa lắc đầu, con gái từ sau khi khỏi bệnh thì càng ngày càng nghịch ngợm.
Tiễn Mạc Dương Minh ra khỏi cổng lớn rồi, lúc này Cổ Minh Châu mới quay lại phòng khách.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Những chuyện này Châu Châu không cần phải nghe.


Vì sao ạ?
Cổ Minh Châu hỏi:
Cha sẽ nói với con chứ ạ?

Tất nhiên... là không. Cố Sùng Nghĩa hằng giọng, vốn dĩ là con gái nghe lén, sao giờ tự dưng ông lại cảm thấy chột dạ cứ như thể người làm sai là ông thế này?
Cố Sùng Nghĩa kiên nhẫn hỏi:
Cái gì?


Ngụy Tòng Trí hắng giọng, nhìn về phía lồng chim, mặt không đỏ, tim không đập mà quát lớn:
Kêu đi! Dưỡng binh một ngày dụng bình một giờ, kêu mau lên!


Ngụy Tòng Trí chạy vòng vòng xung quanh cái lồng chim, nhìn ngốc nghếch không chịu được.

sự kiên nhẫn của Cố Sùng Nghĩa đã bị bào mòn đến cực hạn,


Cha... cha cha cha...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.