Chương 434: Tróc nã


Hoàng đế gắng sức nuốt thứ trong miệng xuống, cố duy trì sự uy nghiêm của Thiên gia trước mặt chúng thần, ông ta không thể8 chỉ vì một câu nói có liên quan đến Lương vương mà loạn thần rối trí, nhưng lục phủ ngũ tạng như thể bị người ta dùng lử3a thiêu đốt.

Sao Lương vương có thể bày mưu tính kế tất cả những thứ này ngay trước mắt ông ta được?

Khôn9g thể nào!
Lúc nãy Ngụy Nguyên Kham có nói chuyện này có liên đới tới Bộ Binh và Đô Sát Viện, thì ra người mà hắn ám chỉ là Đàm Định Phương.
Nếu như Ngụy Nguyên Kham không nhắc đến Trịnh Như Tông và Lương vương trước thì Hoàng đế tuyệt đối sẽ không vì một câu nói này mà nảy sinh nghi ngờ đổi với Đàm Định Phương. Hoàng đế nói:
Trần Duy Thành có ý đồ hãm hại Đàm Định Phương, còn chôn hỏa khí trong trang viện, vụ án này cũng do chính tay các ngươi điều tra ra, giờ các ngươi lại lật mặt nói Đàm Định Phương là con trai của Trịnh Như Tông?

Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Trần Duy Thành quả thực đã làm ra không ít chuyện ở Bộ Binh, bao gồm cả trong vụ án của Triệu lão tướng quân. Trần Duy Thành nói những việc này đều là vì Lương vương và
Dứt lời, Hoàng để chuyển ánh mắt sang gương mặt của Thôi Trinh:
Định Ninh hầu tạm thời tới Hoài Lai Vệ, không có ý chí của trẫm không được tới Đại Đồng.

Ông ta sẽ phải Long Cấm Ủy đi tróc nã Thôi Vị, sau khi bắt được người, thẩm vấn xong xuôi mới quyết định xem có nên thả Thôi Trinh về Đại Đồng thu dọn tàn cục hay không.
Thôi Trinh nhận lệnh.
Lương vương chết rồi, ông ta còn đích thân tới nhận diện thi thể, bởi vì gương mặt người đó khi ấy nhem nhuốc toàn máu là máu, ông ta còn lệnh cho thuộc hạ dùng nước xối cho sạch sẽ.
Không sai, gương mặt này chính là của Lương vương. Khi tiến hoàng vẫn còn sống, Lương vương từng bị thương khi chinh chiến ở Đại Ninh, vết sẹo trên trán vẫn còn, vết sẹo giống y hệt lẽ nào cũng có thể làm giả được hay sao? Giết chết Lương vương rồi, ông ta còn xử chết toàn bộ ba đứa con của Lương vương. Lương vương và các con đều đã chết, Trịnh Như Tông còn tham mưu cho ai nữa?
Hoàng thượng
Tô Phủ nói:
Trịnh Như Tông đã có thể giả chết, vậy Lương vương liệu có phải cũng...

Trịnh Như Tông giả chết trước khi triều đình chinh phạt Lương Vương, nếu như tất cả những chuyện này đều đã được sắp xếp từ trước, vậy thì đối với Tân chinh phạt cuối cùng của triều đình, Lương vương hắn cũng phải có chuẩn bị.
Hoàng để quay sang phủ doãn Thuận Thiên Tô Phủ:
Lệnh cho Tô Phủ, Kiều Tung cùng Long Cẩm Ủy tróc nã đám người Trịnh Như Tông.

Tô Phủ đáp vâng.
Hoàng để lại nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Sau khi bắt được phạm nhân, Ngụy Nguyên Kham cùng quan viên của Đại Lý Tự, Bộ Hình và Đô Sát Viện tới đại lao Bộ Hình hội thẩm.

Hoàng để nghe thấy câu này thì không lên tiếng. Chỉ là cỏ rác, người như vậy rất dễ đổi phỏ, Long Cẩm Ủy dẫn thủ hạ tới là chẳng mấy chốc đã có thể bắt gọn.

Người còn lại...
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên.
Nhưng không biết từ lúc nào trong lòng nàng lại ôm tấm tư khác.
Chỉ có bắt được Trịnh Như Tông mới có thể làm rõ vụ án trước mắt liệu có thật sự liên quan tới Lương vương hay không.
Chỉ huy sứ Long Cẩm Ly nhìn sang Ngụy Nguyên Kham, hiển nhiên là muốn biết tung tích của Trịnh Như Tông và hai người con trai.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trịnh Như Tông giấu mình trong một căn nhà ở trong kinh, hai người con trai của ông ta, chúng thần đoán, một người ở trong tộc nhà Thân thị phát triển sự nghiệp, hiện giờ là quản sự của nhà họ Trương, người này tên là Khưu Hải, hải tặc ở ven biển Sơn Đông là do người này thu phục.

Hoàng đế lạnh nhạt lên tiếng cho phép:
Nói.

Tô Phủ bất giác cũng toát mồ hôi hột thay Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham không hề bị lụy:
Người con trai còn lại của Trịnh Như Tông là Thượng thư Bộ Binh của Đại Chu, Đàm Định Phương.

Tâm tính của nhà họ Ngụy như thể khiến Tô Phủ không khỏi sinh lòng cảm phục, nhưng chỉ e Hoàng thượng sẽ rất mau chóng nhận ra bắt giữ khâm phạm vốn chẳng phải chuyện dễ dàng như thế.
Vàng thật không sợ lửa, cuối cùng Hoàng thượng vẫn sẽ sử dụng Ngụy Nguyên Kham để điều tra án thôi.
Tất cả rút lui khỏi đại điện, từ đầu đến cuối Hoàng đế đứng trước ngự án không khỏi có cảm giác chơi vơi, ông ta đứng không vững, thân thể khẽ chao nghiêng.
Một câu nói thản nhiên lại như một tia sét rạch ngang trên đầu mọi người.
Hai con mắt của Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Ngụy Nguyên Kham, khi thể trên người như một tòa Thái Sơn nặng nề bao trùm lên người hắn:
Ngươi nói ai?

Đàm Định Phương là do Hoàng để tự tay cất nhắc. Hoàng đế coi Đàm Định Phương như cánh tay phải của mình, người như thế sao có thể là con trai của Trịnh Như Tông được?
Đây mới là điều khiển Hoàng để lo lắng nhất.
Thôi Trinh nói:
Nhiều Vệ sở ở Đại Ninh và Liêu Đông đã bị bỏ phế, Trịnh Như Tổng quanh năm ở Bắc Cương, liệu có phải đang tích trữ binh mã và lương thảo không?

Hoàng để đột ngột quay sang Ngụy Nguyên Kham:
Trịnh Như Tông và hai đứa con của hắn hiện giờ đang ở đâu?

Từ lâu Lương vương đã là bại tướng dưới tay ông ta, giờ đây hắn đến xương cốt cũng chẳng còn, ông ta t6hậm chí còn không cho phép thi thể của Lương vương được mai táng trong hoàng lăng.
Hoàng đế vừa ổn định tinh thần5, vừa tỉ mỉ nhớ lại trận chiến diệt trừ Lương vương năm ấy. Đó là chuyện lớn đầu tiên ông ta làm sau khi đăng cơ, cũng là bước đầu tiên để ông ta củng cố hoàng quyền của mình.
Chính là bởi không yên tâm cho nên ông ta mới ngự giá thân chinh tới Đại Ninh, chứng kiến Lương vương liên tục thất bại thoái lui, cuối cùng bị Đổng lão tướng quân chém chết.

Hoàng thượng.
Hoàng Xương biển sắc, vội vàng chạy lên đỡ. Hoàng đế chậm rãi ngồi xuống ngự tọa, mùi vị tanh ngọt đầu cuống họng vẫn còn chưa tan, trên trán lại truyền đến một cơn đau kịch liệt.
Mau truyền ngày.
Hoàng Xương cuống quýt căn dặn nội thị. Hoàng đế lại giơ tay ra ngăn lại, ông ta ngẩng đầu lên, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta nhìn Hoàng Xương chăm chú, trầm giọng nói:
Những gì bọn họ nói là sự thật ư?

Lương vương có thể vẫn còn sống? Rốt cuộc là Ngụy Nguyên Kham cố ý lừa ông ta, hay đích thực là có chuyện này?
Hoàng Xương không dám nói.
Tô Phủ không khỏi thở dài trong lòng. Bởi vì Ngụy Nguyên Kham lên tiếng nghi ngờ Đàm Định Phương mà sự nghi kỵ của Hoàng thượng với nhà họ Ngụy lại càng tăng thêm, cho nên mới sắp xếp như vậy, không để cho Ngụy Nguyên Kham nhúng tay vào chuyện bắt bở nữa mà chỉ được phép tham gia hội thẩm.
Tô Phủ muốn nói đỡ cho Ngụy Nguyên Kham mấy câu, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, trên đường tiến cung Ngụy Nguyên Kham đã từng nói với ông:
Bất kể lát nữa xảy ra chuyện gì, Tô đại nhân cũng không cần phải lo lắng cho ta. Chân tướng đã ở ngay trước mặt, dù có là ai đi chăng nữa cũng đừng hòng che đậy nó.

Tô Phủ hiểu lời này có nghĩa gì. Trong suốt quá trình Ngụy Nguyên Kham điều tra án, đám người đó đã coi hắn như cái gai trong mắt, tất sẽ lợi dụng sự nghi ngờ của Hoàng thượng đối với nhà họ Ngụy mà tăng cường đả kích. Ngụy Nguyên Kham thà cúi đầu chấp nhận cũng không muốn tranh biện gì cho mình vào lúc này, tránh chọc giận Hoàng thượng, lại bị đám người đó lợi dụng.
Hoài vương, cũng vì câu nói này triều đình mới định tội phủ Hoài vương và nhà họ Lương. Nhưng chúng ta đều đã bỏ sót một điểm, ngoại trừ Hoài vương và nhà họ Lương ra, vẫn còn người được lợi trong chuyện này, đó chính là Đàm Định Phương đang trần giữ quan ải. Cũng vì trận chiến đó Hoàng thượng mới bắt đầu xem trọng Đàm Định Phương.


Những hành vi của Trần Duy Thành ở Bộ Binh, bao gồm cả âm thầm điều chuyển quân tự, cũng rất có thể là nghe theo sự phân phó của Đàm Định Phương, Trần Duy Thành mắc bệnh nan y khó lòng qua khỏi nên mới gánh hết tội danh lên người, như vậy thì sẽ không còn ai nghi ngờ Đàm Định Phương nữa. Bộ Binh xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân là Thượng thư lẽ nào Đàm Định Phương thật sự không biết gì hết sao? Trong lòng Hoàng thượng, Đàm Định Phương thật là người vô năng như vậy ư?

Đôi mắt Hoàng để dần dần biến thành màu đỏ tươi như máu, ông ta trầm ngâm hồi lâu, che giấu hơi thở gấp gáp nặng nề của mình rồi mới lên tiếng:
Cho truyền Đàm Định Phương vào cung, trẫm muốn đích thân hỏi hắn.

Ngụy Nguyên Kham bẩm báo:
Đều đang ở kinh thành.

Hoàng để nhìn sang Hoàng Xương, Hoàng Xương đã lập tức hiểu ý của Hoàng thượng, vội vàng đưa Chỉ huy sứ của Long Cẩm Ủy đang canh giữ bên ngoài vào trong đại điện.
Hoàng đế nói:
Long Cấm Ủy mau dẫn quân đi bắt người!

Hoàng để vùng người đứng dậy:
Bảo Hoài Nhu phò mã lập tức tới phủ Vĩnh Bình, rút một nghìn khinh kỵ trong doanh trại kinh thành giao cho hắn, bảo hắn nhất định phải giữ vững phủ Vĩnh Bình.


Hoàng Xương nhận lệnh.

Hoàng đế nhìn tẩu sở trên ngự án, có một bản là do Đàm Định Phương trình lên. Hoàng để nheo mắt lại, Thượng thư Bộ Binh của ông ta tuyệt đối không thể là người của Lương vương.

Bằng không giang sơn xã tắc mà ông ta giành được há chẳng phải chỉ là một trò cười thôi ư?
Hoàng thượng
Hoàng Xương vội vàng chạy vào bẩm báo:
Ngũ thành binh mã ti xảy ra chuyện rồi, đều nói là muốn hộ tống Hoài vương rời khỏi kinh thành.


Hoàng đế chết đứng tại chỗ, cả người như biến thành một pho tượng đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.