Chương 451: Con dâu nhỏ


Từng hộp bánh điểm tâm được bày ra trên chiếc bàn thấp, Cổ Minh Châu có muốn từ chối cũng không kịp nữa.

Lúc trước cun8g Khôn Ninh bị phong tỏa, những món điểm tâm nhỏ này đều do đầu bếp trong cung Khôn Ninh làm ra, tuy hình thức có vẻ không đư3ợc đẹp mắt như trong cung của Đức phi nương nương, nhưng mùi thơm thì lại quyến rũ mê người.
Chỉ là không biết khi nào Châu Châu mới lại có thể vào cung. Mẹ và Kham ca nhi dự định thế nào nhỉ, chuẩn bị khi nào thì tới phủ Hoài Viễn hầu hỏi chuyện cho hai đứa nó? Nếu không sớm ngày xác định chuyện này thì trong lòng bà cũng không yên được.

Hồi ta còn trẻ cũng thích ăn những thứ này lắm
Ngụy Hoàng hậu cười nói:
Nhưng mà thích ăn nhất cũng chỉ có một hai loại đó thôi.

Dặn dò xong Ngụy Hoàng hậu nói:
Nếu như điều tra ra chứng cứ trước khi vụ việc xảy ra Đức phi cho người thử độc trước thì có thể chắc chắn là cô ta đã rơi vào cạm bẫy của kẻ khác.
Cố Minh Châu hiểu ý của Hoàng hậu nương nương, nếu mọi chuyện đều do một tay Đức phi thao túng, vậy thì Đức phi phải cực kỳ am hiểu về độc dược, không nhất thiết phải thêm một việc dư thừa.
Nguy Hoàng hậu sắp đặt mọi chuyện đầu ra đấy rồi mới quay sang nhìn Cổ Minh Châu, trong ánh mắt để lộ ý cười. Cố đại tiểu thư đúng là rất thích ăn điểm tâm, lần sau bà sẽ bảo người hầu chuẩn bị thêm một
Mạc chân nhân nói:
Vẫn phải khó chịu mấy ngày, hơn nữa sau này chỉ e thỉnh thoảng sẽ thấy bụng đau kịch liệt.


Sẽ ảnh hưởng lớn như vậy ư?
Đuôi mày của Nguy Hoàng hậu hơi nhướng lên:
Không giống với tác phong thường ngày của Đức phi lắm, khả năng cao là đã rơi vào bẫy của người khác rồi. Chỉ vì thời cơ lần này không tệ, bản cũng bị phạt, Quý phi lại khiến tiếng oán thán trong cùng liên miên không ngớt, Đức phi vừa hay thuận nước đẩy thuyền, tiêu diệt một thể cả bản cùng lân Quý phi, nhưng nếu chuyện này có ảnh hưởng đến bản thân thì Đức phi tuyệt đối sẽ không làm đầu.
Trong lòng Đức phi hiểu rất rõ, muốn giữ vững địa vị của mình và con trai thì phải bám chặt lấy Hoàng thượng, động tí là đau bụng, thân thể không khỏe mạnh thì sao có thể thường xuyên hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng?
Cố Minh Châu cảm nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Nguy Hoàng hậu, cô ngẩng đầu lên.
Còn muốn ăn nữa không?
Nguy Hoàng hậu hỏi.
Cổ Minh Châu định nói vẫn còn nhiều lắm, cô ăn không nổi nữa rồi, nhưng đến khi liếc mắt nhìn sang lại phát hiện trong địa đã trống không. Cổ Minh Châu thầm than trong lòng, chỉ trách cái bánh dẻo này mềm quá, vừa bỏ vào miệng đã tan.
Hai người lại nhìn nhau cười, những câu nói đời thường không có ý nghĩa gì như thế này lại khiến người ta có cảm giác thân thiết đến thế.
Lúc này cung nhân chạy tới bẩm báo:
Nương nương, chủ tử các cung đã tới.

Thấy tình hình như vậy, Mạc Dương Minh và Cổ Minh Châu đứng dậy cáo từ. Hoàng hậu nương nương vừa mới nhận thánh chỉ, trong cung còn rất nhiều sự vụ cần nương nương đích thân xử trí.
Nguy Hoàng hậu gật đầu:
Xuất càng sớm cũng tốt, trong kinh không mấy yên ổn, phải để ý hơn.

Cố Minh Châu nhìn dáng vẻ bình thản kiên định của Nguy Hoàng hậu, thái độ vinh không kiêu, nhục không sợ như thế này đâu phải ai cũng có thể làm được. Nếu nay nương nương đã có thể tiếp quản lại phương án thì cũng không cần phải quá lo lắng đến tình hình trong cung nữa.
Mạc chân nhân và Cổ Minh Châu lại ghé qua cung Từ Ninh trò chuyện với Thái hậu thêm một lúc nữa, rồi mới đem theo phần thưởng của Thái hậu nương nương rời cung.
Cố Minh Châu mím môi đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu nương nương:
Đa tạ nương nương, thần nữ đã no rồi.
Giữ lại chút mặt mũi, lần sau lại tới cung Khôn Ninh ăn tiếp.
Nguy Hoàng hậu gật đầu:
Cũng được.
Bánh dẻo ăn nhiều bụng dạ cũng khó chịu, lần sau bà sẽ bảo thiện phòng làm thêm ít mứt quả nữa, tránh để Châu Châu thấy món ăn quá đơn điệu.
Mùi hương của gạo nếp, c9ủa đậu đỏ thi nhau chen vào mũi, Cổ Minh Châu không kìm được nuốt một ngụm nước miếng.
Nữ quan cũng dùng đồ chay lên 6cho Mạc sư phụ, chỉ có điều Mạc sư phụ cảm ơn xong thì không hề động vào. Cổ Minh Châu thừa nhận bản thân không có được đạo t5âm vững vàng như sư phụ.
Nguy Hoàng hậu nói:
Vậy là giờ sức khỏe Đức phi đã không còn gì đáng ngại nữa?

Mạc chân nhân từng tới cung Khôn Ninh hai lần, giao tiếp với Ngụy Hoàng hậu đã vô cùng thoải mái, tính cách của nương nương vốn đã thân thiện, lại thêm đầu óc thông minh hiểu biết, cũng không hay nói chuyện kiểu lập lờ giấu giếm. Rất nhiều người đều thích cố ý làm ra vẻ bản thân cao thâm khó dò, kỳ thực trong đầu chưa chắc đã có được bao nhiêu suy tính.
Nhìn thấy tiểu đồ đệ thu được không ít đồ tốt, Mạc chân nhân cười nói:
Đã lâu lắm rồi không nghe thấy Thái hậu nương nương gọi người khác là nha đầu, có thể thấy Thái hậu nương nương yêu thích con đến nhường nào.
Hoàng hậu nương nương không ban thưởng là vì sợ làm vậy sẽ quá khoa trương, tránh cho Châu Châu bị người ta để mắt đến. Hoàng hậu nương nương cũng có nỗi khổ tâm,
Năm ấy lúc bà ở bên cạnh Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương cũng đối xử với Hoàng hậu nương nương bây giờ như thế. Thích cùng Lỗ vương phi nói chuyện, cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhất, nhưng đồng thời cũng lại sự gần gũi quá sẽ bị người ta nghi ngờ.
Lại thêm Nguy Hoàng hậu dụ dỗ:
Nếm thử xem có hợp khẩu vị không.
Làm sao có thể từ chối ý tốt của Hoàng hậu nương nương được cơ chứ? Cổ Minh Châu chỉ đành cầm một miếng lên bỏ vào trong miệng.
Trong hộp có tám miếng, cô ăn hai ba... bốn năm miếng chắc không vấn đề gì đâu nhỉ? Vừa hay tranh thủ lúc này nương nương cũng có thể thong thả bàn chuyện với sự phụ.
Có, Cổ Minh Châu lại gật đầu lần nữa, nhưng cô không thể nói về tay nghề của Ngụy đại nhân trước mặt Hoàng hậu nương nương, cho nên
Cố Minh Châu nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
Là một thiếu phụ trẻ tuổi, nếu nương nương thích ăn, lần sau thần nữ sẽ đem một ít vào cung, chỉ là không rõ quy củ trong cung có cho phép đem vào hay không.

Mọi người ngoại trừ tới nói lời chúc mừng và thỉnh an ra, thì phần lớn còn muốn tới mách tội Quý phi, chuyện này bà đã chẳng còn lạ gì nữa, Nguy Hoàng hậu nhìn sang nữ quan:
Bảo bọn họ quay về đi, gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, bảo bọn họ đóng cửa tự tra xét trước, ngày mai bản cũng sẽ cho người đi hỏi kết quả.

Chuyện của cung Vĩnh Xuân không giấu được, bà cũng không cần phải vòng vo Tam quốc nữa. Bọn họ cũng đều đã chứng kiến chuyện của Đức phi, từ nay trở đi càng nên giữ tròn bổn phận, bà sẽ cho bọn họ cơ hội tự mình tra hỏi cung nhân trước, tránh đến khi bà ra tay lại lũ lượt chạy tới kêu oan.
Cố Minh Châu gật đầu, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ làm bánh đậu đỏ của Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân vẫn chưa có cơ hội đem vào cung, hiếu kính dâng lên Hoàng hậu nương nương.

Thần nữ thích bánh đậu đỏ, cũng thích mứt quả.
Những thứ này cũng đều là món sở trường của Ngụy đại nhân. Nguy Hoàng hậu cười nói:
Trong nhà có đầu bếp làm món đó ngon lắm à?

Lần đầu tiên cô được ăn bánh đậu đỏ ở mộ tổ nhà họ Thôi không phải cũng đã nghĩ món điểm tâm đó là sản phẩm của một thiếu phụ trẻ tuổi hay sao.
Nguy Hoàng hậu nói:
Ngươi cứ việc đem vào đây, bạn cung cũng muốn nếm thử tay nghề ở bên ngoài, cũng đã lâu lắm chưa được ăn rồi.

Hôm nay ở cung Vĩnh Xuân, nếu không có Châu Chấu thì vụ án này sẽ không thể thẩm tra thuận lợi đến vậy.
Biểu cảm của Nguy Hoàng hậu càng thêm dịu dàng, có thể thấy mắt nhìn người của Kham ca nhi tốt hơn là nhiều.
Nguy Hoàng hậu nhìn sang nữ quan:
Đi hỏi thăm thử xem mấy ngày này cung Vĩnh Xuân có cung nữ nào đau bụng nhưng vẫn khỏe mạnh không, rồi tới Thái Y Viện xem ghi chép, xem gần đây có ai từng tới cung Vĩnh Xuân không.

Trước khi Đức phi ra tay hắn phải tìm cùng nữ thử độc trước, còn phải tìm Thái Y Viện hỏi cho kỹ càng, nếu cung nữ đó và thải y là đồng đảng của Tư Lễ Giám Trần Tường thì sẽ che giấu dược tính thật của thuốc.
Mạc chân nhân nghiêng đầu nhìn sang Châu Châu, trong đầu bà chợt lóe lên một ý nghĩ, Hoàng hậu nương nương thích Châu Châu như vậy, liệu có chỉ hôn cho Châu Châu không?

Cố Minh Châu không nhìn ra điểm khác lạ của sư phụ, cô còn đang suy nghĩ về tiến triển bên phía Nhiếp Thầm, không biết lúc nào mới có thể bắt được Trịnh Như Tông, nếu như cô có thể đi theo quan sát thì tốt biết mấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.