Chương 445: Lửa giận


Khương Quý phi nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng biến mất trước mắt, cả đại điện chìm trong yên lặng, dường như tất cả mọi người đều kinh sợ. Cửu ho8àng tử lấy lại tinh thần đầu tiên, cậu bé đi đến bên cạnh Khương Quý phi, vươn tay khẽ kéo tay áo bà ta.

Phụ hoàng làm sao vậy? Cửu hoàng 3tử không biết, vừa nãy cậu bé đã làm sai chỗ nào ư? Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu. Nhưng một đứa trẻ năm tuổi lớn lên trong cung lại biết rõ sự sủn9g ái của phụ hoàng với mẹ con cậu quan trọng đến nhường nào.

Một lúc lâu sau, Khương Quý phi mới chậm rãi vươn tay vuốt ve bả vai Cửu hoàn6g tử, khẽ khàng giải thích:
Tiên triều hậu cung xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng phụ hoàng con rối rắm nên mới vậy. Con đừng quấy rầy phụ hoàn5g.


Hoàng thượng.
Khương Quý phi nói:
Chất độc cho vào trong bánh hạt dẻ. Cửu hoàng tử thích ăn bánh hạt dẻ, có lẽ là nhắm vào Cửu hoàng tử. Xin Hoàng thượng đòi lại công bằng cho Cửu hoàng tử, tìm ra người hạ độc.

Khương Quý phi nói xong bèn cảm nhận được ánh mắt ác liệt của Hoàng để dừng lại trên người mình, song trong ánh mắt ấy không còn vẻ quan tâm và thâm tình của ngày trước mà chỉ chất chứa nghi ngờ và tức giận.
Hoàng đế lạnh lùng lên tiếng:
Ngươi muốn nói gì?

Bàn tay Khương Quý phi khẽ run lên, bà ta nhìn vào trong nội điện, bà ta phải đi tìm câu trả lời một cách cẩn thận và rõ ràng.
Trong nội điện.
Hoàng đế ôm Đức phi đang vô cùng suy yếu, long bào dính chất bẩn Đức phi nôn ra. Ông ta đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Đức phi, Đức phi nhắm nghiên hai mắt, không có sức để nói chuyện.
Khương Quý phi siết chặt bàn tay, bây giờ trong lòng Hoàng thượng chỉ có Đức phi, hoàn toàn không nghĩ đến việc suýt nữa Cửu hoàng tử đã ăn phải thứ thuốc độc đó. Nếu đổi lại là Cửu hoàng tử còn nhỏ thể này, khéo khi bây giờ đã mất mạng luôn rồi.
Lồng ngực Khương Quý Phi bốc lên một ngọn lửa. Bà ta có cảm giác mình đã bị lừa gạt, những chỉ trích bà ta phải chịu đựng mấy năm nay chỉ vì được độc sủng chẳng khác nào một trò cười.
Hoàng thượng cố ý, cố ý dùng mẹ con bà ta để đối phó với nhà họ Ngụy, đối phó với những lão thần và danh môn thế tộc của Đại Chu, khiến bà ta tưởng rằng Hoàng thượng đang lót đường cho bà ta và con trai, nhưng thực ra Hoàng thượng lại có toan tính khác.

Đức phi có sao không?
Hoàng đế không nghe thái y nói hết đã lạnh lùng hỏi.
Thái y không dám nói, trúng độc thế này không ai chắc chắn được. Mỗi người có một cơ địa khác nhau, có người uống vào sẽ chết, có người lại có thể tiếp tục sống sót.

Vẫn phải điều trị xem sao...
Thái y lau mồ hôi trên trán:
Tốt nhất là có thể lấy được loại thuốc độc đó.

Hoàng đế nhìn về phía Hoàng Xương, ra lệnh:
Bắt tất cả người lại thẩm vấn, trẫm phải tìm được loại thuốc độc đó!
Hoàng Xương đáp lời, đoạn nhìn về phía nội thị bên cạnh. Hoàng thượng muốn lấy thuốc độc, bọn họ nhất định phải tìm cho bằng được.
Cung nhân và nội thị trong cung Khương Quý phi đều bị đưa đi, có vài người thấy tình hình như vậy đã nghẹn ngào rơi nước mắt. Khương Quý phi đứng ngoài cửa đã nhìn rõ cảnh tượng ấy, sắc mặt Hoàng thượng cau có dữ tợn, dường như trong mắt ông ta có hai ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực.
Hoàng thượng quá bất bình thường.
Thái y khẩn trương chẩn mạch cho Đức phi, ông có thể nhìn ra được, nếu như Đức phi có mệnh hệ gì, tất cả những người của Thái Y Viện tới chẩn mạch hôm nay đều không sống nổi.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào thải y với ánh mắt u ám:
Đức phi trúng độc à? Trúng độc gì?

Thái y nói không nên lời:
Với tình hình của Đức phi nương nương, chắc là tương... tương tự rễ sắn dại, còn gọi là tỳ sương núi, cũng có thể là những chất khác. Có điều vị thần đã cho nương nương dùng thuốc trợ nôn, rồi kê đơn thuốc...

Giây phút này Quý phi cảm nhận được một luồng sát khí, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Đúng lúc này, Hoàng Xương bước vào bẩm báo:
Hoàng thượng, cung nhân bên cạnh Đức phi nương nương đã nhận tội, là cô ta hạ độc. Chúng nô tài đã lục soát được một bọc giấy trên người cô ta, trong bọc giấy còn một ít thuốc bột sót lại.

Nghe vậy, thái y lập tức bước đến kiểm tra gói thuốc độc kia. Thuốc bột không có mùi vị gì, lại có mùi hương ngòn ngọt, đây chính là lý do tại sao rắc lên bánh hạt dẻ lại không bị phát hiện.
Cửu hoàng tử khẽ gật đầu.
Khương Quý phi nhìn xung quanh, lúc này bà ta đã lấy lại thần thái tôn quý trước kia:
Tất cả những người ra vào cung Vĩnh Xuân ngày hôm nay không được phép rời khỏi đây, nhất là những người từng chạm vào bánh ngọt kia...

Khương Quý phi còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Hoàng đế:
Lôi xuống đánh chết!
Quý phi lập tức nuốt lại nửa câu sau, thấy một cung nhân bị kéo xềnh xệch xuống, cung nhân luôn miệng xin tha:
Hoàng thượng khai ân! Nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không dám nữa!

Cung nhân bị hành hình ngay trong sân, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả cung.
Nội thị bên cạnh Khương Quý phi đã nghe ngóng được tin tức, bẩm lại với bà ta:
Cung nhân đó kêu loạn lên trong phòng, bảo là Đức phi nương nương tắt thở rồi.

Hoàng thượng đánh chết cũng nhận này không liên quan gì đến tình tiết vụ án mà chỉ là vì cô ta nói sai. Mí mắt Khương Quý phi không kìm được mà khẽ giật một cái như thể bị giội một chậu nước đá từ đầu xuống chân. Hoàng thượng chưa từng thất thổ trước mặt bà ta như thế này. Chẳng phải Hoàng thượng không hề để ý đến Đức phi sao? Hậu cung này là bà ta được Hoàng thượng độc sủng cơ mà?
Khương Quý phi không biết tại sao bà ta lại nhìn thấy vẻ chán ghét trên gương mặt quen thuộc trước mắt. Bà ta như bị người ta đánh một củ thật mạnh vào lồng ngực đến mức gần như không thở nổi. Đầu óc Quý phi vô cùng hỗn loạn, bà ta chết lặng nói:
Hoàng thượng, số bánh ngọt đó là đồ trong cung Đức phi lại do Đức phi lấy ra để thết đãi các vị hoàng tử và công chúa. Nếu như lúc ấy các hoàng tử công chúa đều ăn mấy cái bánh này, Hoàng thượng có nghĩ sẽ có kết cục như thế nào không?

Khương Quý phi nhìn Đức phi đang nằm trong lòng Hoàng thượng:
Đó quả thực là tai họa tày trời. Nếu đúng là như vậy, Đức phi khó lòng rũ bỏ lỗi lầm.

Đức phi nằm trong lòng mặt mũi tái nhợt, hít thở khó nhọc, không biết đã chịu đau đớn như thế nào, ấy vậy mà Quý phi vẫn còn giở trò, muốn đẩy hết tội lỗi lên người Đức phi, Hoàng để nheo mắt nghĩ thầm.
Thái y không phân biệt được rốt cuộc là thuốc gì, nhưng dường như cũng chỉ có rễ độc, tỳ sương nói nên Đức phi mới có triệu chứng như vậy.

Hoàng thượng
Thái y run rẩy nói:
Hay là dùng dầu vừng thêm một lần nữa đi ạ!
Uổng dầu vừng vào sẽ kích thích cơn buồn nôn, có thể loại bỏ thêm được một ít độc tố.
Tuy Hoàng đế không nỡ nhưng cứu mạng Đức phi là chuyện quan trọng, ông ta khẽ gật đầu, coi như đồng ý với đề nghị của thải y.
Bà ta đi trước dẹp đường mở lối để cho người đi sau chỉ cần thu hoạch thành quả. Khương Quý phi không dám nghĩ sâu, bà ta sợ những suy nghĩ kia lại ùn ùn kéo đến nhấn chìm cả cơ thể. Nhưng bà ta lại không thể không nghĩ, lúc phể Thái tử, Hoàng thượng không mảy may do dự.
Bởi vì Hoàng thượng vốn dĩ không có ý định để con trai bà ta kế thừa hoàng vị, cú sốc này khiến bà ta không kịp đề phòng, gần như không thể chịu nổi. Nếu là Khương Quý phi đa mưu túc trí thường ngày, gặp tình huống này, bà ta hẳn sẽ lui sang một bên, không nói năng gì.
Nhưng bây giờ bà ta đã không còn giữ được sự thông minh ngày trước.

Đức phi nương nương.
Thái y lại gần nói:
Lát nữa uống dầu vừng sẽ khó tránh khỏi khó chịu, người chịu đựng nhé.


Hoàng Xương lệnh cho công nhân tiến lên đỡ Đức phi ngồi dậy, thái y dựng bức bình phong lên. Chỉ chốc lát sau, đằng sau bức bình phong vang lên tiếng giãy giụa của Đức phi.

Hoàng để nhìn chằm chằm vào bức bình phong, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
Cung nhân hạ độc kia đâu? Lôi cô ta ra rút gân lột da, hỏi cho bằng được xem cô ta được ai sai khiến!


Hoàng thượng không ra lệnh thì Hoàng Xương cũng sẽ cho người làm vậy. Hiện tại bắt hung thủ là việc quan trọng nhất, để hung thủ chạy mất thì lửa giận của Hoàng thượng sẽ cháy lan ra nhiều người hơn. Yên lặng chờ trong chốc lát, Hoàng Xương xách một người máu me đầm đìa tới phòng bên, Hoàng đế đích thân tra hỏi:
Là ai?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.