Chương 453: Đê tiện
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1710 chữ
- 2022-02-06 09:21:40
Màn đêm dần dần buông xuống, bầu trời biến thành một hòn than khổng lồ.
Trịnh Như Tông có thể nhìn thấy rõ ông lão ấy, ông lão đó từng bắt chu8yện với ông ta ở trên đường, hỏi ông ta định đi đường bộ hay đi đường thủy.
Bây giờ Trịnh Như Tông đã hiểu tại sao ông ta lại bị triều đình truy đuổi sát nút. Nghiêm Sâm chết rồi nhưng vẫn có người tiếp tục điều tra về ông ta, chỉ là ông ta chẳng phát giác ra mà thôi. Những người đó là ai? Tóm chặt lấy một chút manh mối chẳng chịu buông tay, cho dù dùng bao nhiêu tính mạng, tiêu hao bao nhiêu công sức. Giống như mụn nhọt ăn sâu vào trong xương tủy khiến người ta sợ hãi.
Bọn họ xuất hiện trước mặt ông ta thì chắc chắn đã có sắp xếp từ trước. Nếu ông ta nhào tới giết chết ông lão kia, có khi sẽ tự giẫm vào cái bẫy đã được giăng sẵn. Trịnh Như Tông quả quyết chọn đi sang con đường còn lại, vừa đi được mấy bước ông ta lại dừng chân, trên con đường ấy cũng có hai người đang đi tới.
Một mùi hương kì lạ nương theo gió nhẹ bay về phía ông ta.
Trịnh Như Tông muốn nín thở nhưng đã chẳng kịp nữa, bước chân của ông ta bắt đầu loạng choạng, cảm giác choáng váng càng lúc càng rõ rệt.
Ra ngoài thu tiền đi, thu tiền rồi mới dễ sống qua ngày.
Ngươi mất đôi tay làm việc không thuận tiện, lấy tiền thuê một người về hầu hạ.
Đừng có tiếc rẻ, chúng ta đỗ đạt là kiếm được một số lớn rồi.
Không cần phải thấp thỏm lo âu nữa, những tên đó không kẻ nào thoát được đầu, người đó...
Giọng nói của ông lão đột nhiên im bặt, sau đó ông ấy quay đầu nhìn về phía Trịnh Như Tông và mỉm cười.
Ta cười một cái thay người nhé!
Tiền giấy bay lượn khắp trời, an ủi những oan hồn đã bị hại chết.
Khi Trịnh Như Tông rút thanh kiếm dài ra khỏi vỏ, đang định xông tới thì tiếng vó ngựa vang lên, binh mã của triều đình đã đuổi kịp tới.
Đôi mắt Bành Thời lóe sáng, Nhiếp Thầm hiểu được ý nghĩa của đốm sáng ấy, Bành Thời cảm thấy bắt được người này quá dễ dàng.
Dễ dàng sao?
Bởi vì Trịnh Như Tông chợt nhớ đến một người: Nghiêm Sâm.
Tên thông phản nhỏ nhoi không sợ chết chạy đến Bắc Cương điều tra án ấy.
Ông lão vẫn lấy tiền giấy từ trong lồng ngực ra, giống như thể chẳng hề sợ hãi Trịnh Như Tông.
Tiền giấy trong tay ông lão tản ra khắp trời. Cũng chẳng biết tại sao, Trịnh Như Tông đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ. Trong lòng ông ta gióng lên hồi chuông báo động, mở mắt nhìn kỹ thì chẳng biết ông lão kia đã đưa cánh tay lên che mũi từ lúc nào. Thứ trong tay ông lão cũng không còn là tiền giấy nữa mà là một lọ sử.
Ông ta tự cho rằng bản thân đã che đậy kỹ càng tất cả mọi thứ, chắc chắn sẽ kh6ông bị ai nhìn ra manh mối mà chẳng ngờ rằng người thật sự không nhìn thấy được là bản thân ông ta. Ông ta vẫn luôn vùng vẫy giữa thế cục mà triều đì5nh đã sắp đặt sẵn.
Dường như ông lão đang nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó, Trịnh Như Tông lắng tai nghe kỹ.
Trịnh Như Tông thầm cảm thấy hoảng hốt, nếu tình hình đã thế này thì ông ta cũng chẳng cần phải tiếp tục chạy nữa, cử đường hoàng chiến đấu cho đến chết. Tới khi thật sự không chống chọi nổi nữa thì ông ta kết liễu chính bản thân mình luôn.
Nghĩ thầm trong lòng như thế, Trịnh Như Tông tiến về phía ông lão, bây giờ xem ra ông lão ấy là yếu ớt nhất.
Trịnh Như Tông nhíu mày, ông ta sẽ không cho rằng đây chỉ là trùn3g hợp, ông ta dẫn theo người đổi biết bao nhiêu con đường, làm sao có thể bị một ông lão bán hàng rong tuổi tác đã cao đuổi kịp được?
Ông lão9 đó không phải người bán hàng rong mà là người đến bắt ông ta.
Trịnh Như Tông từng nhìn thấy hình vẽ của một trong hai người đó, là người trong phường điều tra vụ án cùng với Ngụy Nguyên Kham, tên là Nhiếp Thầm.
Ông lão tiếp tục rải tiền giấy.
Có người phải trả giá bằng cả mạng sống, có người phải trả giá bằng sáu năm ròng rã. Từ trước đến nay chưa bao giờ là dễ dàng.
Bành Thời tiến lên bắt Trịnh Như Tông hôn mê bất tỉnh lại, đang định dạn người áp giải Trịnh Như Tông về thì nhìn thấy Bách hộ vội vã chạy tới bẩm báo:
Đại nhân, binh mã Vệ sở nổi loạn rồi.
Binh bất yếm trá. Thật ra ông lão ấy rải tiền giấy chỉ để thử hướng gió, sau đó nhân lúc ông ta không đề phòng mà sử dụng thuốc mê. Trịnh Như Tông nghiến răng, cái lũ chuột nhắt này không có can đảm đánh nhau với ông ta nên sử dụng thủ đoạn đê hèn như thế này.
Ngươi...
Trịnh Như Tông chỉ kịp nói một từ, Nhiếp Thầm đã chạy đến đạp ngã ông ta. Trong cơn tức giận, Trịnh Như Tông dùng hết sức vùng vẫy, sức lực của ông ta rất lớn, suýt nữa đã quật ngã cả Nhiếp Thầm. May mà Nhiếp Thầm nhanh tay lẹ mắt chụp chiếc khăn có tẩm phấn hoa mạn đà la lên mũi Trịnh Như Tông.
Đại tiểu thư bảo phải bắt sống, không được cho Trịnh Như Tông có cơ hội chiến đấu tới chết, ông ta không xứng đáng. Chẳng có gì đáng nói với với những kẻ này. Năm xưa ông ta dùng cơ quan để ngấm ngầm hãm hại Nghiêm Sâm, bây giờ cũng nên ăn miếng trả miếng chử.
Kinh thành.
Đàm Định Phương ngồi trong gian chính, quản sự nhanh chân vào phòng bẩm báo:
Lão gia, rất nhiều cấm quân kéo đến bên ngoài phủ chúng ta, không biết định làm gì.
Sắc mặt Đàm Định Phương dửng dưng, bàn tay bưng trà vẫn vững vàng:
Ta biết rồi.
Ông ta biết Hoàng thượng sẽ ra tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Theo thời gian này thì xem ra chuyện trong cung không thành công.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên đằng sau lưng, Đàm Định Phương quay người lại, nhìn thấy một đội cẩm vệ ập vào phủ, người dẫn đầu là Chỉ huy Long Cẩm Ủy.
Chỉ huy Long Cẩm Ủy đứng trước mặt Đàm Định Phương:
Đàm đại nhân.
Cuối cùng sự vùng vẫy của Trịnh Như Tông dần yếu đi, truy binh của triều đình cũng đã tới nơi.
Bành Thời ghìm cương ngựa, nhìn kẻ đang bị đè xuống dưới đất, khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ người trong phường đã khống chế được kẻ đó trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Bè lũ phản bội của Diên Khánh Vệ không chỉ có mình Triệu phó tướng, hiện tại bọn chúng nhìn thấy tình hình Vệ sở có biển nên dấy binh làm loạn. Đây chỉ là một mình Diên Khánh Vệ thôi đấy, nếu như các Vệ sở xung quanh cũng hưởng ứng theo thì kết quả khó lòng tưởng tượng nổi.
Quay về chi viện!
Bành Thời ra lệnh:
Trong vòng nửa canh giờ phải bắt được các tướng sĩ nổi loạn.
Ngoại trừ ổn định tình hình Vệ sở ra, ông còn phải đưa tin tức về kinh thành mời Hoàng thượng định đoạt.
Bành Thời xác nhận với Nhiếp Thầm:
Đây là Trịnh Như Tông à?
Nhiếp Thầm gật đầu:
Đại nhân, ông ta chính là Trịnh Như Tông.
Tuyệt đối không thể sai được.
Hy vọng cha có thể về tới Bắc Cương, nếu thể thì những cố gắng ông ta bỏ ra coi như không uổng phí. Ba cha con bọn họ gặp nhau thì ít mà xa cách lại nhiều, tất cả đều vì ngày mà đại nghiệp của chủ thượng
thành công.
Nụ cười trên gương mặt ông lão khiến Trịnh Như Tông không tự chủ được lui về sau một bước. Dường như dáng vẻ của ông lão trước mặt đang chồng lên một bóng người khác, trong tình cảnh thế này toát lên vẻ kì lạ khác thường.
Thời con trai trẻ, Trịnh Như Tông là người xông pha chiến trường, thế mà bây giờ lại sợ sệt trước một ông lão. Thế nhưng trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, tránh khỏi người này càng xa càng tốt.
Nhiếp Thầm ngồi trên lưng Trịnh Như Tông, có lẽ tên Trịnh Như Tông này cảm thấy bị sỉ nhục nên kêu la lồng lộn, ngửi phải nhiều phấn hoa mạn đà la như vậy mà vẫn không ngất đi.
Cứ từ từ, không phải vội, Nhiếp Thầm lẩm nhẩm, y rất tin tưởng vào thủ đoạn hạ độc của đại tiểu thư.
Nhà họ Ngụy vẫn rất lợi hại, Ngụy Hoàng hậu đã cảm nhận được trước nên trốn trong cung Khôn Ninh như thế thì cung nhân của cung Khôn Ninh sẽ không dễ bị lợi dụng.
Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, ông ta cũng không cần đau buồn quá, vào đại lao rồi vẫn có cơ hội vùng dậy cơ mà. Đàm Định Phương đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo, vừa đi được hai bước đã cảm thấy hơi bủn rủn. Lẽ nào là do mấy ngày nay lo lắng quá mức rồi sao? Ông ta vẫn chưa đủ bình tĩnh, dù đã dự đoán được kết quả thế này từ trước mà đến lúc chuyện xảy ra, vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Đàm Định Phương gật đầu:
Tại sao Đồng tri đại nhân lại làm thế này?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.