Chương 439: Cứu ra


Khưu Hải rùng mình, chẳng đợi người bên cạnh kịp phản ứng đã lao vào rừng cây trước.

Từ bé Khưu Hải đã luyện võ, trước mặt người khác y8 chỉ là một quản sự bình thường nhưng đợi đến ngày đại nghiệp của chủ thượng thành công, y sẽ là tướng lĩnh dẫn binh đánh dẹp tên hôn quân, ch3ắc chắn sẽ được chủ thượng coi trọng.

Cha ngươi Trịnh Như Tông...

Khưu Hải nương theo âm thanh nhìn sang, muốn nghe cho rõ xem người đó đang nói cái gì, nào ngờ còn chưa dứt lời thì một trận mưa tên lại ập xuống.
Tại sao hắn lại mơ tưởng đến việc giành lấy vị trí ấy? Làm một Vương gia không tốt sao? Lần này hắn đã cảm nhận được nỗi sợ một cách chân thật. Sự nghi ngờ của phụ hoàng, những kẻ ở trong tối ngấm ngầm lợi dụng, sơ sẩy một tí là hắn sẽ chết không có đất chôn ngay.
Cho dù kẻ thao túng tất cả những chuyện này là ai thì hắn cũng không có bản lĩnh đấu đá so kè cùng tên đó. Nếu lần này có thể sống sót, về sau hắn sẽ trốn trong phủ tập trung viết sách chứ không nhúng tay vào việc triều chính nữa.
Hoài vương cảm nhận được nửa cơ thể của mình bị xé rách toạc, thanh kiếm hẳn nắm chặt trong tay cũng rơi đâu mất. Người đó tóm lấy bả vai bị thương của hắn.
Ngay lúc hắn vừa ngẩng đầu thì một tiếng
bốp
vang lên, Hoài vương lãnh trọn một cú tát váng trời, Hoài vương nổ đom đóm mắt, lỗ tai ù hết cả.
Sự việc phát triển theo hướng Hoài vương dự tính, hắn chớp lấy thời cơ dùng bội kiếm ra tay giết chết lính gác bên cạnh, nhưng vẫn chưa chạy được mấy bước đã bị tên lính chạy sang kiểm tra tình hình phát giác ra.
Chuyện đã đến nước này, không còn đường quay đầu nữa, Hoài vương đành phải dốc hết sức điên cuồng bỏ chạy. Đây là lần hắn chạy nhanh nhất trong suốt cuộc đời mình.
Thật ra, đến lúc này Hoài vương đã tuyệt vọng hoàn toàn, e là bóng người mà hắn nhìn thấy bên trong rừng cây chỉ là lá cây bị gió thổi bay. Hắn nghĩ sai rồi, phán đoán nhầm lẫn sẽ dẫn đến đòn trị mạng.

Đứng lại!

Mấy tướng sĩ trong kinh doanh phản bội đi theo Khưu Hải vốn được giữ lại phía sau chuẩn bị đối phó với truy binh, nghe nói Hoài vương bỏ chạy cũng vội vã chạy lên kiểm tra tình hình.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hoài vương, bọn chúng cũng chỉ hơi kinh ngạc một lúc rồi trở về trạng thái bình thường.
Tiếp tục đi.
Khưu Hải ra lệnh.
Mấy tên phản quân bị bắn trúng, những kẻ khác đã rút vũ khí ra để đỡ. Tiếng bước chân ầm ĩ từ xa đến gần.
Nên gọi người là Trịnh Hải hay là Khưu Hải?

Một giọng nói vang lên giữa đoàn truy binh của triều đình, nghe thấy thế Khưu Hải chột dạ. Người này biết rõ y mang họ Trịnh, vậy kẻ đó có biết là cha vẫn còn sống hay không.
Bây giờ hắn đã cảm nhận được nỗi căm hận xuất phát từ tận đáy lòng, hận bị người ta tính kế, bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay, bị người ta nhục mạ như vậy. Nếu để hắn bắt được người đó, hắn cũng sẽ bổ nhào tới.
Đôi chân Hoài vương loạng choạng, cơ thể nặng nề ngã phịch xuống đất, hắn mặc kệ tất cả mọi thứ lồm cồm bò dậy tiếp tục chạy, cho dù chẳng mấy chốc nữa sẽ bị bắt thôi nhưng hắn vẫn phải chạy, dù chỉ chạy được thêm một bước nữa.
Hắn sắp chết rồi, hắn sắp chết thật rồi!
Nghĩ như thế, Hoài vương dùng cả tay cả chân bò về trước, cây cỏ trên mặt đất móc vào áo hắn. Còn dây dưa thế này thì người đằng sau sẽ đuổi kịp mất.
Người là dao thớt còn ta là thịt cá.
Hắn từng cười cợt Đông cung, bây giờ mọi chuyện lại xảy đến với hắn. Chẳng trách lúc nhìn thấy hắn ở trong phủ, đại ca lại kích động như thế, đôi tay siết chặt lấy cổ hắn, chỉ muốn giết chết hắn. Khi ấy đại ca đã coi hắn thành kẻ đứng sau ra tay tính kế, giải tỏa lòng thù hận ngập tràn lên người hắn.
Đoàn người kéo nhau từ trong rừng cây đi ra, Khưu Hải tóm lấy Hoài vương như tóm một con chó chết. Sắp đi ra khỏi rừng rồi nhưng lúc này Khưu Hải lại dừng bước chân, đồng tử co lại, cả người nấp sang bên cạnh, gần như cùng lúc đó trận mưa tên cũng
vút vút
ập thẳng xuống đám quân phản loạn.
Khưu Hải ý thức được là bọn chúng đã bị đuổi kịp rồi.
Mấy năm trù tính vất vả, Khưu Hải không cam lòng. Sau khi Lâm Tự Chân xảy ra chuyện, bọn họ đã đ9ề phòng cẩn thận, nghĩ ra cách để đối phó rồi nên bây giờ mới cho Trần Duy Thành nhận hết tất cả mọi tội danh, thế nhưng vẫn không được.
<6br>Sau khi bị Ngụy Nguyên Kham vạch trần, bọn họ không có cách nào tiếp quản Vệ sở vùng duyên hải một cách đường hoàng. Chuyện đó thì cũng thô5i, chỉ sợ là vì việc đó mà thân phận của chủ nhân sẽ bị lộ.
Trước mắt lựa chọn tốt nhất chính là đưa Hoài vương rời khỏi nơi này, chí ít y không thể giống như tên Lâm Tự Chấn ngu ngốc đó, bị người ta chém chết ngay được.
Một tiếng quát chói tai vang lên đằng sau lưng.
Còn không dừng lại thì đừng trách ta không khách sáo.

Giọng nói càng trầm thấp hơn.
Lâm Tự Chân không thể đưa Thái tử đi, y không thể để lỡ thêm Hoài vương nữa.
Nghĩ như thế, Khưu Hải tăng tốc độ, nhìn thấy bóng dáng Hoài vương đang chạy trốn ở cách đó không xa. Sắc mặt Khưu Hải tái mét, Hoài vương đã phát giác ra ý đồ của bọn họ rồi sao? Sau khi được dẫn ra khỏi vương phủ, vẻ mặt Hoài vương luôn hoảng hốt lo sợ cứ như thể mất hồn vậy, để mặc cho bọn họ sắp xếp nên y mới buông lỏng cảnh giác.
Hoài vương cảm nhận được lưỡi kiếm của người đó đang bổ thẳng về phía mình, hắn dùng hết sức lực toàn thân xé rách áo bào, rồi lại nhấc chân lên tiếp tục chạy thẳng về phía trước. Lần liều mạng này khiến hắn nhận ra bản thân yếu ớt và vô năng biết bao, cho dù chết ở đây thì hắn cũng đành chịu thôi.
Lưỡi kiếm chém vào bả vai Hoài vương, sau đó thuận thế bồi thêm một cú đá, Hoài vương ngã nhào xuống đất.
Hoài vương không dám nghĩ là sau khi bị bắt về bản thân sẽ thế nào, hắn cũng không có hơi sức nghĩ đến chuyện đó. Hắn đã làm ký hiệu đánh dấu dọc đường, như vậy thì binh mã triều đình đuổi theo bọn họ có thể theo đó để phân biệt phương hướng.
Ngay lúc vừa dừng lại nghỉ ngơi, Hoài vương loáng thoáng nhìn thấy có bóng người lóe lên bên trong rừng cây. Vì vậy hằn hạ quyết tâm tìm cái cớ đi vào trong rừng, nhân lúc thủ vệ bên cạnh không chú ý, hắn liên chạy ngược về. Nếu như nhân mã của triều đình tôi tiếp ứng thì bọn họ sẽ chớp lấy thời cơ để đưa hẳn đi.
Song, khi nghe được tiếng bước chân đằng sau lưng mỗi lúc một gần thêm, Hoài vương quay đầu nhìn mới phát hiện ra chênh lệch giữa hai bên.
Hắn không chạy thoát được, cho dù hại chết một sinh mạng rồi nhưng vẫn bị người ta đuổi theo một cách dễ dàng.
Đợi bắt được Hoài vương rồi, y sẽ trói chặt Hoài vương lại. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đoạn đường tiếp theo đành phải cho Hoài vương nếm thử khổ sở thôi.
Khưu Hải đã đến gần Hoài vương hơn, Hoài vương quay đầu lại nhìn thấy Khưu Hải sắp bắt kịp, dưới ánh mặt trời lưỡi dao trong tay Khưu Hải lóe sáng.
Khưu Hải không thể không đuổi theo tiếp.
Hoài vương thở không ra hơi, ngoài cơn đau đớn trên bả vai ra, lồng ngực hắn cũng như nứt toác. Có lẽ hôm nay hắn sẽ chết ở đây. Hoài vương bỗng nhiên nhớ đến những ngày tháng viết thơ đọc sách trong phủ, mỗi ngày đều ở cùng với các Tiến sĩ và học sinh của Quốc Tử Giám, từ sáng sớm đến tối mịt vui vẻ biết bao.
Lại thêm một cú tát nặng nề đáp xuống nửa mặt bên kia của Hoài vương, tiếp theo đúng quần nhói lên vì bị người ta đạp mạnh một cái. Hoài vương cuộn mình co ro nằm dưới đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hừ!
Khưu Hải phun một ngụm nước bọt:
Còn chạy nữa ta sẽ giết chết ngươi!
Khưu Hải lại tặng thêm một cú đá vào cằm dưới của Hoài vương.
Máu tươi chảy ra khỏi miệng Hoài vương, còn chưa kịp nhổ máu ra hết thì búi tóc trên đầu đã bị người ta hung hãn kéo lên.
Cả người Hoài vương run rẩy, hắn vẫn chưa dừng lại. Hắn viết huyết thư gửi cho phụ hoàng, bị lũ người đó đưa đi cũng chỉ có đường chết thì chi bằng đấu tranh đến cùng.
Khưu Hải chuẩn bị dạy cho Hoài vương một bài học, y khởi động chiếc nỏ trên cánh tay. Một mũi tên bay thẳng về hướng Hoài vương, cắm phập vào trong bả vai hắn. Nhưng điều Khưu Hải không ngờ đến là Hoài vượng không hề dừng lại xin tha mạng mà vẫn tiếp tục chạy thẳng đi như chăng cảm nhận được đau đớn.
Gian xảo...

Khưu Hải đưa tay đỡ những mũi tên đang bay tới, đợi y đứng vững lại lần nữa thì đã chẳng thấy Hoài vương đầu.

Hoài vương cả người đầy máu đang loạng choạng chạy về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.