Chương 446: Uy nghi


Giọng Thái hậu nương nương vang lên, ngay sau đó, có cung nhân bước lên vén rèm, Thái hậu dẫn theo vài người đi vào đại điện.
Quý phi tiến lên hành lễ, sau đó đưa mắt nhìn những người đứng sau lưng Thái hậu. Đó là Mạc chân nhân của Thượng Thanh qu3ản, sau lưng Mạc chân nhân là đại tiểu thư Cố Minh Châu của phủ Hoài Viễn hầu.

Sau khi được Mạc chân nhân khai thông tr9í tuệ, bệnh ngu dại của Cổ đại tiểu thư đã hoàn toàn khỏi hẳn. Quý phi ở trong cung cũng nghe nói Mạc chân nhân có y thuật cao 6siêu, Thái hậu nương nương dẫn Mạc chân nhân tới đây rõ ràng là muốn khám bệnh cho Đức phi.

Nghĩ tới đây, trong đầu Quý5 phi lóe lên một suy nghĩ. Có điều Thái hậu nương nương đến đây không hoàn toàn để khám bệnh cho Đức phi, phải biết trước đó Mạc chân nhân và Cổ đại tiểu thư còn từng đến cung Khôn Ninh...
loại thuốc độc có màu có mùi rõ ràng, nếu không sẽ bị vạch trần ngay. Đức phi ăn bánh hạt dẻ xong mà bình yên vô sự, nếu Cửu hoàng tử thấy thích thì đương nhiên cũng sẽ ăn một ít. Như vậy chuyện Cửu hoàng tử trúng độc là không thể tránh khỏi. Thế nhưng có một vấn đề nho nhỏ, đồ Cửu hoàng tử ăn phải là nội thị bên cạnh thử độc, Cửu hoàng tử muốn ăn thì sẽ lệnh cho nội thị ăn thử trước. Từ đầu đến cuối nội thị không hề động tay, thế nên có lẽ từ đầu Cửu hoàng tử đã không muốn ăn bánh hạt dẻ. Đức phi cầm một miếng bánh hạt dẻ lên ăn là cố ý chỉ điểm Cửu hoàng tử, khiển Cửu hoàng tử không tiện từ chối ăn bánh ư? Hay tất cả mọi chuyện chỉ đơn thuần là trùng hợp?
Cố Minh Châu dời tầm mắt khỏi địa điểm tâm kia, nhiều đồ ngon thế này, tiếc thật đấy. Không phải cô thèm ăn số điểm tâm đó mà là vì cô cảm thấy Ngự thiện phòng làm ra chúng chẳng dễ dàng gì.
Thái hậu bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế:
Ngụy Hoàng hậu bị cấm túc ở cung Khôn Ninh, bên ngoài cũng có Tư Lễ Giám canh giữ, sao Hoàng hậu có thể sai khiến công nhân hạ độc được?

Nói đến đây, Thái hậu hơi dừng lại, khóe miệng khẽ cong lên, để lộ một nụ cười thật tươi, không biết là đang cười bản thân mình hay là cười những người khác.

Hoàng đế, con nói xem có khả năng ai gia bày mưu tính kế với Hoàng hậu không?
Sắc mặt Thái hậu thản nhiên như thể không phải nói về chính mình:
Trước giờ ai gia không thích Quý phi, lại luôn bảo vệ Ngụy thị. Đây là điều tất cả mọi người đều biết. Nếu như Quý phi và Đức phi đều xảy ra chuyện, trong hậu cung này chỉ còn ai gia và Hoàng hậu có thể chủ trì đại cuộc.

Không đợi Hoàng để lên tiếng, Thái hậu đã cụp mắt, sắc mặt trang nghiêm, giọng nói đầy kiên định:
Ai gia nói thay Hoàng đế rồi phải không? Hoàng thượng xử trí ai gia và Nguy Hoàng hậu, có phải sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều yên ổn không? Nếu đúng là thể thì Hoàng đế cứ làm như vậy đi!

Thái hậu nhìn chứng cử, đoạn hỏi:
Từ lúc Đức phi trúng độc đến trước khi các ngươi tới, cung nhân này vẫn luôn hầu hạ bên cạnh à?

Hoàng Xương tâu:
Hồi bẩm Thái hậu nương nương, Khương cung nhân này làm việc ngay trong nội điện cung Vĩnh Xuân, nghe nói sau khi Đức phi nương nương trúng độc, Tự Lễ Giám đã tới bắt toàn bộ cung nhân và nội thì lại để thẩm vấn. Sau đó lục soát được thuốc độc trên người cô ta.

Nghe đến đây, Thái hậu hơi ngước lên.
Hoàng Xương không nói tiếp. Thái hậu nói:
Ý ngươi là những chuyện này đều là Hoàng hậu đã sắp xếp trước?

Hoàng Xương lập tức biến sắc:
Thái hậu nương nương, nô tài không dám nói bậy bạ, đây là phương cùng nhân tự mình nhận tội.

Thái hậu đưa tay ngắt lời Hoàng Xương:
Ai gia không trách tội ngươi. Ai gia cảm thấy người nói vậy cũng có lý. Tiệc rượu của cung Vĩnh Xuân đã định ra từ trước, cho dù Hoàng hậu bị cấm túc cũng không thể nằm ngoài diện khả nghi.

Nghe đến đây, Hoàng đế nhìn về phía Thái hậu, đúng lúc Thái hậu cũng ngẩng đầu lên. Hai người nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt bình tĩnh của Thái hậu sâu thẳm tựa như biển lớn.

Chuẩn bị xong chưa?
Thái hậu nhẹ nhàng hỏi.
Có điều lần này không phải hỏi Hoàng để mà là hỏi Cổ Minh Châu bên cạnh.
Nhất là cung nhân còn nhắc tới Ngụy thị. Trong đầu ông ta hiện lên ánh mắt đầy vẻ khinh thường của Ngụy thị cùng quyển tấu chương của bà, từng câu từng chữ trong đó đều cửa thẳng vào trái tim ông ta.
Cuối cùng lại để Ngụy thị được như ý. Ả tiện nhân này!
Giây phút này ông ta chỉ nghĩ như vậy chứ không phải đã nhận định Ngụy thị chính là hung thủ.
Nói rồi, ánh mắt Thái hậu hơi lóe lên:
Thuốc độc trong tay cùng nhân này là Hoàng hậu đưa, thế thuốc độc của Hoàng hậu là từ đâu ra? Nếu không làm rõ điều này thì nói gì cũng vô ích.

Ánh mắt Hoàng để trở nên sâu thẳm.
Thái hậu nói tiếp:
Hoàng hậu ra khỏi cung Khốn Ninh là do ai gia lệnh cho nó đi xử lý hậu sự của Mật thái phi. Ai gia còn sai Mạc chân nhân đến chữa bệnh cho Hoàng hậu, Mạc chân nhân tinh thông y thuật, chắc hiểu rất rõ dược tính của mấy thứ đó.


Cô ta hạ độc vào đâu?
Thái giám của Tư Lễ Giám dâng đĩa bánh ngọt đã hạ độc lên cho Thái hậu xem. Thái hậu đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Mạc Dương Minh bên cạnh, ý bảo Mạc Dương Minh đỡ bà dậy kiểm tra điểm tâm Ngự thiện phòng làm ra.
Thái hậu nói:
Đúng là không ít, đang chuẩn bị mở tiệc rượu sao?

Hoàng đế lên tiếng:
Vốn định mở bữa tiệc nhỏ ở cung Vĩnh Xuân ạ

Cổ Minh Châu đi theo Thái hậu nương nương, quan sát điểm tâm Ngự thiện phòng làm. Các chủ tử trong cung không thể thể hiện rõ sở thích của mình trước mặt người khác, Ngự thiện phòng làm đồ ăn cũng sẽ không thiên vị theo khẩu vị của ai, như vậy sẽ tránh bị người khác đầu độc. Nhưng trước giờ người trong cung này đều không giữ được bí mật, Đức phi biết Cửu hoàng tử thích ăn bánh hạt dẻ cũng không có gì
la.
Có điều Quý phi nương nương luôn ra lệnh cho công nhân trông chừng Cửu hoàng tử rất kỹ, cẩn thận dè chừng mọi bề, cho dù tiệc rượu cũng phải để cung nhân nếm thử trước, thế nên đầu độc không thể dùng
Quý phi liếc nhìn cung nhân vừa nhận tội trên mặt đất một cái đầy ý tử, bỗng nhiên hiểu ra lý do tại sao Mạc chân nhận lại đứng đây. Lúc trước Thái hậu nương nương nói đỡ Ngụy Hoàng hậu, nếu cung Khôn Ninh xảy ra chuyện, liệu có liên lụy đến Thái hậu hay không? Quý phi đã nghĩ thông, bất kể là ai giở trò sau lưng nhưng ít nhất từ nay trở đi, bà ta không thể ăn nói tùy tiện nữa. Chi bằng nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện luôn đi.
Thái hậu bước tới ngồi xuống ghế, đoạn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng để:
Vừa rồi là Hoàng đế đang mắng người sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn thế nào, nói tỉ mỉ ai gia nghe xem sao. Ai gia vào cung ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên thấy Hoàng đế Đại Chu nổi trận lôi đình thế này đây.

Sắc mặt Hoàng đế vẫn u ám như cũ, có điều ông ta đã lấy lại thần thái uy nghiêm ngày thường. Vừa rồi ông ta mất kiểm soát, đầu tiên là phiền muộn vì chuyện của Lương Vương, bây giờ lại thấy Đức phi như vậy, lửa giận và cơn uất ức đè nén trong lòng lập tức bùng nổ.
Câu này là hỏi Hoàng đế, cũng hỏi Tư Lễ Giám và cung nhân kia.
Hoàng để không nói gì, Hoàng Xương bước lên tâu:
Quả thực từ hôm qua trở đi, không có ai ra vào cung Khôn Ninh nữa, cũng không có ai nói chuyện với người trong cung Khôn Ninh. Có điều...

Hoàng Xương nhìn cung nhân trên mặt đất:
Lúc trước công nhân này từng đến cung Khôn Ninh.

Nhưng nếu có thể xử lý Ngụy thị như hung thủ, ông ta cũng sẽ rất vui. Dồn Ngụy thị vào bước đường cùng khiến bà không thể không khinh thường người khác, lúc nào cũng ra vẻ ngạo mạn hơn người nữa, thậm chỉ không coi Hoàng đế là ông ta ra gì. Ngụy thị chưa từng nghĩ là ai đã cho bà địa vị như ngày hôm nay hay sao?
Rời khỏi ông ta, Ngụy thì chỉ là một ngoại mệnh phụ, nhưng bà lại vĩnh viễn không nhìn thấy những điều ấy, tưởng rằng ông ta có thể đăng cơ là do nhà họ Ngụy bố thí. Sai rồi, chỉ là ông ta cho nhà họ Nguy cơ hội được lập công phò tá mà thôi.
Trước mặt Thái hậu, Hoàng đế không dám vượt qua khuôn phép. Ông ta điều chỉnh lại tâm trạng, hành lễ với Thái hậu:
Mẫu hậu, tại trẫm tức giận nên không kiểm soát được lời nói.
Thái hậu thở dài một tiếng:
Cũng không trách con, gánh nặng tiền triệu hậu cung đều đặt hết lên một mình con, nếu là người khác cũng không nhịn được đâu.

Thái hậu ngầm hiểu trong lòng, bà cũng biết đại khái tại sao Hoàng đế và Ngụy thị lại bất hòa. Ngụy thị là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, chắc chắn là có quá nhiều chuyện khiến nó thất vọng, cuối cùng lòng lạnh như tro tàn. Mà Đức phi này chính là một trong số đó.
Trong nội điện loáng thoáng truyền ra tiếng rên rỉ nôn ọe của Đức phi.
Ảnh mắt Hoàng đế vô thức đổ dồn vào trong phòng trong, Quý phi cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình. Lúc này Thái hậu lại cảm thấy Hoàng hậu bị cấm túc trong cung Khôn Ninh rất tốt, không cần dính vào vũng bùn lầy dơ bẩn này.
Trước mặt người khác, hai mẹ con này vẫn phải cho nhau mặt mũi.
Hoàng để không nói gì nữa, Thái hậu nhìn cung nhân đang quỳ trên mặt đất:
Ai gia đã nghe nói chuyện của Đức phi, vừa hay Mạc chân nhân cũng đang ở trong cung, ta dẫn chân nhân tới đây, xem xem có giúp gì được không.

Hoàng đế liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Xương, Hoàng Xương vội vàng thuật lại lời nhận tội của cung nhân, chứng cứ lục soát được cũng dâng lên trước mặt Thái hậu.
Cố Minh Châu đáp:
Xong rồi ạ.


Thái hậu nói:
Trước khi vào đây, ai gia nghe nói các ngươi đã tìm được chứng cứ, vì thế ai gia đã dặn cô bé này làm một vài chuyện, bây giờ chúng ta cùng xem kết quả đi.


Thái hậu chỉ hai lò sưởi bên cạnh:
Mở ra xem.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.