Chương 452: Bắt cua trong rọ


Trịnh Như Tông nghỉ ngơi trong rừng, thời điểm này không thể dừng chân tại quán trọ, bởi vì không biết lúc nào sẽ đụng độ quân triều đình đi tr8uy vét. Tuy rằng cho dù triều đình có điều tra tới ông ta cũng chưa chắc đã phát hiện ra điểm dị thường, nhưng vào những lúc thế này càng cần 3phải cẩn trọng hơn.

Trịnh Như Tông dựa vào thân cây khô, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao. Bọn họ vốn định sau khi lấy được phủ Vĩnh9 Ninh và Vệ sở duyên hải, sẽ để tai mắt trong cung khơi dậy ganh đua giữa Quý phi và nhà họ Ngụy, khiến triều đình Đại Chu loạn càng thêm loạn6, chúa thượng sẽ có thể nhân cơ hội ấy viết hịch văn khích lệ tướng sĩ chinh phạt hôn quân.

Đáng tiếc chỉ còn thiếu một bước nữa thôi,5 nhưng mà lần này sau khi quay về Bắc Cương, ông ta cũng phải bắt đầu chỉnh đốn binh mã. Ông ta có thể cảm nhận được đám người Ngụy Nguyên Kham đã phát giác ra sơ hở, cứ tiếp tục điều tra thì sẽ bất lợi cho bọn họ, chi bằng nhân lúc này đánh cho hôn quân trở tay không kịp.
Trịnh Như Tông quay đầu nhìn sang thân tín và tùy tùng:
Cùng ta xuất quan.

Đám người đáp một tiếng, Trịnh Như Tông rảo bước tiến về phía trước.
Triệu phó tướng nói:
Tướng quân, kinh thành đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Vì sao tướng quân lại vội vàng lên phía Bắc như vậy?

Trịnh Như Tông để lại thân tín và tùy từng trợ giúp Triệu phó tướng rồi tung người lên ngựa phóng như bay vào trong đêm tối, để lại đằng sau lưng tiếng chém giết vang khắp tứ bề. Chạy được một đoạn, Trịnh Như Tông bỏ ngựa mà đi, ngựa tuy chạy nhanh nhưng cũng dễ bị phát hiện, ông ta đi men theo lối nhỏ càng dễ thoát thân.
Sau khi trải qua biến cố này, Trịnh Như Tông đã dần hiểu ra. Không phải Long Cẩm Ủy không phát hiện ra tung tích của ông ta, mà là âm thầm thả ông ta tới Vệ sở, để lợi dụng việc này tìm ra đám tay chân bọn họ cài cắm trong Vệ sở.
Trịnh Như Tông hối hận không kịp, như vậy thì không chỉ mất đi một Diên Khánh Vệ mà còn khiến hôn quân nghi ngờ Bắc Cương, ông ta nhất thời đã phạm phải một sai lầm lớn.
Phủ Vĩnh Bình vẫn còn phân tán, cho dù có phò mã của công chúa Hoài Nhu tới cũng chưa chắc có đủ thời gian chỉnh đốn binh mã, phòng ngự lỏng lẻo, chỉ một đòn là vỡ. Nếu chúa thượng quyết định khởi binh đánh xuống phía Nam thì phò mã của công chúa Hoài Nhu sẽ là người tổ cờ tốt nhất. Ông ta sẽ giúp chúa thượng giành chiến thắng trận này, cũng xem như rửa sạch nỗi nhục hôm nay. Trịnh Như Tông nhắm mắt lại suy ngẫm.
Quản sự, Vệ sở đã biết chuyện, Triệu phó tưởng sẽ tới tiếp ứng, bây giờ sẽ thả chúng ta xuất quan ngay đây.
Trịnh Như Tông đứng dậy, dẫn theo mọi người đi về phía trước, xuất quan được thì mọi chuyện đều dễ dàng rồi.

Tướng quân,
Triệu phủ tướng giục ngựa chạy tới, nhìn thấy Trịnh Như Tông vội vàng bẩm bảo:
Ngựa đã chuẩn bị xong, tướng quân chỉ việc rời đi, nếu trên đường có người tra xét, tôi sẽ đi ứng phó.

Lúc này Trịnh Như Tông mới có thể ưỡn thẳng lưng, không còn phải giả bộ là một lão ông lưng gù trốn đông trốn tây nữa, vượt qua quan ải là như cá về biển lớn, triều đình đừng mong có thể tìm được tung tích của ông ta.
Thanh chắn khổng lồ vừa bị nhấc lên thì ngọn đuốc đối diện với thông đạo bất chợt vụt sáng, tiếp sau đó là mấy mũi tên từ trong bóng tối
vụt vụt vụt
bắn ra.
Đám người Trịnh Như Tông đang dùng chân trong thông đạo, còn chưa kịp định thần thì đầu mũi tên đã bay đến trước mặt. Đám người rút đao ra đỡ, Triệu phó tướng nghe thấy tiếng kêu thảm liên miên của binh sĩ bên cạnh, đám người bọn họ giống như bị chặn trong ngõ cụt, không còn đường lui.
Triệu phó tướng hét lớn:
Là kẻ nào? Kẻ nào đang đánh lén! Người đâu! Có kẻ xông vào...

Trịnh Như Tông điềm nhiên đáp:
Lần này hành sự không mấy thuận lợi, các ngươi phải chú ý động tinh trong kinh.

Triệu phó tưởng tuân lệnh, nhưng gã tin sẽ không xảy ra sai sót gì lớn, bao nhiêu năm nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, giờ đây tay chân của bọn họ trong Vệ sở càng lúc càng nhiều, Bộ Binh có người chống lưng, động tĩnh nhỏ đến mấy cũng sẽ có người tới báo tin.

Mở cửa!
Trịnh Như Tổng quát lên mộ tiếng, tướng sĩ giữ cửa nhấc thanh chắn ngang trên cổng thành lên.
Trịnh Như Tông trợn tròn hai mắt. Long Cẩm Ủy đã tới, làm sao bọn chúng phát hiện ra hành tung của ông ta? Sao chúng biết được ông ta sẽ tới Vệ sở? Bọn chúng có biết thân phận của ông ta không? Bằng không sao lại gọi ông ta là phản đảng?
Rốt cuộc Ngụy Nguyên Kham đã điều tra ra được những gì?
Trong lòng Trịnh Như Tông tràn đầy nghi hoặc, nhưng giờ đã không còn thời gian để nghĩ nữa.
Tôi sẽ ở đây cản bọn họ lại, tướng quân đi...
Giọng nói của Triệu phó tướng mau chóng bị tiếng hô hoán nhấn chìm. Cổng thành cuối cùng cũng được mở ra, Trịnh Như Tông được thân tín hộ tống chạy ra ngoài, thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều nữa. Long Cẩm Ủy xuất binh chắc chắn dẫn theo không ít thủ hạ, chỉ e Triệu phó tướng chẳng cầm cự được bao lâu.
Còn chưa dứt lời, Triệu phủ tướng dường như ý thức được điều gì đó, trong tình huống này bọn họ mới càng giống kẻ xông vào biên quan, cho nên...
Triệu phó tướng quay đầu nhìn Trịnh Như Tông:
Tướng quân mau đi đi.
Hành động của bọn họ chắc hẳn đã bị người ta phát giác ra rồi. Trịnh Như Tông đã định thần lại từ lâu, đang gọi người bên cạnh tới mở giúp khóa cửa, đúng vào lúc này trong thông đạo lại truyền tới tiếng bước chân, hiển nhiên là có người tấn công tới.
Một giọng nói tràn trề sức lực vang lên:
Chỉ huy sứ Long Cẩm Ly - Bành Thời tróc nã phản đảng, ai ngăn cản sẽ bị xử trí như đồng đảng.

Cũng may đường đi vô cùng thuận lợi, quả nhiên giống như Trịnh Như Tông dự đoán, không có binh mã triều đình đuổi theo, nhìn thấy Diên Khánh Vệ không xa phía trước, Trịnh Như Tông cũng xem như gỡ được tảng đá trong lòng.
Trịnh Như Tông căn dặn:
Cho người đi gửi thư cho Triệu phó tướng trấn thủ quan ải.
Thân tín đáp một tiếng rồi biến mất trong bóng tối.
Trịnh Như Tông tìm một tảng đá ngồi xuống điều chỉnh nhịp thở. Ông ta đã không còn trẻ nữa nhưng sức khỏe không tồi, tuy tối nay hơi lao lực nhưng cũng chẳng đáng gì. Sau khi quay về Bắc Cương, ông ta còn phải thao luyện binh mã, lần này ông ta nhất định phải tự tay đòi về những mất mát ở kinh thành.

Vẫn chưa có tin tức của nhà họ Trương và Khưu Hải ư? Đại gia cũng không cho người gửi tin tới?
Trịnh Như Tông nhìn sang thân tín bên cạnh.

Không có.
thân tín đáp:
Vẫn không có động tĩnh gì.

Không đúng lắm, Trịnh Như Tông cảm nhận thấy nguy hiểm. Đối với con trai lớn mà nói gửi tin cho ông ta là chuyện quá đỗi đơn giản, hoặc là con trai lớn vẫn luôn án binh bất động, hoặc là đã bị người ta giấu tin đi rồi, bất kể là trường hợp nào cũng cho thấy tình thể đang cực kỳ căng thẳng,

Chúng ta sẽ khởi hành ngay trong đêm
Trịnh Như Tông ra quyết định:
Ban đêm càng khó bị phát hiện.
Bọn họ ở trong tối, có thể mượn ánh trăng thoát thân, tuy binh mã của triều đình đồng, nhưng không biết chính xác bọn họ đang ở đâu thì cũng chẳng thể làm gì được.
Trịnh Như Tông đã quyết định tiến về Diên Khánh Vệ ngay trong đêm, nhưng vì thận trọng, bọn họ sẽ không đi thẳng tới Vệ sở mà sẽ đi đường vàng, sau đó mới thông báo cho phó tưởng trấn thủ Vệ sở.
Trịnh Như Tông dẫn người đi về phía Diên Khánh Vệ. Một hàng người vó ngựa tung bay, dự tính tới phụ cận Vệ sở trước khi trời sáng. Bọn họ vì để thoát thân đã mất quá nhiều thời gian, cần phải tốc chiến tốc thắng, tránh để xảy ra càng thêm nhiều chuyện.
Nhưng ông ta quả thực nghĩ không ra, sao triều đình có thể nhắm tới ông ta được? Khưu Hải báo tin sẽ đi vòng qua hai cửa tiệm trên mặt phố, cho dù triều đình có tai mắt cũng không thể mò tới được trang viện ông ta ẩn náu mới phải.

Lúc rời kinh ông ta còn cải trang, lợi dụng thương đội thu hút sự chú ý của triều đình, ngẫm nghĩ kỹ lại ông ta luôn cảm thấy bản thân không có chỗ nào sơ sểnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.