Chương 420: Rất ngon


Bên trong thư phòng nhỏ ở phủ Hoài Viễn hầu.

Cổ Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân uống trà, cô phe phẩy đơn thuốc trong tay. Nhà họ Ngụy lại 8cho người mang một phần thuốc bổ sang, ngoại trừ những dược liệu bổ khí huyết ra còn có đầy đủ từ kê tùng, cá sao cho tới hạt kê.

Nếu làm vậy trong thời gian dài chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện ra. Trong tộc nhà họ Thân có người phát hiện ra manh mối, lại cộng thêm hải tặc của nhà họ Tu cảnh tỉnh nên vị Ngũ lão gia trong tộc nhà họ Thân kia bắt đầu điều tra việc này. Do đó, Khưu Hải cho người giết Thân Ngũ lão gia và người nhà họ Tu.


Khưu Hải suýt để lộ thân phận nên để tránh tình thế bất lợi, y đi theo làm tôi tớ được gả vào nhà họ Trương cùng với Thân thị. Mà ngay lúc ấy người của Khưu Hải cũng đã thăm dò xong trạm gác ở khắp các nơi, cho dù không có nhà họ Thân thì bọn chúng cũng có thể vượt qua được con đường ấy. Ước chừng đó cũng là lúc Viên Tri Hành và Khưu Hải cẩu kết đánh vào Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành, để tiện bề cho Khưu Hải âm thầm hành sự

Giống3 như thể sắp ăn Tết thêm lần nữa vậy.
Cổ Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Thật lòng phải cảm ơn Thái phu nhân suy nghĩ chu đáo đến thế9.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Dùng được thì tốt.
Biết được tin tức từ chỗ Sơ Cửu, hắn liền nhờ tổ mẫu gửi một xe ngựa sang, rồi lại bảo lô ma ma đ6i chuẩn bị một số đồ đạc.
Những tướng sĩ đã cùng Triệu lão tướng quân chinh chiến sa trường năm xưa, ngoại trừ những người đã chết ở Du Lâm Vệ ra vẫn còn không ít tướng sĩ bị cách chức và xét xử. Cho dù được giữ lại trong triều đình cũng sẽ bị chèn ép mọi đường, trong lòng bọn họ khó tránh nảy sinh sự oán giận đối với triều đình. Bây giờ cuối cùng chân tướng đã sáng tỏ, bọn họ cũng bằng lòng ủng hộ Trình phò mã.
Cổ Minh Châu hơi lo lắng:
Quả đúng như chúng ta dự đoán, đi đến trấn thủ phủ Vĩnh Bình cũng gặp muôn vàn nguy hiểm.

Cổ Minh Châu gần như lập tức nghĩ ra:
Ý đại nhân là phò mã gia?

Triệu lão tướng quân trấn thủ vùng Bắc Cương nhiều năm, bây giờ án oan đã được rửa sạch. Phò mã của công chúa Hoài Nhu là cháu ngoại của Triệu lão tướng quân, đi đến Bắc Cương có thể an ủi được lòng người nơi đó. Nếu không nhờ phò mã và Triệu thị kiên trì thì chẳng biết đến lúc nào vụ án oan này mới được điều tra rõ ràng.
Nói dứt lời, Cổ Minh Châu ngẩng đầu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Đại nhân, ta có đệ đệ rồi.

Cứ nghĩ tới là cô lại thấy vui vẻ. Cô có thể nhìn đệ đệ trưởng thành, quanh quẩn bên cạnh cha và mẹ cả ngày. Những thứ trước đây không có thì hiện tại cô đều có hết cả rồi.
Nằm về phía Đông Bắc của Đại Ninh là bộ lạc Ngột Lương Cáp, quan hệ giữa Đại Chu và Ngột Lượng Cáp lúc tốt lúc xấu. Năm xưa lúc ở Đại Ninh, Lương vương có qua lại thân thiết với bộ lạc Ngột Lương Cáp nên đã đổi được một khoảng thời gian yên bình. Khi ngự giá thân chinh Lương vương, Hoàng thượng từng chia binh lính ra tấn công bộ lạc Ngột Lương Cáp hòng mong giải quyết luôn mối họa đến từ các bộ lạc phía Đông Bắc luôn một thể.
Trận chiến ấy khiến bộ lạc Ngột Lương Cáp tổn thất nặng nề, chỉ thiếu chút nữa là Đại Chụ có thể bắt được thủ lĩnh của bọn họ. Mấy năm nay bộ lạc ấy sinh sôi nảy nở, con cháu đầy đàn, binh lực dần trở nên dồi dào.
Cổ Minh Châu chợt nhớ đến một chuyện:
Nghe Thái phu nhân nói, lúc mới sinh ra đại nhân còn bé hơn cả đệ đệ của ta.

Ngụy Nguyên Kham khẽ nhướng đôi mắt phượng lên, gò má ửng hồng:
Ta không biết, chắc là vậy đấy.
.
Ngụy Nguyên Kham không lên tiếng, chỉ yên lặng ngắm nhìn nụ cười của cô.
Cổ Minh Châu nói:
Ma ma quản sự bảo bây giờ mẹ chỉ có thể ăn trứng gà và hạt kê, qua ít ngày nữa mới có thể ăn canh, tới lúc đó thì kể tùng và cá sao có thể dùng được rồi.

Cố Minh Châu đáp:
Nếu như là dược liệu thì xe ngựa của đội buồn sẽ không quá đông, cũng không đi quá thường xuyên.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Cho nên nếu điều tra kỹ chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề đang giấu kín bên trong. Mỗi lần nhà họ Thần đi buôn bán đều sẽ có các đội buôn kết bạn đồng hành cùng bọn họ.

Đôi mắt Cố Minh Châu phát sáng:
Khưu Hải treo cờ hiệu của nhà họ Thân để mở đường cho các đội buôn kia, đây chính là lý do tại sao y muốn ở lại nhà họ Thân. Có tầng quan hệ của nhà họ Thân thì rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng thực hiện hơn. Có đội buôn có người mở đường cho bọn chúng, bọn chúng muốn vận chuyển thứ gì đi cũng được.

Nghĩ như thế thì quả là hiện nay Bắc Cương đang rất nguy hiểm. Nhà họ Lương của phủ Vĩnh Bình cũng đã bị triều đình xử theo luật, chẳng còn thứ gì cản trở bước đường của bọn người đó nữa.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cổ Minh Châu:
Ngoại trừ Đàm Định Phương ra thì vẫn còn một người có thể đến phủ Vĩnh Bình, mà khả năng cao là Hoàng thượng sẽ đồng ý.


Đại nhân đã ăn cơm tối chưa?

Ngụy Nguyên Kham lắc đầu, hôm nay có nhiều việc cần xử lý, Bành Lương gửi tin tức từ Đại Ninh về. Mỗi năm đều có không ít đội buôn đến Đại Ninh, những đội buôn có qua lại với nhà họ Lỗ đã vận chuyển hàng hóa thăng lên mạn Bắc. Ông ta nghi ngờ là vận chuyển cho người Thát Đát.
Cổ Minh Châu tiếp lời:
Thái phu nhân bảo, lúc con bé sức khỏe đại nhân không tốt nên đã uống không biết bao nhiêu thuốc.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham trong veo:
Bây giờ đã ổn hết cả rồi.

Ngụy Nguyên Kham nghi ngờ đám người kia đã cấu kết với bộ lạc Ngột Lương Các từ lâu, nếu như bọn chúng mượn dùng binh mã của bộ lạc Ngột Lương Cáp thì hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, Ngụy Nguyên Kham kể những thông tin điều tra được cho Cổ Minh Châu nghe:
Khưu Hải từng giúp đỡ nhà họ Thần kinh doanh một cửa hàng dược liệu, thường xuyên cho đội buôn đi khắp nơi vận chuyển dược liệu, con đường giao thương bọn họ đi qua nhiều nhất là đến Đại Ninh thu gom nhân sâm.

Ngụy Nguyên Kham tiếp lời cô:
Hàng hóa mà đám người Khưu Hải vận chuyển là dùng để mua chuộc bộ lạc Ngột Lương Cáp và người Thát Đát. Bọn chúng sẽ có được ngựa và người từ trong tay bộ lạc Ngột Lương Cáp và người Thát Đát.

Cổ Minh Châu nói:
Rất có khả năng thảm hoa Nghiêm bắt đầu điều tra từ Sơn Đông, phát hiện Khưu Hải có vấn đề, tiếp tục nương theo đó điều tra đến tận Đại Ninh.
Bây giờ bọn họ đang đi chung con đường mà thám hoa Nghiêm đã đi năm xưa. Sáu năm trời trôi qua, bọn chúng đã nuôi dưỡng được bao nhiêu binh mã rồi? Lôi kéo được bao nhiêu tay chân làm việc cho bọn chúng?

Đại nhân cũng phải cẩn thận.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Đàm Định Phương rất thông minh.
Ngụy đại nhân năm lần bảy lượt can thiệp vào kế hoạch của bọn chúng, bọn chúng sẽ âm thầm nghĩ cách đối phó với Ngụy đại nhân.

Ừm.

Ngụy Nguyên Kham đáp:
Ta có ngỏ lời với Trình phò mã rồi, ngài ấy bằng lòng đến đó.

Cổ Minh Châu gật đầu, đến lúc này rồi thì chỉ có toàn dân đồng lòng mới có thể vượt qua được ải khó.
Cổ Minh Châu gật đầu:
Đương nhiên là dùng được. Thái phu nhân là người từng trải, có kinh nghiệm nên chắc ch5ắn phải hiểu rõ hơn chúng ta. Lần này mẹ sinh đúng lúc ta đang ở trong cung, nếu không nhờ có Thái phu nhân giúp đỡ thì đã chẳng được thuận lợi như thế.

Nụ cười của cô thiếu nữ ấm áp như tia nắng, len qua song cửa sổ chiếu sáng tất cả mọi thứ trong phòng.

Chỉ cần nhìn thân thủ của đại nhân thôi là biết ngay, tất cả đã ổn rồi.
Nói rồi, Cổ Minh Châu lại gắp kỉ tử bên trong chén trà của Ngụy Nguyên Kham.
Khóe mắt Ngụy Nguyên Kham giật giật, hình như kĩ tử lần này được bỏ nhiều hơn lần trước mấy quả.
Ngụy Nguyên Kham dứt lời, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng. Cổ Minh Châu không biết nên nói gì mới được, ánh mắt lướt qua chiếc túi nơi eo của Ngụy đại nhân, có lẽ bên trong chiếc túi cộm lên ấy chữa không ít đồ đạc.

Ngụy Nguyên Kham đáp:
Mứt hoa quả mới làm đấy, nàng có muốn nếm thử không?


Cô muốn nếm thử nhưng Ngụy đại nhân lại không tháo túi xuống, lẽ nào muốn cô tự tay lấy sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.