Chương 457: Ôm một cái


Ngụy Nguyên Kham đi vào tiểu viện thì nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa, trên mặt cô gái nở nụ cười thân thiết.

Vài ngày không gặp, N8gụy đại nhân nhân gây đi không ít, đôi mắt hơi đỏ, hiển nhiên là do mệt mỏi quá mức. Ở trong phủ cần điều động thuộc hạ, còn phải chuẩn bị3 đánh trận, chắc chắn là rất vất vả. Trái tim Cố Minh Châu thoảng mềm hẳn đi.


Đại nhân.
Cố Minh Châu nói:
Chúng ta vào phòng rồ9i nói.

Điểm này Cố Minh Châu không thể ngờ được. Vụ án nhà họ Trương, nhà họ Khưu, Đàm Định Phương, Trịnh Như Tông quá nhiều, họ không thể chú ý đến chi tiết này.
Cố Minh Châu hỏi:
Độc sẽ phát tác lúc nào?

Ngụy Nguyên Kham nói:
Một, hai tháng nữa.
Cố Minh Châu gật đầu:
Nếu chúng ta không điều tra ra Trịnh Như Tông, không có chứng cứ xác đáng, dù triều đình có bắt được Đàm Định Phương thì một, hai tháng sau, độc tố trong người ông ta phát tác,
Nói xong những lời này, trong phút chốc, căn phòng yên tĩnh trở lại. Cố Minh Châu nhìn chén trà trên bàn. Hình như ngoài vụ án ra, cô rất hiểm nói những chuyện khác với Ngụy đại nhân. Lần này coi như là tiễn Ngụy đại nhân xuất chinh, cô cũng không biết nên nói những gì. Quyền cước công phu của Ngụy đại nhân không tệ, đại khái không cần cô phải cổ vũ sĩ khí.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trong cung truyền tin, cô mẫu ta...

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi thay đổi, ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần. Hắn thay đổi cách xưng hô trước Cố Minh Châu:
Mẫu hậu nhận được Hoàng hậu Bảo Sách, trong nhà từ trên xuống dưới ai nấy cũng đều vô cùng vui mừng. Tổ mẫu muốn mời nàng tới, nhưng nghĩ khoảng thời gian này mà qua lại quá thân thiết dễ khiến Hoàng để nghi ngờ, thế nên người định đợi một khoảng thời gian nữa mới đến phủ cảm
Căn phòng lại chìm trong yên tĩnh.
Cố Minh Châu cảm thấy không nói gì, chỉ ngồi bên nhau như thế này cũng không tệ, có điều cô đã chuẩn bị thứ khác rồi.

Chắc chắn lần này đại nhân có thể khải hoàn trở về.

ông ta sẽ chết trong đại lao. Đây sẽ trở thành vụ án chưa có lời giải. Đến lúc ấy, Hoàng thượng sẽ không thể không nghi ngờ đại nhân động tay chân.

Lương vương thực sự giỏi tính kể, ông ta đã sớm sắp đặt chu đáo mọi chuyện rồi.

Đại nhân sắp lên đường đến Bắc Cương rồi nhỉ?

on.

Hắn chưa từng gọi cô mẫu như thế này trước mặt người khác. Không muốn để tổ mẫu và người nhà lo lắng nên hắn giả vờ như không biết thân thể thật của bản thân, trước mặt tiên sinh cũng cố gắng gánh vác trách nhiệm. Bây giờ đối mặt với Châu Châu, hắn lại bỏ gánh nặng trên vai xuống, cứ như vậy mà nói ra. Lúc nói ra, trong lồng ngực Ngụy Nguyên Kham có một dòng nước ấm áp lướt qua.
Cố Minh Châu gật đầu, có điều rất nhanh cô lại lắc đầu:
Ta còn chưa cảm ơn thái phu nhân đầu. Không có thải phu nhân, không biết mẹ ta và đệ đệ còn phải chịu bao nhiêu vất vả nữa. Hơn nữa lần này là nương nương sắp xếp tỉ mỉ, ta cũng không giúp được gì.

Giọng nói của cô gái ân cần. Ngụy Nguyên Kham nhìn khuôn mặt tươi cười kia, vô thức gật đầu.
Ta luôn cảm thấy đại nhân rất lợi hại, đám người đó không phải là đối thủ của huynh.

Lời này như đang khen hắn lại như đang nịnh bợ, có điều dù thế nào đi chăng nữa, ai nghe được cùng đều vô cùng vui vẻ. Ngụy Nguyên Kham nghĩ đến đây thì thấy một quả óc chó được đưa tới.

Đại nhân công phu lợi hại, có thể bóp vụn quả óc chó này một cách dễ dàng đúng không?
D
Quả óc chó trong tay có rất to, trông vỏ có vẻ dày.
Ngụy Nguyên Kham nhận lấy,
rắc
một tiếng, bóp nát quả óc chó.
Ném vụn óc chó vào trong rổ, cô gái lại đưa một quả đến. Làm vậy vừa có thể khen Ngụy đại nhân, vừa được ăn óc chó. Quan trọng nhất là có thể ngồi với Ngụy đại nhân thêm một lúc nữa.

Óc chó có ngon không?

Ngon.
Tốc độ bóp óc chó của đại nhân còn nhanh hơn gia nô đập. Cố Minh Châu cất lời khen ngợi từ tận đáy lòng:
Đại nhân thật lợi hại.

Cổ vũ sĩ khí hắn thế này sao? Ngụy Nguyên Kham cong môi, cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ ra được cách này.

Đại nhân, ta lấy óc chó ra rồi làm cho huynh một đĩa bánh óc chó nhé?

Đến giây phút quan trọng này, Lương vương sẽ không tiếp tục ẩn nấp nữa mà sẽ đi về phía Nam. Tuy rằng đây là việc do Hoàng đế gieo gió gặt bão nhưng không thể gây họa cho bách tính vô tội được.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Bắc Cương và vùng duyên hải miền Đông đều truyền tin vào kinh thành, nàng yên tâm. Hầu gia đã có chuẩn bị từ sớm rồi, ta cũng gửi tin cho Vệ sở vùng duyên hải, nếu trên biển có động tĩnh, họ sẽ dẫn binh đến chi viện.

Lúc cha rời kinh để bắt Khưu Hải, Ngụy nhị lão gia cũng đi cùng. Từ chuyện này có thể thấy Ngụy đại nhân đã sớm lường trước được nguy hiểm trên biển để sắp xếp chu đáo mọi chuyện.

Được.

Vậy cô sẽ ăn ít đi, bóc nhiều hơn một chút để dành cho Ngụy đại nhân.
Cùng với những quả óc chó được tách ra, lòng hắn cũng bình tĩnh đi không ít. Châu Châu bên cạnh còn đang cẩn thận chọn óc chó. Cô ăn những hạt đã vỡ và chọn những hạt to để lại cho hắn.
Sự quan tâm lộ ra trong mắt cô gái khiến mệt mỏi và căng thẳng của Ngụy Nguyên Kham như biến mất trong phút chốc. Hắn nhìn6 về phía sân viên của Lâm phu nhân:
Sức khỏe phu nhân thế nào rồi?


Mẹ ta khỏe lên nhiều rồi.
Cố Minh Châu nói:
Đệ đệ cũng khỏ5e, tiếng khóc rất vang dội. Ngày mai ta sẽ đưa mẹ về phủ.
Hôm nay ma ma quản sự đến nói, tộc di mẫu đang cố gắng sống tiếp chứ không chịu nhắm mắt buông xuôi vào lúc này, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến mẹ và đệ đệ. Nhìn tộc di mẫu vất vả như vậy, ma ma quân sự đề nghị mẹ đưa đệ đệ hồi phủ.
Cẩm quân tiếp quản Binh mã ti ngũ thành, nhà họ Trương và Đàm Định Phương đã bị bắt. Giờ trong kinh thành rất yên ổn, họ không cần phải ở lại căn nhà nhỏ này nữa.
Ngụy Nguyên Kham thấy gương mặt cô gái giãn ra, lông mi dài tựa như tỏa ra hào quang. Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
Vậy có phải ta cần cảm ơn ơn cứu mạng của nàng không? Một lần trong đại lao, một lần
Sơn Tây.

Mả Cố Minh Châu hơi nóng. Cô không thừa nhận bản thân là Châu Như Quân nhưng Ngụy đại nhân đã sớm nhận định.
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, Bảo Đồng đặt hai chén trà xuống, như một thói quen mà rời đi.
Cố Minh Châu liếc nhìn bóng lưng của Bảo Đồng. Hiện giờ động tác của Bảo Đồng càng ngày càng nhanh rồi. Trước đây còn biết hầu hạ bên cạnh cô, giờ chỉ cần nhìn thấy Ngụy đại nhân, Bảo Đồng liền lập tức tránh đi thật xa.
Ngụy Nguyên Kham nhắc đến chuyện của nhà họ Đàm:
Đổng phu nhân kia cũng là người của Lương Vương, gả cho Đàm Định Phương là để giám sát ông ta. Đàm Định Phương bị chúng ta theo dõi, bà ta liền hạ độc Đàm Định Phương ngay.

ít nhất là hắn quan trọng hơn óc chó.


Không cần làm bánh óc chó đâu, ăn thế này là được rồi.
Nghe thấy Ngụy đại nhân nói vậy, Cố Minh Châu nghĩ ngợi rồi nhét hạt óc chó to nhất vào miệng hắn. Không biết tại sao, đồ cô đút cho con ngon hơn hắn tự ăn.

Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân mím môi, cho hạt óc chó vào miệng. Cánh môi hắn ngầm hạt óc chó khiến cô đột nhiên cảm thấy vành tai nóng lên, hoảng loạn mà đưa thêm óc chó tới.

Óc chó vỡ tan trong ngón tay thon dài của hắn.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi sâu xa:
Sáu năm trước, lúc ta tỉnh lại trong nhà, tinh thần rất suy sụp. Lúc ấy, thân thể yếu ớt, không thể đi lại, nhị thức đưa cho ta một túi đậu nành bảo ta bóp. Cảm giác lúc đó khác một trời một vực so với lúc này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.