Chương 421: Sống rồi


Ngụy Nguyên Kham nhìn cô gái đang ăn mứt hoa quả dưới ánh đèn, hắn phát hiện lúc ngừng lại cô thiếu nữ sẽ nhét đồ ăn vào miệng theo thói8 quen.


Một viên, hai viên, ba viên...

Cổ Minh Châu mím môi, dường như có một lớp nước đường đang bao bọc lấy mỗi khiế3n cho đôi môi cô dính lại, sau đó hai bờ môi lại chậm rãi tách ra.
Chiếc lồng sưởi bên trong phòng chảy khá đượm, hơi nóng tỏa 9ra khiến gò má của cô cũng hơi ửng hồng, đôi mắt sáng rực...
Tóm lại, cảnh tượng trước mắt chính là... tiểu thư thích ăn mứt hoa quả, vừa hay Ngụy đại nhân cũng thích, trùng hợp quá!
Không giống như tên Sơ Cứu trông giống như con khỉ hay đi theo Ngụy đại nhân, cả ngày chỉ biết lấy thịt bò khô ra lừa gạt cô. Ai thèm thích cái thứ khô khốc ấy chứ? Nghĩ rồi Báo Đồng lại lấy một miếng ra bỏ vào miệng, hình như mẻ lần này có vẻ thơm.

Ta đi đây.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy:
Trời sắp sáng rồi.

Cổ Minh Châu gật đầu, may mà đêm nay người trong nhà đều lo lắng, túc trực bên cạnh mẹ. Dương ma ma cũng không để ý tới căn thư phòng nhỏ này, nếu không chắc chắn bà ấy sẽ khóa nó lại.
Ngụy Nguyên Kham vươn tay ra, Cổ Minh Châu ngập ngừng đưa tay sang, hình như bàn tay của Ngụy đại nhân luôn nóng hơn tay cô một chút.
Hai người nắm tay bước đến cửa, cùng nhau ngẩng đầu ngắm nhìn trời cao. 1
Trình Dực trả lời:
Buổi thượng triều hôm nay con định tự xin đi đến Vệ sở phủ Vĩnh Bình.

Triệu thị kinh ngạc:
Con... con muốn tiếp nhận phủ Vĩnh Bình?


Ngon lắm.

Tay Cổ Minh Châu lại ngứa ngáy:
Vậy ta cũng nếm thử

Triệu thị hỏi:
Ngoại tổ phụ của con thua trận tại Bắc Cương, con làm vậy là vì ngoại tổ phụ à?
Trình Dực lắc đầu:
Không riêng gì việc đó, chí hướng của bản thân con cũng là như vậy.
Triệu thị ngước mắt nhìn:
Thể Công chúa thì sao?


Công chúa đồng ý rồi.
Trình Dực mỉm cười đáp:
Vẫn còn một chuyện nữa. Ban đêm Công chúa cảm thấy không khỏe nên đã mời thầy thuốc về phủ bắt mạch, khi nãy khám ra là hỉ mạch.

Triệu thị vừa vui mừng vừa bất ngờ:
Công chúa có hỉ rồi.
Đôi mắt Trình Dực càng sáng hơn, sau khi nghe được tin tức này, cõi lòng hắn càng thêm bình tĩnh, sự lo âu chôn dưới đáy lòng cũng biển đi đâu mất sạch.
Mẹ.
Trình Dực khom người hành lễ với Triệu thị:
Nếu con được tới phủ Vĩnh Bình, nhờ mẹ chăm sóc giúp đỡ cho Công chúa và đứa bé nhiều hơn.

Mau đứng lên đi.
Triệu thị tiến lên trước đỡ con trai:
Sao lại khách sáo với mẹ như vậy hả?
Nói đến đây, Triệu thị khẽ ngập ngừng:
Có điều khổ cực cho Công chúa rồi.

Tuy nói như thể nhưng Triệu thị vẫn không hề khuyên nhủ con trai thay đổi ý định mà chỉ dặn dò:
Vi Công chúa, vì đứa trẻ trong bụng Công chúa, con nhất định phải bình an trở về.

Hình như những thời điểm khác cô cũng thích nhấm nháp mứt hoa quả mà nhỉ?
Cổ Minh Châu khen:
Mứt hoa quả này ngon thật đấy.


Mẹ.
Trình Dực lên tiếng:
Người lại không ngủ được nữa à?


Không phải.
Triệu thị mỉm cười đáp:
Có lẽ là do thói quen của mấy năm nay, trước đây bạn trong bận ngoài không được ngủ, bây giờ rỗi rãi thì ngủ cũng ít.
Triệu thị nhìn con trai bằng ánh mắt quan tâm:
Dực ca nhi dậy sớm thế này làm gì đấy?

Bành Lương theo người nhà họ Ngụy đến Đại Ninh, ngoài để điều tra vụ án thì một phần cũng là vì bà, nghĩ đến đây cây kim trong tay Triệu thị đâm trúng ngón tay bà.
Bà đau đến mức rụt tay lại, trong lòng luôn có dự cảm không lành.
Triệu thị may vá cả đêm, ngẩng đầu lên nhìn thấy trời sắp sáng rồi. Có lẽ là mấy năm nay chạy tới chạy lui đã thành quen, bà không thích ứng được với cuộc sống bên cạnh luôn có người theo hầu nên bà đã đuổi tôi tớ ra ngoài hết từ lâu.
Bành Lương rời kinh thành đã lâu, ngay cả Tết cũng chẳng thấy về. Mấy năm qua tuy rằng bọn họ không phải là phu thê nhưng cũng đã sống qua ngày cùng nhau. Mỗi lần đến Tết bà đều khó tránh cảm giác buồn bã vì nhớ Dực ca nhi, Bành Lương sẽ đốt trúc trong nhà để dụ những đứa trẻ ở xung quanh đến, nhìn thấy lũ trẻ vui đùa, trong lòng bà cũng được an ủi hơn nhiều.
Nhìn mẹ đứng dưới ánh đèn, Trình Dực chỉ cảm thấy tuy hai hàng tóc mai của bà đã lấm tấm hoa râm, những ánh mắt và nét mặt vẫn giống hệt như trong ký ức thời thơ bé của hắn.
Dịu dàng và hiền từ hệt như xưa.
Trình Dực gật đầu:
Cha con nhà họ Lương bị bắt, phủ Vĩnh Bình đang loạn, triều đình muốn phái người đến đó. Tuy rằng có quan viên đến Bộ Lại đề xuất đi rồi nhưng phần lớn bọn họ là người của phe Quý phi, nếu như con tự xin có lẽ Hoàng thượng sẽ đồng ý.

Triệu thị biết sớm muộn gì Dực ca nhi cũng sẽ làm những việc mà hắn muốn làm, tính tình của Dực ca nhi rất giống với cha.
Cổ Minh Châu lấy một miếng cho vào trong miệng, cảm nhận được rồi, hình như là vị của hoa quế.
Bảo Đồng ghé đầu sang nhìn hai người dưới ánh đèn. Câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Bỗng nhiên Bảo Đồng cảm thấy ngôn từ của mình nghèo nàn quá, chẳng tìm được từ nào để diễn tả cả. Lúc tiểu thư đọc sách cô cũng đứng bên cạnh xem cùng, xem nhiều đến mức mệt mỏi, mí mắt không nhấc lên được. Cô cứ tưởng bản thân đầy một bộ chữ nhưng mỗi lần cần dùng đến thì dường như trong đầu lại chẳng có gì hết.

Mẹ đừng vội đáp lời.
Trình Dực nói:
Mẹ có thể suy nghĩ cẩn thận. Con và Công chúa đều có ý như vậy. Mẹ trải qua biết bao nhiêu việc, có một số chuyện không cần phải lo lắng kiêng dè nữa.

Nói dứt lời, Trình Dực khom người hành lễ rồi rời đi. Nghe tiếng bước chân của con trai mỗi lúc một xa, Triệu thị chậm rãi bước đến ngồi xuống dưới chiếc giường sưởi, đưa tay kéo chiếc áo bị nhét xuống dưới khăn trải giường ra. Nghĩ đến việc con trai sắp sửa đến phủ Vĩnh Bình, một lúc lâu sau Triệu thị vẫn chưa hoàn hồn trở lại. Hài cốt của cha và các tướng sĩ chết trận ở Du Lâm Vệ vẫn chưa được đưa về an táng, con trai bà lại sắp đến Vệ sở lĩnh binh, có thể sẽ phải đối mặt với loạn lạc ở Đại Ninh.

Mẹ vẫn chưa ngủ sao?
Tiếng Trình Dực vang lên bên ngoài cửa.
Triệu thị hoảng loạn giấu chiếc áo trong tay xuống dưới khăn trải giường, sau đó sửa sang lại quần áo trên người, đợi Trình Dực bước vào trong phòng.
Ngụy Nguyên Kham bang chén trà trước mặt lên uống một ngụm. Nếu ch6én trà này lạnh thì tốt quá.

Đại nhân.
Một lúc lâu sau Cổ Minh Châu mới sực tỉnh, phát hiện trong lúc đang suy nghĩ về tình t5iết vụ án, bản thân đã ra tay với chiếc túi treo ngay eo của Ngụy đại nhân rồi:
Ta có thói quen ăn vặt trong khi suy luận tình tiết vụ án.

Lúc chuẩn bị quay đầu, Trình Dực nhìn thấy góc áo bị nhét dưới tấm chăn trải giường, chợt nhớ đến điều gì đó:
Mẹ, nếu như mẹ bằng lòng đi bước nữa, đợi chúng con từ Bắc Cương về rồi, con sẽ lo liệu cho mę.

Triệu thị thay đổi sắc mặt, vội vã muốn từ chối.
Nghĩ đến đây, Triệu thì lập tức dẹp tan những lo lắng và sợ hãi trong lòng, bà dặn nha hoàn múc nước rửa mặt, đợi Dực ca nhi đi rồi, bà liền đến an ủi Công chúa. Giờ phút này, người cần được quan tâm nhất là Công chúa.
Trong một con hẻm bên ngoài kinh thành. Một ông lão đang ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, lẽ ra mỗi ngày vào thời điểm này ông đang bận rộn chuẩn bị hàng tạp hóa, bày biện một số vật vụn vặt, những dụng cụ lộn xộn lên trên chiếc xe đẩy của mình rồi đi khắp hang cùng ngõ hẻm chào mời mới đúng.
Mọi người đều bảo thời khắc trời sắp sáng nhưng vẫn chưa sáng là lúc bầu trời tối nhất, song giờ phút này trăng sáng lại nhô cao. Ngụy Nguyên Kham chợt nhớ ra hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, vừa khéo đèn hoa trong viện tử nhà họ Cố đã được thắp, hắn và cô cùng nhau đứng ngắm đèn.
Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn Châu Châu đứng bên cạnh, cô thiếu nữ hơi ngẩng đầu, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Trình Dực và Triệu thị nhìn nhau, một lúc lâu sau Trình Dực mới đáp:
Con nhớ rồi.


Đi đi.
Triệu thị rụt tay về:
Đến lúc lên triều rồi.

Ngụy Nguyên Kham đợi một lúc lâu, cô thiếu nữ bên cạnh mới nói:
Đại nhân... Nhiếp Thầm đã gửi hóa đơn cho huynh chưa?

Rồi.
Ngụy Nguyên Kham đáp lại. Cổ Minh Châu nói một cách nghiêm túc:
Ta có tính lại tờ hóa đơn đó rồi, không sai được đâu.

Ừm.

Quả nhiên đại nhân vẫn hào phóng như thế.

Vậy à?
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Mùi vị thế nào?
Lẽ nào Ngụy đại nhân vẫn chưa nếm thử? Cố Minh Châu lại mím môi. Thật ra cô cũng quên mất nó có mùi vị thế nào rồi, nếu như được thử lại miếng nữa thì biết đâu có thể nhớ ra. Suy nghĩ như thế, ngón tay thon dài lại mở chiếc túi ra một cách thuần thục, thó lấy một miếng mứt bên trong túi. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi đưa miếng mứt đến bên miệng Ngụy Nguyên Kham trước. Sau đó nhìn Ngụy Nguyên Kham bằng ánh mắt lấp lánh tràn đầy đợi mong:
Ngon không?

Rõ ràng là đồ ăn của Ngụy đại nhân nhưng vẫn phải để cô hỏi dò.
Hừm, nếu như huynh ấy để số mứt trong túi lại đây thì càng tốt.
Phủ công chúa Hoài Nhu.
Ông ăn gió nằm sương bao nhiêu năm nên da mặt vô cùng thô ráp, trên trán có mấy nếp nhăn sâu hoắm, gương mặt trông có vẻ già nua hơn số tuổi thực tế của ông nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.