Chương 438: Hối hận


Quan binh từ bốn phía ập tới, bao vây lấy Trương đại lão gia. Trường đại lão gia rút thanh kiếm ngắn giắt ở eo ra, nhìn Thân 8thị trong xe ngựa bằng ánh mắt dữ tợn. Chỉ với ánh mắt ấy, sự trông đợi cuối cùng trong lòng Thân thị đã tan biến như mây kh3ói.

Người đầu gối tay ấp với nàng chưa bao giờ dữ tợn và hung ác như thế, ánh mắt hận không thể rút xương lọc thịt n9àng khiến cõi lòng Thân thị hoàn toàn nguội lạnh. Lúc bị nhị ca cản lại sau khi rời khỏi kinh thành, lòng nàng hãy còn vui s6ướng, cứ tưởng cuối cùng bản thân cũng ngăn cản được tai họa, tưởng rằng bản thân đã vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi.5 Cuối cùng nhà họ Thân sẽ hưng thịnh trở lại, bọn họ vẫn có thể trở lại những tháng ngày trước đây, nào ngờ chuyện đáng sợ hơn còn đang đợi ở phía sau.
Khi ấy nàng cảm thấy Nghiêm Sâm rất buồn cười.
Bây giờ ngẫm lại, sự ghét bỏ ấy, sự kiêu căng ngạo mạn ấy chỉ mang lại nỗi tiếc nuối vô bờ bến cho nàng.
Nàng từng hối hận bản thân khi còn trẻ không hiểu chuyện, lại có những hành động vô tri thiểu suy nghĩ như thế, may mà gặp được phu quân, phu quân hoàn toàn tin tưởng nàng...
Nhưng không ngờ rằng cả nhà họ Trương và Trương thị đều biết rõ, cũng bởi vì Nghiêm Sâm muốn điều tra bí mật của bọn họ nên bọn họ mới tiếp cận nhà họ Thân, nằm gọn nhà họ Thân trong lòng bàn tay nhờ thủ đoạn kết thông gia như thế này.
Đôi mắt Thân thị run lên, sau đó liền khép lại.
Nàng mơ hồ trở lại năm nào đó, Nghiêm Sâm điều tra án xong quay về kinh thành được nhị ca mời về nhà, vốn dĩ nàng đã may một chiếc áo choàng cho Nghiêm Sâm nhưng bởi vì Nghiêm Sâm cố chấp nên sinh lòng hờn dỗi. Cho đến tận khi Nghiêm Sâm rời khỏi nhà họ Thân rồi, nàng vẫn chẳng tặng chiếc áo choàng trong tay cho người ta.
Song khi thời gian điều tra vụ án bị kéo dài ra, nhị ca và nàng dần dần mất đi hứng thú, trong lòng xuất hiện sự thất vọng về Nghiệm Sâm, cũng thấy hơi ngờ vực. Suy cho cùng y cũng chỉ là một thông phán nhỏ nhoi, cho dù có tham vọng hơn nữa thì năng lực vẫn có hạn. Y chỉ có hai bàn tay trắng, quần áo giặt đến bạc màu, luôn long đong vất vả. Rõ ràng đã đỗ vào Đại Lý Tự rồi nhưng lại không biết dùng tiền bạc mở rộng quan hệ. Thậm chí, đến cả một nơi nghỉ chân trong kinh thành cũng chẳng có chút bổng lộc còm cõi đó y đều lấy ra để cho những người trong phường đã giúp nghe ngóng tin tức.
Khoảng cách chênh lệch giữa người như thế với nàng thật sự quá lớn, thậm chí nàng bắt đầu không thích trò chuyện với Nghiêm Sâm nữa bởi vì giọng Quan thoại không được chuẩn của y, cũng bởi vì y viết quán các thể không được đẹp, không hiểu được thư họa, thi từ. Dường như trong đầu Nghiêm Sâm chỉ có một chuyện, đó là điều tra vụ án.
Cõi lòng Thân thị nguội lạnh như tro tàn, bỗng nhiên nàng rút con dao găm giắt ở ngay eo ra, sau đó dùng hết sức đâm về phía người đàn ông đứng bên cạnh, cùng lúc ấy máu tươi cũng từ cổ nàng phun ra.
Dòng máu tươi ấm nóng phun tung tóe lên tay, lên mặt, lên khắp người nàng, chẳng biết là của Trương Quảng Tông hay là của nàng nữa.
Nàng đúng là ngu ngốc, cái người bị từ bỏ ấy lại là người một lòng muốn điều tra rõ chân tướng, cứu nhà họ Thân thoát khỏi chỗ nước sôi lửa bỏng.
Nàng đã làm những gì thế này? Từng hình ảnh năm xưa chợt hiện lên trong đầu Thân thị. Nhị ca và nàng mỉm cười nhờ Nghiêm Sâm giúp đỡ, nghe Nghiêm Sâm nhắc đến tình tiết vụ án. Nhìn thấy dáng vẻ can đảm chẳng biết sợ của y, nàng cảm thấy tuy y là một thông phán nhưng lại nghĩa hiệp đến thế, tương lai chắc chắn sẽ được người đời ca ngợi là vị quan tốt.
Thân nhị lão gia biết binh mã kinh doanh rối loạn, những kẻ đó đi theo Hoài vương, Khưu Hải và Trương Tòng Cử cùng chạy trốn về hướng Đông. Đuổi theo tức là sẽ phải nói chuyện bằng vũ lực, cho dù ông đi theo cũng chẳng có ích lợi gì.
Đôi môi Thân nhị lão gia run rẩy, đứng dậy thất tha thất thểu theo xác Thân thị đi về kinh thành.
() Quán các thể: Là kiểu chữ viết tiêu chuẩn cho các văn bản chính thức của triều đình nhà Thanh Kiểu chữ này nhấn mạnh sự thống nhất về hình dạng, kích thước lớn nhỏ và độ dày của nét chữ.
Nàng tốt bụng nhắc nhở Nghiêm Sâm, khuyên y đừng tập trung tinh thần vào mỗi việc đó, cũng phải nghĩ đến những việc sau khi vào kinh thành nữa. Nghiêm Sâm không chỉ không chịu làm việc theo ý của nàng mà lúc nhìn nàng ánh mắt còn hơi thất vọng.
Thân nhị lão gia đưa tay gạt nước mắt trên mặt, nhìn Thiên tổng:
Ta có thể đi cùng với mọi người không?

Thiên tổng từ chối:
Thân đại nhân không giúp được gì rồi.

Chung quy thì lưỡi dao của Thân thì cũng chẳng đâm sâu lắm, Trương Quảng Tông đẩy Thân thị ra, sau đó liền cảm thấy phần đùi đau nhói. Là quan binh tiến lên trước đạp ông ta ngã xuống đất, tiếp theo thì nhét vải rách vào miệng rồi dùng dây thừng trói chặt cơ thể ông ta lại.
Thân thị nằm dưới đất, máu tươi vẫn đang chảy không ngừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, nhìn xem kết cục cuối cùng của ông ta.
Nha sai tiến lên khiêng thi thể của Thần thị đi, Thân nhị lão gia mới sực tỉnh, ông ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương lão phu nhân bị nha sai áp tải đến.
Trưởng lão phu nhân khóc lóc vang trời:
Chuyện gì thế này? Tại sao lại bắt ta?
Nhà họ Trương đang lợi dụng nhà họ Thân, người đầu gối tay ấp vẫn luôn tính kể nàng. Năm xưa từ lúc bọn họ từ bỏ Nghiêm Sâm, bước cùng với nhà họ Trương thì kết quả đã được định sẵn như thế rồi.
Không ngờ lại là như vậy, Thần thị cử cảm thấy nực cười, nàng từng cảm thấy áy náy với phu quân không biết bao nhiêu lần chỉ bởi vì nàng từng thích Nghiệm Sâm, từng có ý muốn gả cho y. Những chuyện quá khứ ấy khó tránh gây tổn hại thanh danh cho nữ quyền trong nội trạch, nếu bị người khác nhắc đến sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của phu quân. Giống như khúc gầm đẹp đẽ bị dính một vết bẩn, phu quân càng đối xử tốt với nàng, nàng lại càng muốn giấu giếm nó đi.
Tất cả đều là lỗi của chính nàng.
Là tự nàng chọn lấy con đường này thì phải tự mình đi cho hết.
Trường đại lão gia đã bị thương, mũi tên cầm phập vào hõm vai ông ta, lúc trước ông ta dùng kẻ tôi tớ đánh xe làm lá chắn, bây giờ không còn chỗ ẩn thân bèn bắt lấy Thân thị. Thấy thế Thân nhị lão gia hét lên:
Trương Quảng Tông, ngươi... thả muội muội ta ra!

Thân thị nhìn dáng vẻ sốt ruột của nhị ca, bàn tay đặt trên người đang siết chặt lấy nàng. Làm phu thê nhiều năm, nàng sinh cho ông ta hai đứa con nhưng trong lòng ông ta, nàng chẳng là cái thá gì cả.
Thân thị nhớ đến lúc được gả vào nhà họ Trương, Trương Quảng Tông nói:
Sau này nàng và ta, phu thê chúng ta đồng lòng.

Đáng tiếc, phu thê đồng lòng không phải là thật lòng mà là mưu lợi. Bây giờ lợi tàn người tan, đó chính là kết quả cuối cùng.

Xin lỗi.

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt Thân nhị lão gia, một lúc lâu sau ông mới bừng tỉnh từ trong đau thương, sớm biết thế này ông đã ở lại trong xe ngựa bảo vệ muội muội rồi. Ông không thể nào ngờ Trương Quảng Tông lại tàn nhẫn đến thế.
Khi nhìn thấy Thân nhị lão gia tay đầy máu tươi và xác của người con dâu Thân thị, Trưởng lão phu nhân ngậm chặt miệng, sắc mặt càng thêm hốt hoảng, bắt đầu ngó quanh bốn phía tìm bóng dáng Trương Quảng Tông.
Người tới bắt người là Thiên tổng của Thập nhị doanh trong kinh thành, ông căn dặn tùy tùng áp tải Trương Quảng Tông và Trương lão phu nhân về kinh thành báo cáo, ông chuẩn bị dẫn người đi bắt Trương Tòng Cử và Khưu Hải.
Lần này dường như bóng lưng của Nghiêm Sâm ở cách đó không xa, nàng nắm chặt chiếc áo choàng chạy tới, hướng thẳng về phía có Nghiêm Sâm, càng chạy càng xa...
Nàng muốn nói với Nghiêm Sâm một lời.
Âm thanh vũ khí va vào nhau vang lên.
Hình như Thân thị nghe thấy nhị ca hét lên một tiếng:
Đi mau...
Sau đó, Thân thị nhìn thấy Trường đại lão gia vươn tay tóm lấy mình, thân thủ của Trường đại lão gia cực kì nhanh nhẹn, giữa vòng vây kín mít của quan binh vẫn có thể tìm được cơ hội nhảy lên trên xe ngựa, Cánh tay Thân thị nhói lên, sau đó cả người bị Trường đại lão gia kéo từ trong buồng xe ra, một thanh dao găm kề sát dưới cổ nàng còn cơ thể nàng đang đối diện với cung tên trong tay quan binh.
Trương Tòng Cử và Khưu Hải dẫn người đi thẳng về hướng Đông, bôn ba cả chặng đường. Hoài vương ngồi trên ngựa đã không thể chống đỡ được nữa, yêu cầu xuống ngựa nghỉ một lát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.