Chương 458: Sẵn lòng gả cho ta không?
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1230 chữ
- 2022-02-06 09:23:07
Hai bóng hình vừa chạm vào nhau đã tách ra.
Cố Minh Châu không nhịn được mà ảo não. Ban nãy cô cũng không hiểu tại sa8o mà khi nhìn thấy bị thương trong mắt Ngụy đại nhân, đột nhiên cô cảm thấy rất có khả năng đại nhân cần chút an ủi.
Giống như lúc Nguyên Tiêu thụ mình lại, cô luôn không nhịn được mà ôm nó vào lòng.
Quả nhiên con người không được m9ềm lòng, hễ mềm lòng là sẽ làm ra chuyện mất lý trí. Một hồi lâu sau, Cố Minh Châu mới ngẩng đầu nhìn Ngụy đại nhân, đôi mắt6 phượng của hắn không trong veo như ngày thường mà hơi thất thần, cả người cứng đờ như chưa từng nhúc nhích vậy. Ngụy đại nh5ân cứ thế mà ngẩn ngơ nhìn cô, Cố Minh Châu không nhịn được mà quay đầu đi. Cô gái đỏ mặt, trốn tránh ánh mắt hẳn. Ngụy Nguyên Kham chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên đập mạnh vì căng thẳng. Hắn cúi đầu nhìn vòng tay mình. Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Cố Minh Châu thấy Ngụy đại nhân đang kiểm tra bội sức bên hông, từ túi tiền đến phù tín, kiểm tra vô cùng kỹ càng. Cố Minh Châu thấy hơi lạ, đại nhân đang làm gì vậy? Cuối cùng, Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu, hoang mang nhìn Cố Minh Châu:
Nàng không thành công à?
1 Bình thường có chủ động sờ hông hắn đều là vì lấy đồ, có điều hình như hôm nay không hề thiếu thứ gì, túi tiền không bị mở, mứt quả bên trong vẫn còn nguyên. Tại sao vậy?
Cố Minh Châu mở to mắt, vậy mà Ngụy đại nhân lại âm thầm giở trò? Tùy tiện lấy đồ của người khác như vậy, mặt đừng dày thể chứ.
Châu Châu.
Cố Minh Châu vô thức ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy mềm mềm trên trán.
Châu Châu
Ừm.
A Quân.
Người cô lại cứng đờ, bất động.
Đôi môi mềm mại rời đi rồi rơi xuống giữa lông mày cô.
Cố Minh Châu lúng túng nhắm mắt:
Đại nhân... Ngụy đại nhân... huynh.
Nếu ở rể thật, có lẽ còn có điều kiện khác. Có điều cũng chẳng sao cả.
Ngụy Nguyên Kham thấp giọng:
Ta sẽ đồng ý, nàng đừng lung lay là được.
Cố Minh Châu không nói gì, chỉ sợ không vừa lòng, Ngụy đại nhân lại có hành động khác. Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu, hô hấp của Cố Minh Châu mới hơi chậm lại. Cô lại mở mắt, ánh mắt rơi xuống vành tai Ngụy đại nhân.
Đại nhân, tại huynh đỏ rồi.
Cha ta sẽ không đồng ý đầu.
Cố Minh Châu nói:
Mẹ ta muốn tìm người ở rể.
Được.
Ngụy Nguyên Kham vô cùng bình tĩnh.
Được cái gì? Nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không đồng ý, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không đồng ý. Cố Minh Châu không nói gì, Ngụy Nguyên Kham nói:
Chỉ cần có thể cưới được nàng thì thế nào cũng được. Nàng đã cầm ấn riêng của ta, ta có ngọc bội Hầu gia đưa, lấy chúng làm tín vật, nàng không cần lo
Cố Minh Châu cảm thấy bản thân bị một luồng khí nóng bao trùm:
Có lẽ là nhanh quá... không lấy được.
Ngụy Nguyên Kham dang tay, giọng nói chậm rãi:
Nào, lần này chậm hơn một chút nhé.
Làn da trắng bóc của Ngụy đại nhân làm tôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn, khuôn mặt anh tuấn hơn người, cánh tay thon dài dang ra trông vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn hơi căng thẳng, giống như nhịp tim đang đập như trong của cô vậy.
Lấy được chưa?
Người trong lòng hắn hơi ngừng lại, vươn tay về hông hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào túi tiền, không nhanh nhẹn bằng ngày thường. Ngay khi cô vừa chạm vào, hắn không nhịn được mà vươn tay ấn chặt bàn tay mềm mại của cô.
Tim Cố Minh Châu giống như đập mạnh một nhịp, cô lúng túng, cảm thấy hơi đau.
Cô vươn tay chạm nhẹ, rất nóng, còn nóng hơn cả má cô nữa.
Đại nhân...
Cố Minh Châu định trêu Ngụy đại nhân nhưng mới nói ra được hai chữ này liên nuốt vào trong.
Ánh mắt Ngụy đại nhân hình như còn sâu xa hơn ban nãy, trong đó hàm chứa ánh sáng dập dờn lóe lên.
Ừm.
Cố Minh Châu bừng tỉnh, rời khỏi lòng Ngụy Nguyên Kham, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Cô vội vàng sửa lời:
Ban... ban nãy ta không nghe rõ.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc cằm nhỏ nhắn của cô:
Đợi ta trở về, ta sẽ cầu hôn với Hầu gia và phu nhân.
Üm.
Tưởng cô nương.
Ừm.
Nàng có sẵn lòng gả cho ta không?
Cố Minh Châu mím môi không nói gì.
Tay Ngụy Nguyên Kham vẫn còn đặt trên túi tiền, mắt nhìn chằm chằm Cố Minh Châu, trông hắn bình tĩnh hơn bình thường, chỉ là yết hầu không nhịn được mà chuyển động.
Ngụy Nguyên Kham bây giờ so với ban nãy còn thêm phần ngây ngốc, trông khá đáng yêu.
Cố Minh Châu tiếp tục sáp lại gần, tay mới chạm vào túi tiền bên hông Ngụy đại nhân thì cảm thấy bên hông bị siết chặt, sau đó cô lại nhào vào lòng Ngụy đại nhân một lần nữa.
Mùi hương nhàn nhạt vấn vương bên mũi. Hô hấp cổ loạn lên, căng thẳng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn Châu Châu, lông mi của cô gái run nhẹ. Cô sực tỉnh, nhẹ nhàng kéo y phục hắn nhưng hắn lại không nỡ buông tay.
lắng.
Đương nhiên là Cố Minh Châu không lo. Cô sợ cái gì chứ, cùng làm thay đổi thân phận, làm lại từ đầu thôi. Có điều sao cho có thể đưa ngọc bội cho Ngụy đại nhân làm tín vật được?
Cố Minh Châu đột nhiên nhớ đến ngày nọ Ngụy đại nhân đến chơi nhà, cha dẫn Ngụy đại nhân vào tiểu viện, hai người tỉ thí với nhau, sau lần đọ sức đó, ngọc bội tổ truyền bên hông cha đã biến mất.
Đại nhân... hình như huynh phải đi rồi.
Hắn lại ôm cô vào lòng.
Ngoài cửa, Bảo Đồng ghét bỏ nhìn Sơ Cửu đang cười ngu ngơ. Ngụy đại nhân hay đến thì tốt, chỉ là lần nào cũng dẫn con khỉ này đến.
Nhất là dạo gần đây, con khỉ này ăn chực, uống chực trong phủ, lại còn ăn nhiều hơn người khác hai bát cơm nữa chứ. Tuy rằng lần nào hắn cũng tăng thịt bò khô, nhưng Bảo Đồng vẫn cảm thấy rất lỗ.
Đến khi Ngụy đại nhân ra khỏi phòng, Bảo Đồng mới thở phào một hơi. Cuối cùng con khỉ gầy đấy cũng đi rồi, mong rằng lần sau đừng đến nữa.
Sở Cửu theo Ngụy Nguyên Kham ra khỏi sân viện rồi hai người cưỡi ngựa đi luôn.
Sơ Cửu cảm thấy hôm nay tâm trạng Tam gia không tệ, hắn ta có nên nhân cơ hội này mà nhắc nhở Tam gia nhanh một chút không? Nha hoàn của Cố đại tiểu thư ngày nào cũng cười với hắn ta, có lẽ ngày tốt
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.