Chương 443: Đường sống
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1440 chữ
- 2022-02-06 09:21:27
Kiều Tung và Bành Thời - Chỉ huy sứ Long Cẩm Úy nhận được báo cáo của sai nha.
Trịnh Như Tông không đến bến tàu Thống Châu, đổi đ8ường đi lên Tây bắc rồi.
Sắc mặt Bành Thời âm trầm, quay đầu nhìn Kiều Tung:
Kiều đại nhân, xem ra bản lĩnh của người mà Hoàng t3hượng lệnh chúng ta đi bắt không nhỏ đâu.
Vẫn còn bao nhiêu người âm thầm báo tin cho Trịnh Như Tông? Cuối cùng Kiều Tung thở dài một hơi, lúc này, khuôn mặt ôn hòa có thêm phần trịnh trọng:
Ta cũng nhìn lầm rồi, kẻ giật dây thực sự là người khác.
Bành Thời không nói gì, tình hình trước mắt không cần ai phải nói gì cả vì nhất cử nhất động của đám người Trịnh Như Tông đều đã chứng minh tất cả. Sau khi sự việc xảy ra, trong triều sẽ có động tĩnh không nhỏ, Bành Thời ở bên cạnh Hoàng thượng rất lâu, có thể nói là vô cùng hiểu tâm tư của Hoàng thượng. Chắc chắn bây giờ Hoàng thượng đang rất thất Vọng. Những lời Ngụy Nguyên Kham nói với Hoàng thượng về cơ bản đều được chứng thực. Cứ suy luận tiếp nh
về cơ bản đều được chứng thực. Cứ suy luận tiếp như vậy, có lẽ Đàm Định Phương cũng thực sự là đồng đảng của chúng
Đợi đến khi đám người Trịnh Như Tông đi xa rồi, Bành Thời mới hạ lệnh:
Bắt kẻ báo tin cho Trịnh Như Tông ở nha môn Thông Châu lại.
Cuộc vây bắt vẫn đang tiếp tục. Nơi mà đám người Trịnh Như Tông đến sẽ bị xử lý sạch sẽ.
Đến bây giờ Kiều Tung không thể không thừa nhận nhà họ Ngụy thực sự lợi hại, Ngụy Tòng Thịnh đã sinh ra được một đứa con trai tài giỏi.
Đại nhân.
Long Cẩm Ủy báo cáo với Bình Thời:
Người trong phường muốn bắt một vài tai mắt của Trịnh Như Tông.
Những tai mắt này trà trộn trong dân chúng, người trong phường bắt chúng thì họ làm việc căng thuận lợi hơn, hơn nữa cũng nên cho người trong phường một ít công lao, Bành Thời gật đầu coi như là đồng ý. Lời của Bành Thời truyền đến đám người Nhiếp Thầm, Lữ Quang nở nụ cười:
Đại ca, cơ hội lập công của chúng ta đến rồi.
Nhiếp Thầm nói:
Đi thôi, đừng có làm mất mặt nghĩa phụ.
Lữ Quang đáp một tiếng, trước khi đi nhớ ra một chuyện:
Gõ rơi răng vàng không được coi là mất mặt chứ?
Sau khi Hoài vương lui khỏi đại điện, Hoàng Xương cẩn thận đổi trà nóng, đặt trước mặt Hoàng đế:
Thiên gia, người mới khỏe lên, đừng hao tâm tổn trí như vậy vẫn hơn.
Hoàng để không nói gì. Ông ta nhìn chằm chằm nơi Hoài vương mới quỳ ban nãy. Chỗ đó có một giọt máu tươi, dường như mùi tanh của nó đang lan tỏa khắp đại điện. Hoàng Xương có thể cảm nhận được, sau khi Hoàng thượng nghe xong cái tên
Lương vương
thì vô cùng rối loạn, đến giờ nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất ông ta không thể thật sự bình thản.
Hoàng thượng, cung Từ Ninh cho người đến hỏi thăm.
Hoàng Xương thấp giọng nói:
Thái hậu nương nương rất quan tâm đến long thể của Thiên gia, Thiên gia xem nên trả lời thế nào.
Ánh mắt Hoàng lạnh lùng:
Cứ nói trẫm không sao, mong Thái hậu không cần thương nhớ. Trẫm có nhiều chuyện phải giải quyết, mấy hôm nữa sẽ đến thăm Thái hậu.
Thái hậu đến để nghe ngóng, chuẩn bị cười nhạo ông ta đây mà.
Nhiếp Thầm nghiêm mặt, chính trực, lẫm liệt nói:
Không tính.
Lữ Quang đi rồi, Nhiếp Thầm sờ chiếc cắm đang căng chặt của mình. Có phải bộ dạng y ban nãy hơi giống Ngụy đại nhân không?
Điện Dưỡng Tâm.
Hoàng đế uống thuốc xong thì cảm thấy tỉnh táo lên không ít. Ông ta cố xốc lại tinh thần, quay lại điện Dưỡng Tâm tiếp tục đọc tấu chương. Càng là những lúc như thế này, làm Hoàng đế càng không được để lộ ra sự yếu mềm.
Ánh mắt Hoàng để trở nên sâu xa. Mấy đứa con của ông ta đều rơi vào cái bẫy của người khác. Nếu Hoài vương không phát hiện ra điểm bất thường trước, đại khái bây giờ cũng bị chụp cho cái tội danh mưu phản. Rất giống với chuyện xảy ra với Thái tử. Chỉ có điều Hoài vương thông minh hơn Thái tử một chút, cũng có dũng khí phản kháng hơn Thái tử.
Đi đi.
Cuối cùng Hoàng đế cũng mở lời, giọng nói trầm thấp không thể diễn tả được:
Đừng có làm bất kỳ chuyện gì nữa, đừng tính toán gì, về phủ đợi...
Nước mắt Hoài vương lập tức rơi xuống, dập đầu bái lạy một lần nữa. Hắn giành một đường sống cho bản thân, cả đời này hắn sẽ ghi nhớ những cay đắng vừa trải qua. Hoài vương quy củ lui xuống, bước chân rất nhỏ, vô cùng cẩn thận. Sau này hẳn sẽ như thế này, quyết không dám có bất kỳ tâm tư tiếm quyền nào.
Hoàng đế thấy búi tóc của Hoài vương đã được chải chuốt qua những khuôn mặt vì bị thương mà sưng đỏ, tuy rằng đã thay y phục những vết thương trên vai quá nặng, chẳng mấy chốc máu tươi đã thấm ướt y phục. Tuy Hoài vương cố gắng chịu đựng đau đớn nhưng cả người hắn không nhịn được mà run rẩy.
Hoài vương quỳ trong đại điện, nặng nề khẩu bái dưới đất.
Hoàng thượng nhìn đứa con trai hoảng hốt, nhếch nhác của mình, giây phút này, phụ tử nhìn nhau như đã cách cả một đời.
Hoài vương kể lại chi tiết sự việc xảy ra trước và sau khi xuất kinh.
Xin phụ hoàng minh giám.
Hoài vương phủ phục trên mặt đất:
Nhi thần từng có vọng tưởng muốn tranh vị trí Trữ quân nhưng không có ý đồ cấu kết với tướng lĩnh biên cương để mưu phản, và cũng không dám hãm hại huynh trưởng. Từ nay về sau nhi thần không dám mơ tưởng đến những thứ này nữa, cầu xin phụ hoàng tha cho nhi thần lần này.
Vì có thể lập công mà Hoài vương liệu cá tính mạng.
Phải biết là ông đã phải người đi lập trạm gác ở Thông Châu, văn thư cũng mới đưa đến m9à Trịnh Như Tông đã nhận được tin rồi. Điều này cho thấy điều gì? Trịnh Như Tông có tai mắt trong triều đình.
Người ra ý kiến khôn6g bắt người ngay lập tức là Ngụy đại nhân, mục đích là để dẫn dụ đồng đảng của Trịnh Như Tông. Những người trong phương kia cũng làm rất t5ốt, bất kể là Trịnh Như Tông dùng cách gì để trốn chạy, người trong phường đều có thể theo dõi sát sao.
Từ đó có thể thấy người trong phương kia hiểu rất rõ Trịnh Như Tông. Ngụy đại nhân nói người trong phường theo dõi ông ta sáu năm chắc hẳn là sự thật. Bành Thời có thể bẩm báo những chuyện này cho Hoàng thượng rồi, những kẻ có qua lại với Trịnh Như Tông tự nhiên cũng phải bắt về để thẩm vấn.
Có thể kẻ đứng đằng sau là Lương vương, có thể có kẻ có ý đồ muốn đánh lừa mọi người, ông ta không thể để chúng đạt được mưu đồ được. Không khí trong điện Dưỡng Tâm ngột ngạt, mãi cho đến khi Hoài vương được đưa về đến kinh thành mới có chuyển biến tốt.
Hoài vương đã trở về ít nhất chứng minh chuyện huyết thư là thật. Hoài vương không mưu phản nhưng đồng thời cũng chứng minh được có kẻ đang âm thầm lập kế. Tâm tư của kẻ này ác độc, muốn phụ tử, huynh đệ họ nồi da nấu thịt
Nội thị dẫn Hoài vương vào đại điện.
Hoàng Xương đáp một tiếng, ngừng lại trong chốc lại rồi nói tiếp:
Thái hậu nương nương còn hỏi nương nương ở cung Khôn Ninh thể nào rồi?
Hoàng đế cau mày, Nguy Hoàng hậu khuyên ông ta chỉnh đốn lại hậu cung nên mới bị ông ta cẩm túc. Trước mắt Ngụy Nguyên Kham lại lập công, Thái hậu thế này là muốn ông ta thả Ngụy thị ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.