Chương 428: Giao hẹn
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1964 chữ
- 2022-02-06 09:20:53
Cố Sùng Nghĩa cũng có lo lắng như vậy, cũng may Mạc chân nhân đã đưa tin vào cung, bất luận là Thái hậu nương nương hay Hoàng hậu n8ương nương đều sẽ có sự đề phòng.
Thái hậu nương nương đồng ý giúp đỡ, cung Khôn Ninh xảy ra chuyện cũng sẽ chia tay cứu g3iúp. Có điều thủ đoạn của những người kia cực kỳ thâm độc, bọn họ đã bày mưu tính kế mười mấy năm trời, tại mặt phủ khắp nơi, khó 9lòng phòng bị, lại thêm biển số là phe phái Quý phi...
Vừa nói, Thôi Trinh vừa đưa hộp cơm trong tay cho cậu bé:
Cầm đi, làm tốt những việc nên làm tốt.
Hai mắt Trâu Tương đỏ au, Thôi Trinh đứng trước mặt cậu bé như một bức tường đè nặng lên cậu. Thân phận, giáo dục gì đó cậu đều không cần.
Cổ Minh Châu nói:
Nhân tiện đại ca mang hộp cơm đi luôn đi, trong đó đựng thuốc và canh cho di mẫu dùng.
Thôi Trinh cũng từng nghĩ nên mang thứ gì đó cho Trâu Tương nhưng trong lòng hắn biết Trâu Tương sẽ không cần, vả lại bây giờ Trâu Tương ở phủ Hoài Viễn hầu, sách vở đồ dùng chắc nhà họ Cố đều đủ cả. Trâu Tương còn quá nhỏ nên không dùng được áo giáp và đạo thường kiểm kích mà tổ tiên từng dùng trong phú Định Ninh hầu, thế nên hắn chẳng mang theo gì.
Thôi Trinh nhìn cậu con trai nhỏ đang nhe nanh múa vuốt:
Thế nào? Con còn muốn giết ta sao? Tuy ta có lỗi với con và mẹ con nhưng suy cho cùng ta vẫn là cha con, dẹp ngay cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo của con lại! Chờ ta xử lý xong chuyện trong nhà thì về nhà họ Thối với ta, không được gây thêm phiền phức cho nhà họ Cổ nữa.
Nhìn gương mặt Thôi Trinh, lửa giận Trâu Tương kìm nén trong lòng đã lâu xông thẳng lên óc, cậu bé bướng bỉnh nói:
Đừng hòng! Cả đời này ông cũng đừng mơ đón được ta về, ta thà chết cũng sẽ không nhận ông!
Cơ thể Thôi Trinh không mảy may nhúc nhích, dường như hộp cơm trong tay cũng không hề lắc lư. Trâu Tương sững sờ ngẩng đầu nhìn gương mặt u ám của Thôi Trinh.
Thôi Trinh thản nhiên nói:
Muốn đẩy được ta thì lớn thêm mười năm nữa.
Bây giờ thấy Châu Châu chuẩn bị hộp cơm này... Thôi Trinh không muốn đưa tay nhận lấy. Từ trước tới nay Định Ninh hầu chưa từng làm chuyện như vậy, đúng là hắn sai, nhưng đây không phải là cách hắn thể hiện sự áy náy. Hắn biết mình nợ Diêu Thanh và Trâu Tương, hắn cũng đã nghĩ xem phải bù đắp thế nào. Hắn sẽ dốc sức bồi dưỡng Trâu Tương, dạy Trâu Tượng quyền cước, cưỡi ngựa bắn cung. Nếu như Trâu Tương đồng ý vào quân doanh, hắn cũng sẽ hết lòng truyền thụ chuyện chinh chiến, lãnh binh. Gia nghiệp phủ Định Ninh hầu đương nhiên sẽ không thiếu phần của Trâu Tương. Hắn đã cho người đến Thiểm Tây, đón mẹ Trâu Tương về nhập táng vào phần mộ tổ nhà họ Thôi, để nàng ấy được con cháu thờ cúng một cách danh chính ngôn thuận.
Hôm nay hắn vốn định chỉ đứng từ xa nhìn Trầu Tương.
Đại ca phải đi rồi ạ?
Cố Minh Châu cười hỏi.
Thôi Trinh đáp:
Ta tới tiểu viện thăm Tương ca nhi trước đã.
Dứt lời, hắn trông thấy bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một hộp thức ăn.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu, không nói gì nhiều. Thật ra lúc Thôi Trinh đến đây, ông đã đoán được Thôi Trinh sẽ đi tìm Ngụy Nguyên Kham mà không cần ông đứng giữa chuyển lời giúp. Cho dù giữa Thôi Trinh và Ngụy Nguyên Kham có ân oán gì ông không biết nhưng vào lúc này, bọn họ cũng sẽ gác lại hiềm khích lúc trước.
Lúc ở Thái Nguyên, Thôi Trinh đã làm rất tốt. Suy cho cùng kể cả phủ Định Ninh hầu có loạn hơn nữa, Thôi Trinh cũng là vị tướng có tài thao lược, hắn sẽ không bỏ bê đại cuộc.
Đi thăm Tương ca nhi một lát đi.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Trâu Lâm thì cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, trong lòng Tương ca nhi rất buồn, cháu đi an ủi nó mấy câu. Thằng bé còn nhỏ đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, âu cũng chẳng dễ dàng gì.
Ánh mắt Thôi Trinh trở nên sâu thẳm. Để không bắt dây đồng rừng, phối hợp với Ngụy Nguyên Kham bắt người, xem ra hẳn phải đi gặp Ngụy Nguyên Kham một lần. Tuy hắn rất không muốn qua lại với Ngụy Nguyên Kham nhưng trong vụ án này, hắn chỉ là một mắt xích trong đó, người thực sự năm đại cục trong tay là Ngụy Nguyên Kham.
Thôi Trinh đứng lên:
Cháu đi gặp Ngụy thông chính một lát.
Còn về Thôi Trinh, với tư cách là Châu Như Quân, bất kể là Thôi Trinh tự cao tự đại hay là bị lợi dụng thì hắn cũng đã nhận được bài học từ chuyện này, thế nên những chuyện kia cô đều xem như mây khói thoảng qua. Với tư cách là Cổ Minh Châu, Thôi Trinh có lòng săn sóc người biểu muội này, đây cũng coi như sự báo đáp của cô.
Còn một điểm quan trọng nữa, đó là cho dù Thôi Trinh có rất nhiều khuyết điểm nhưng được cái tâm chính trực, có một tướng lĩnh trấn thủ biên cương như hắn, coi như là phúc của bách tính muôn dân.
Đi đâu đấy?
Tiếng Thôi Trinh vang lên:
Cầm hộp thức ăn này về đi.
Trâu Tương không nhúc nhích. Thôi Trinh nói:
Đừng làm muộn giờ di nãi nãi con dùng thuốc.
Thôi Trinh đáp lời, lần này hắn tới phủ Hoài Viễn hầu cũng là muốn gặp Thôi Tương một lát.
Thôi Trinh đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Cổ Minh Châu ở ngay gian ngoài. Châu Chấu ngồi trên ghế lật xem sổ sách. Thôi Trinh dừng bước, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu, đến khi Cổ Minh Châu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chăm chủ của hắn.
Thôi Trinh thản nhiên nói:
Vậy con muốn làm gì? Tự lập môn hộ à? Nhóc con không biết tự lượng sức mình, chẳng phải vẫn phiền nhà họ Cổ giúp đỡ hay sao? Cuối cùng con vẫn sẽ quay về nhà họ Thôi mà thôi, luẩn quẩn một vòng lớn như thế, đơn giản chỉ là khiến lòng con thấy thoải mái hơn. Con nghĩ không cần ta giúp đỡ cũng có thể trưởng thành nên người, tương lai sẽ thắng được ta. Nhưng từ khi thân phận của con bị vạch trần, con và Trâu Tương đã khác hẳn nhau rồi, sự giáo dục sau này con nhận được cũng sẽ khác.
Con còn quá nhỏ, không hiểu mấy chuyện này. Một thời gian nữa ta sẽ đón con về, có gì cha con chúng ta có thể về nhà họ Thôi rồi từ từ nói tiếp.
Nghĩ đến đây, Cố Sùng Nghĩa bèn nói:
Những chuyện này không thể đo6án trước được, hiện tại chỉ có thể dốc toàn lực tranh thủ chớp thời cơ trước.
Thôi Trinh khẽ gật đầu, trong tay hắn đang 5nắm giữ chứng cứ Thôi Vị lôi kéo tướng sĩ, từ đó có thể nhìn ra ý đồ mưu tính Đại Đồng của Thôi Vị. Nhưng Thôi Vị cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ đứng sau, chỉ đối phó với Thôi Vị thì không hề có tác dụng gì. Cố Sùng Nghĩa nói:
Hy vọng bên phía Ngụy tam gia tất thảy đều thuận lợi.
Trâu Tương định xuống nhà bếp xem thử thuốc của Trâu Lâm thị đã sắc xong hay chưa, thế nhưng vừa ra đến cửa đã trông thấy một bóng người cao lớn bước về phía này.
Bóng người kia thẳng tắp đĩnh đạc, bước đi nhanh mà vững vàng, trong tay xách một chiếc hộp đựng cơm, hộp cơm không hề lắc lư, dù bên trong có đựng canh cũng sẽ không sóng sinh ra ngoài.
Trâu Tương nhớ đến cảnh minh cẩn thận từng li từng tí bưng hộp cơm, dè dặt bước từng bước một thì không khỏi sinh lòng hâm mộ. Có điều cảm giác ngưỡng mộ đó chỉ thoáng hiện lên rồi vụt tắt, biến thành căm ghét và oán hận.
Trâu Tương toan trở về phòng, không để ý đến người kia.
Dù sao Trâu Tương cũng vẫn là trẻ con, nghe được đầu đuôi câu chuyện mẹ mình bị hãm hại, trong lòng cậu bé càng căm hận Thôi Trinh. Trước mặt Trâu Lâm thị và Cố đại tiểu thư, cơn giận ấy còn có thể đè nén lại được. Nhưng nghe những lời Thôi Trinh vừa nói, thấy hắn đứng từ trên cao sắp xếp xong xuôi mọi việc cho cậu, lông tơ trên người Trâu Tương dựng đứng cả lên, chỉ một lòng từ chối và phản kháng.
Thôi Trinh đừng mơ xử lý được cậu như đã xử lý mẹ!
Bây giờ Châu Châu đã chuẩn bị hộp cơm, hắn phải xách hộp cơm đến, chẳng khác nào có ý tìm lý do đến làm thân, lấy lòng. Thôi Trinh không biết nên chung sống với con trai như thế nào. Trước khi thân thể của Trâu Tương được tiết lộ, hắn chưa từng có con, không biết người làm cha nên như thế nào, điều duy nhất hắn có thể tham khảo trong đầu chỉ có hình ảnh cha đốc thúc hắn chuyên tâm rèn luyện quyền cước.
Thôi Trinh bước tới, cuối cùng vẫn vươn tay cầm lấy quai xách hộp cơm. Hộp cơm nhẹ bẫng như thể một trận gió thổi qua là bay đi mất, thế mà trong tay Thôi Trinh, nó lại nặng tựa nghìn cân. Cổ Minh Châu nhìn bóng lưng Thôi Trinh, cô giúp đỡ chuyện này đa phần là vì Trâu Tương, hy vọng Trâu Tương có thể vượt qua nỗi đau Trâu Lâm thị qua đời.
Trâu Tương không nhận lấy hộp thức ăn, ngược lại, cậu bé dồn hết sức lực đẩy Thôi Trinh ra, như thể muốn chứng minh mình có sức để phản kháng. Cậu bé nghiến chặt hai hàm răng, tập trung toàn bộ sức lực vào hai tay.
Bàn tay cậu kêu đánh
bốp
một cái như vừa chạm phải núi đá rắn chắc, nhưng rõ ràng đó chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.
Trâu Tương là con trai của Thôi Trinh, đương nhiên không thể gọi Trâu Lâm thị là mẹ nữa, luận vai vế, Trầu Tương phải gọi Trâu Lâm thị là di nãi nãi hoặc tộc di nãi.
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Trâu Tương lập tức bùng lên:
Đó là mẹ của ta, không phải di nãi nãi gì hết, nếu ông còn nói như vậy...
Không cần.
Một lúc lâu sau Trâu Tương mới lấy lại tinh thần, cậu bé nói bằng giọng điệu non nớt mà quật cường:
Hai năm là đủ rồi.
Trâu Tương thầy Thôi Trinh liếc nhìn mình, Thôi Trinh không nói gì nhưng rõ ràng biểu cảm trên gương mặt hắn là đang coi thường cậu. Trâu Tương vô thức ưỡn thẳng lưng, dùng tay áo lau sạch nước mắt và mồ hôi hóa thành nước mũi trên mặt, không muốn mình trong hèn yếu trước mặt con người này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.