Chương 435: Huyết thư
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1694 chữ
- 2022-02-06 09:21:11
Điện Dưỡng Tâm chìm trong bầu không khí hoảng loạn, Viện sứ Thái Y viện thở hồng hộc chạy vào đại điện.
Hoàng để nằm t8rên giường đệm trong nội phòng, Viện sự điều chỉnh lại nhịp nhỏ của mình cho dịu xuống, run tay bắt mạch cho Hoàng thượng. Ho3àng thượng vì can hỏa vượng dẫn tới tình trạng nguy cấp, cần phải uống thuốc để chế can thanh nhiệt, Viện sứ mau chóng căn dặ9n ngày hòa tan thuốc mật cho Hoàng thượng uống.
Sau một hồi bận rộn, tình hình Hoàng đế dường như đã khá lên nhiều, đ6ang chuẩn bị ngồi dậy lên triều.
Sau khi Ngụy Nguyên Kham ra khỏi cung, đổi một bộ y phục khác liền chạy ngay tới phủ của công chúa Hoài Nhu. Hắn vẫn còn mấy câu muốn dặn dò phò mã, lát nữa Long Cấm Ủy sẽ tới nhà họ Ngụy giám sát hắn. Hắn không sợ Hoàng đế nghi ngờ mình, hắn ở lại trong kinh là vì muốn đối phó với Đàm Định Phương và Lương vương đang đứng đằng sau.
Ngụy Nguyên Kham dừng ngựa trước cổng phủ của công chúa Hoài Nhu. Phò mã Trình Dực đã đứng đợi trước cổng từ sớm, hai người cùng nhau đi vào trong thư phòng.
Thánh chỉ còn chưa tới, nhưng Trình Dực đã đoán được kết quả.
Hai người lại một lần nữa đứng trước bản đồ của Bắc Cương. Trình Dực giơ cây đèn trong tay lên, chiếu sáng phủ Vĩnh Bình.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Hoàng thượng sẽ bảo phò mã tới chỉnh đốn Vệ sở, sau khi phò mã tới phủ Vĩnh Bình phải bố trí phòng bị, chuẩn bị sẵn tinh thần đánh trận.
Tuy mùa này không có lợi cho chinh chiến, nhưng mấy năm nay Trịnh Như Tông đã tích trữ đủ nhiều lương thảo, cộng thêm dự phòng ở Vệ sở Đại Ninh của Đàm Định Phương, đối với bọn chúng mà nói thời tiết không phải là cản trở. Ngược lại phủ Vĩnh Bình đại loạn, đối với bọn chúng lại là cơ hội nghìn năm hiếm gặp, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Hoàng đế đứng dậy bước lên phía trước. Ông ta là Hoàng đế của Đại Chu, đừng hòng chơi đùa ông ta!
Hoàng để lạnh lùng dặn dò:
Vậy thì đi xem thử, xem thử xem rốt cuộc Hoài vương có làm như vậy không.
Hoàng để nói rồi đưa mắt nhìn Long Cẩm Ủy đang tiến vào nội điện:
Nhớ kỹ, nếu Hoài vương không làm được... thì các ngươi cũng không được thả nó rời đi.
Đứa con một lòng muốn mưu phản tính kế ông ta như thế thì chi bằng không có còn hơn.
Hoàng thượng
Hà Viện quỳ trên mặt đất:
Đó là Hoài vương gia cho người đưa tới tay lão thần, bảo lão thần dâng bức huyết thư này lên cho Hoàng thượng. Hoài vương nói mình bị người ta hãm hại, giờ đây đám người đó lại xuống tay một lần nữa, muốn đưa ngài ấy ra khỏi kinh thành. Ngài ấy tương kế tựu kể thay triều định dẫn dụ đám người đó ra, tất cả những kẻ lấy danh nghĩa của ngài ấy để khởi binh đều là loạn thần tặc tử, xin triều đình hãy thẳng tay trụ sát.
Hoài vương gia còn nói, nếu Hoàng thượng phải binh mã tới truy kích, ngài ấy sẽ tùy thời cơ mà hành động, nghĩ cách rời khỏi đám người đó. Nếu không thành... Vương gia thà chết, cũng tuyệt đối không để mình biến thành con tin trong tay đám người đó.
Huyết thư của Hoài vương viết rất vội vàng, có thể thấy khi ấy thời gian gấp gáp, nhưng tổng thể chỉ muốn nói một điều, Hoài vương rời kinh là bị người ta tính kể.
Hoàng thượng, Tủ đô Ngự sử Đô Sát Viện Hà Viện có một tấu.
Hôm nay không b5iết làm sao mà mật tấu ào ào đổ tới dồn dập, Hoàng Xương thấy tình trạng Thiên gia như thế, không biết có nên đưa hộp đựng mật tẩu tới hay không.
Hoàng Xương thấp giọng nói:
Hoàng thượng, hay là người nghỉ ngơi một lát, lấy long thể làm trọng.
Đem tới đây,
Hoàng đế thều thào:
Đem cái hộp tới đây.
Ông ta vẫn muốn xem xem còn có chuyện quan trọng gì mà lại có thể kinh động đến cả một Tủ đô Ngự sử.
Hoàng để nắm chặt huyết thư trong tay, nội dung trong phong huyết thư này của Hoài vương lại khá phù hợp với dự đoán của Ngụy Nguyên Kham.
Hoài vương rời kinh, kinh thành đại loạn, bọn chúng sẽ nhân cơ hội này hành sự.
Hoàng để không muốn tin những chuyện này đều là do Lương vương âm thầm mưu tính, nhưng giờ đây lại càng lúc càng nhiều chứng cứ bày ra trước mắt.
Trình Dực gật đầu:
Ta biết.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục:
Thân phận của Trịnh Như Tông bị vạch trần, Hoàng thượng nghi ngờ Lương Vương, sẽ phải binh mã đến Đại Ninh và Liêu Đông điều tra. Thể nào bọn chúng cũng sẽ bại lộ, tiếp tục đợi cũng không có ý nghĩa gì, cho nên chi bằng trước khi triều đình phản ứng kịp, lấy được càng nhiều đất đai biên cương thì đối với bọn chúng mới cùng có lợi.
Ma ma quản sự thắp thêm vài ngọn đèn khiến thư phòng trở nên sáng sủa hơn.
Ý chỉ đã đến.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu với Trình Dực:
Phò mã gia đi đường thuận lợi.
Trên mặt Trình Dực lộ ra một nụ cười:
Ngụy tam gia cũng vậy, đừng để rơi vào bẫy của đám người Đàm Định Phương.
Ngụy Nguyên Kham hiếm khi nói thêm mấy câu với Trình Dực:
Nghe nói Công chúa đã có hỉ, còn chưa chúc mừng Công chúa và phò mã gia.
Trình Dực mỉm cười, hắn sắp làm cha rồi, hắn muốn trở thành một hòn núi cao trước mặt con cái, một hòn núi cao trần giữ tiền phương, sừng sững không đổ.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Nếu chiến sự nổ ra, muộn nhất là ba ngày sau binh mã của triều đình chắc chắn sẽ đuổi tới.
Ngụy Nguyên Kham và Trình Dực nhìn nhau, cho dù là bao nhiêu binh mã tới cũng không giữ nổi Đại Ninh, nhưng phải nghĩ cách giữ cho được phủ Vĩnh Bình, ít nhất là trong vòng ba ngày.
Quản sự tiến vào phòng bẩm bảo:
Phò mã gia, trong cung có người tới.
Hoàng đế ngồi dậy, giơ tay ra nhận lấy cái hộp Hoàng Xương trình lên, tự tay cầm chìa khóa tra vào ổ rồi mở hộp ra.
Hoàng Xương đứng ở gần nhất há to miệng, suýt nữa kêu lên thành tiếng, bởi vì bên trong hộp để một phong huyết thư. Trước mắt Hoàng để lại mờ mịt, cơn đau đầu kịch liệt lại ập tới, mãi một lúc sau ông ta mới kiên định mở bức huyết thư ra xem.
Gần như đồng thời, Hà Viện cũng được đưa vào trong đại điện.
Trong mắt Trình Dực dường như cũng nhen lên ánh lửa.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trước mắt không có đủ chứng cứ hướng về phía Đàm Định Phương, Hoàng thượng sẽ không cắt cử quá nhiều binh mã cho phò mã gia, nhưng kết hợp với binh mã của Vệ sở phủ Vĩnh Bình cũng không phải là không đủ sức đánh một trận. Ta đã viết mấy phong thư cho tướng lĩnh quen thân với nhà họ Ngụy, bọn họ sẽ trợ giúp phò mã gia cùng kháng địch...
Trình Dực nhìn bản đồ của Vệ sở phủ Vĩnh Bình, bên tai lắng nghe lời Ngụy Nguyên Kham.
Trình Dực đi tiếp chỉ, từ sớm Công chúa Hoài Nhu đã bắt đầu chuẩn bị hành trang cho phò mã.
Ma ma quản sự bước vào phòng bẩm báo tin tức:
Ngụy tam gia đã đi rồi.
Công chúa Hoài Nhu gật đầu. Ngụy tam gia lén lút tới gặp phò mã là muốn cùng phò mã thương nghị chuyện quân trấn thủ phủ Vĩnh Bình. Công chúa nhìn sang ma ma quản sự:
Sao thế?
Ma ma quản sự ngập ngừng muốn nói lại thôi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới quyết định nói:
Lúc nô tỳ ở bên ngoài hầu hạ, nghe thấy phò mã gia nói chuyện với Ngụy tam gia.
Công chúa cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại:
Có chuyện gì? Đâu phải lần đầu tiên Ngụy tam gia tới đây, lúc trước không phải bà nói Ngụy tam gia rất tài giỏi, giúp đỡ phò mã không ít hay sao?
Ma ma quản sự nói:
Đó là trước đây, tối nay nô tỳ lại cảm thấy Ngụy tam gia tuổi còn quá nhỏ khó tránh khỏi suy tính không được chu toàn.
Công chúa Hoài Như nhìn bọc hành lý nho nhỏ trong lòng, bàn tay vô thức vuốt ve, nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc. Nàng từng nghe phò mã nói, Ngụy tam gia vô cùng lợi hại.
Công chúa hỏi:
Vì sao?
Ma ma quản sự mím môi:
Ngụy tam gia và phò mã luôn nói là phải thủ thành, nhưng lại không nhắc tới chuyện nếu không giữ được thì phải làm sao?
Bàn tay Công chúa hơi khựng lại, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, nàng vờ như không có chuyện gì cụp mắt xuống, nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình:
Thế thì có gì là lạ, cũng đều thể còn chưa đánh trận đã nghĩ đến chuyện bại trận rút lui chử
Công chúa Hoài Nhu cúi đầu né tránh ánh nhìn của ma ma quản sự, nàng cảm nhận được rõ rệt giọt nước mắt bị mình cưỡng ép nuốt xuống. Phò mã và Ngụy tam gia không nhắc tới chuyện không giữ được thành thì sẽ thế nào. Bởi vì căn bản không cần phải nói, nếu không giữ được thì phò mã cũng sẽ không còn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.