Chương 456: Tan vỡ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1708 chữ
- 2022-02-06 09:23:11
Ngụy Nguyên Kham nhìn Đàm Định Phương, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên giống như đang quan sát ông ta một cách tỉ mỉ. Đôi mắt hắ8n trong veo, sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Sau khi biết chuyện giữa Ngụy Nguyên Kham và3 Châu đại tiểu thư, Đàm Định Phương chắc chắn Ngụy tam gia này cũng có nút thắt trong lòng giống như mình. Bây giờ bị ông ta 9nhắc đến có lẽ Ngụy Nguyên Kham sẽ không được bình tĩnh như thế này nữa, chỉ cần Ngụy Nguyên Kham lộ ra vẻ xúc động, Long Cấm6 Ủy bên cạnh cũng sẽ bẩm báo lại cho Hoàng thượng, có lẽ chuyện này sẽ trở thành cơ hội tiếp theo để đối phó với Ngụy Nguyên 5Kham.
Ngụy Nguyên Kham không hề lừa gạt Đàm Định Phương, chỉ có điều Đàm Định Phương mãi mãi không thể hiểu được hàm ý của hắn. Châu Như Quân không chết mà trở thành Châu Châu nên đương nhiên cô đã không còn là nút thắt trong lòng hắn từ lâu. Vụ án của nhà họ Châu, hắn và Châu Châu cũng có thể điều tra rõ ràng được.
Đàm Định Phương biến sắc, Ngụy Nguyên Kham không chỉ không mắc câu mà còn cho ông ta một đòn. Long Cẩm Ủy bên cạnh đều là thân tín của Hoàng đế, thái độ của ông ta thế này sẽ khiến cho Long Cẩm Ủy ghét bỏ, lúc vào đại lao sẽ phải chịu nhiều cực hình hơn.
Hắn khẽ nhếch môi, vẻ cao ngạo lóe lên trong đôi mắt, ẩn sâu trong ánh mắt ấy là sự coi thường dành cho ông ta:
Đàm đại nhân còn biết cả ẩn tình của vụ án khác à?
Nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham nhìn thi thể của con trai Đàm Định Phương vừa được khiêng ra ngoài, thi thể nhỏ bé ấy bị một tấm vải bố che lại trông vô cùng đáng thương.
Nhưng với tình hình hiện tại của Châu Châu, rốt cuộc chọn người ở rể có hợp lý không? Bà không mong người đó có gia thế nhưng phải có phẩm chất tốt, cơ thể khỏe mạnh, chịu thương Châu Châu.
Một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu Lâm phu nhân, cái lần mà Ngụy đại nhân ngã bệnh ở Sơn Tây, bị người hầu khuẩn lên vai vác tới vác lui. Lâm phu nhân muốn xua những cảm xúc rối ren hỗn loạn ấy ra khỏi đầu. Nhưng mà... nghĩ kỹ lại thì... cũng buồn cười thật đấy. Nếu sớm biết Ngụy tam gia là hậu bối như vậy, có lẽ khi đó đã đối xử tốt với Ngụy tam gia hơn một chút.
Việc cha và Như Quân bị sát hại nằm trong mưu kế bí mật của đồng bọn phe Lương Vương, Hoàng để nhân cơ hội thêm dầu vào lửa bắt bọn chúng trả sạch cả vốn lẫn lời. Ngụy Nguyên Kham lên ngựa, đi khỏi con hẻm ra đến đường lớn thì nhìn thấy có dịch kỵ lao vụt qua trước mặt nhanh như tên bắn, chiếc túi mà người đó đeo trên lưng có viết mấy chữ
Vô cùng khẩn cấp
, đó là thứ quân sự.
() Dịch kỵ: ý chỉ dịch mã, tức người cưỡi ngựa đưa thư hoặc đưa công văn,
Đàm Định Phương lại tiếp tục:
Năm nay Ngụy tam gia đã hai mươi hai rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa thành thân?
Ngụy Nguyên Kham đứng yên tại chỗ, dáng người thẳng tắp, khi thể nghiêm trang trên người giảm bớt đi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, giống như thể có một làn gió xuân lướt qua gương mặt tuấn tú của hắn vậy:
Không phiên Đàm đại nhân bận lòng, chuyện này nghe theo lệnh cha mẹ cùng với lời của bà mai, tất nhiên chuyện vui sẽ đến thôi. Có điều e là Đàm đại nhân không nhìn thấy được cảnh ấy đâu.
Vẻ mặt Đàm Định Phương đờ đẫn, muốn tìm hiểu cho rõ xem tại sao lại như vậy nhưng Long Cẩm Ủy đã mất kiên nhẫn từ lâu nên sẽ không cho ông ta thêm thời gian.
Long Cẩm Ủy áp tải Đàm Định Phương và Đổng phu nhân vào đại lao, Ngụy Nguyên Kham bước ra khỏi nhà họ Đàm.
Mạc Dương Minh không kìm được nhắc nhở thêm một câu:
Tuổi tác Châu Châu cũng không nhỏ nữa, là một tiểu thư khuê các có tiếng nên chắc chắn sẽ được người khác để ý, phu nhân và Hầu gia cũng nên
cân nhắc đi thôi.
nh giúp là Mạc chân nhân mà sao giống như tất cả những công lao ấy đều quy hết về cho Châu Châu vậy nhỉ?
Lâm phu nhân áy náy nhìn Mạc Dương Minh:
Châu Chấu chẳng làm được gì cả, Thái hậu nương nương nể mặt chân nhân nên mới như thế.
Phu nhân,
Mạc Dương Minh lên tiếng:
Chầu Châu rất thông minh, nữ quyền thông thường không thể so bì được, tương lai vẫn còn con đường dài phía trước, bệnh ngớ ngẩn của con bé cũng đã khỏi từ lâu, phu nhân có thể yên tâm được rồi.
Lâm phu nhân nhìn Mạc Dương Minh bằng ánh mắt cảm kích:
Cảm ơn chân nhân.
Dù thế nào bà cũng không ngờ là có ngày Châu Châu sẽ được thế này.
Mạc Dương Minh cười đáp lời:
Phu nhân giữ Châu Châu bên mình quá lâu rồi. Trong lòng phu nhân Châu Châu là đứa con bé bỏng chưa trưởng thành. Có lẽ tất cả những người làm cha làm mẹ đều có suy nghĩ như vậy nhưng lại không biết con mình đã tự thân đối mặt với mưa gió từ lâu.
Lâm phu nhân gật đầu, đặc biệt là sau khi sinh ra ca nhi, nhìn dáng vẻ bé bỏng của ca nhi bà mới chợt cảm thán, thì ra những đứa trẻ vừa mới sinh ra đều nhỏ nhắn như thế. Dáng vẻ của Châu Châu khi vừa mới sinh bà đã quên mất rồi.
Có chiến tranh rồi, chẳng biết là Bắc Cương hay là vùng duyên hải.
Trong căn nhà của nhà họ Cố, Lâm phu nhân nhìn ma ma quản sự sắp xếp những đồ vật Thái hậu nương nương ban thưởng, đến bây giờ bà vẫn không dám tin Châu Châu lại được thưởng nhiều món đồ quý giá đến thế.
Vệ sở Bắc Cương, rốt cuộc ông ta đang làm việc cho triều đình hay là làm việc cho các người, lần này sẽ điều tra rõ ràng thôi.
Còn về phần ta
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục:
Ta không hề có nút thắt trong lòng giống như Đàm đại nhân.
Phần thưởng của cung Từ Ninh đến, đi cùng với đó còn có cả sự chú ý và dò xét. Lúc bệnh tình của Châu có khởi sắc, Lâm phu nhân đã nghĩ đến chuyện hôn sự của con bé những bà không ngờ đến cục diện thế này.
Lâm phu nhân nói:
Chân nhân nói rất phải, đợi Hầu gia quay về ta cũng nên bàn bạc với Hầu gia xem sao.
Đến khi cậu bé được khiêng ra ngoài sân, Ngụy Nguyên Kham mới tiếp lời:
Những người đó cài cắm tai mắt bên cạnh Đàm đại nhân, phát hiện chuyện thất bại nên giết chết con trai của ngài rồi diệt trừ luôn cả ngài, ngài cũng nên hiểu rõ tính tình của những kẻ đó đi. Những năm qua Hoàng thượng đối đãi với ngài như thế nào? Trao quyền hành của Bộ Binh vào tay ngài, cho dù ta tìm được chứng cứ, Hoàng thượng vẫn không áp tải ngài đi thẩm vấn ngay, cùng xem như là tận tình tận nghĩa với ngài rồi. Nếu ngài có chút áy náy với Hoàng thượng thì nên bẩm báo hết tất cả những gì bản thân biết cho triều đình.
Đừng hòng mưu toan đổi trắng thay đen, khơi mào nội loạn để giúp chủ nhân ngài dễ bề thừa cơ hành sự nữa.
Nét mặt Ngụy Nguyên Kham thêm mấy phần uy thế:
Từ lâu Hoàng thượng đã nhìn rõ rồi, vụ án của Nhị hoàng tử năm xưa vốn có nhiều điểm kì lạ. Tướng lĩnh Vệ sở Đại Ninh bí mật báo cáo với triều đình là cha ta ngấm ngầm cấu kết với Nhị hoàng tử mưu phản. Bây giờ người đó vẫn còn đang nhậm chức
Mạc Dương Minh ngắt lời Lâm phu nhân:
Việc này không liên quan gì đến đạo nhân, đạo nhân có thể nhìn ra là Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương rất mến Châu Châu. Kể ra chẳng mấy chốc đã điều tra rõ ràng vụ án của Đức phi nương nương, cũng là nhờ ý kiến do Châu Châu đưa ra.
Lâm phu nhân lại ngẩn người:
Chuyện đó... có liên quan đến Châu Châu ư?
Châu Châu làm gì biết phá án chứ? Nhưng chắc chắn Mạc chân nhân sẽ không nói dối.
Châu Trạch Thừa chết oan uổng. Năm xưa những người có mặt như Hoàng đế, Đức phi, Quý phi, Thái tử đều không tránh được có liên quan. Tuy rốt cuộc nội tình ẩn giấu bên trong chuyện này là gì Đàm Định Phương cũng chẳng biết, nhưng chỉ cần dụ được Ngụy Nguyên Kham bước lên con thuyền này, khiến cho Hoàng thượng đề phòng và nghi ngờ hắn là ông ta đã đạt được mục đích rồi.
Chuyện nằm trong dự tính của Đàm Định Phương đã không xảy ra, Ngụy Nguyên Kham vẫn bình tĩnh, không hề cắn câu.
Nói đâu đó xong xuôi, Mạc Dương Minh đi thẳng vào trong phòng bắt đầu tụng kinh.
Lâm phu nhân không thể nào ngủ nổi, trong đầu bà toàn là hình ảnh Châu Châu xuất giá. Gả Châu Châu đi thì bà không nỡ, nếu có thể kén được con rể chịu ở rể thì xem như nhà họ Cổ lại có thêm người.
Nhưng mà vẫn không thể bỏ qua chuyện Ngụy tam gia từng vô lễ với Châu Châu được, trừ khi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.