Chương 459: Điềm báo
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1557 chữ
- 2022-02-06 09:23:06
Trên biển.
Hoài Viễn hầu Cố Sùng Nghĩa và Ngụy nhị lão gia vẫn luôn đuổi theo Trương Tòng Cử đến Vệ sở ven biển, chính mắt nhìn Trương Tòng8 Cử cấu kết với Vệ sở gây chuyện. Trong đám loạn quân, Cố Sùng Nghĩa bắn chết Trương Tòng Cử, sau đó theo phản quân đi về phía Đông. Phản quân cho3 vài chiếc tàu chiến Đại Chu xuống biển, lái thẳng về hướng Đông Nam.
Cố Sùng Nghĩa dặn dò người đưa tin về kinh, rồi lại điểm binh đi tru9y kích.
Viện sử vội vàng bẩm báo:
Tuy Hoàng thượng đổ bệnh nặng mới phát sinh ra bệnh này nhưng muốn điều dưỡng tốt thì phải tốn nhiều công sức. Nay Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ dựa vào thuốc và châm cứu quả thực có hạn...
Hoàng đế nhíu mày:
Ý ngươi là bệnh của trẫm không khỏi được?
Viện sử vô cùng sợ hãi mà quỳ sụp xuống:
Chúng vị thần chắc chắn sẽ dốc hết sức mình, nhưng... Hoàng thượng... người cũng... ít nhất đừng nổi giận...
Đám người này đã có sắp xếp từ trước, một khi xảy ra chuyện thì sẽ dứt khoát xuống biển ngay. May mà họ đã sớm phát hiện ra, ông c6ùng nhà họ Quách, nhà họ Ngụy điều động quan hệ trong tay, nếu không dù có đuổi đến bên bờ biển, đến cái bóng cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là5 nhanh chóng tập kết một đội thuyền để đi theo điều tra đối phương.
Cố Sùng Nghĩa đứng trên đầu thuyền, cách đó không xa có hơn ba mươi chiếc thuyền chiến của phản quân.
Mặt biển rộng lớn, bằng phẳng, thuyền của phản quân đang chuẩn bị khai chiến với họ. Đi tiếp về hướng Đông là Uy Hải Vệ, không biết sẽ có bao nhiêu binh mã viện trợ cho phản quân. Tiếc rằng trong tay không có ba nhân, nếu không trong đêm còn có thể yểm hộ thuyền nhỏ tiếp cận thuyền của phản quân, thăm dò tình hình bên đó và cũng thuận tiện điều tra ven vùng duyên hải xem có động tĩnh gì khác lạ không.
Hoàng để nhắm mắt, cố nén cơn đau đầu dữ dội. Đàm Định Phương lợi dụng sự tín nhiệm của ông ta để rút củi đáy nồi. Lúc ông ta xử tội Đàm Định Phương, thứ ông ta phải đối mặt không phải là một cánh tay đắc lực ông ta tin tưởng mà còn là những bề tôi ông ta từng đặt kỳ vọng cao, những tướng lĩnh ông ta tốn công sức bồi dưỡng.
Nghĩ đến đây Hoàng đế lại tức giận như muốn ngất đi.
Thiên gia, ngài đừng tức giận nữa.
Viện sử Thái Y Viện luôn túc trực bên cạnh, chỉ sợ Hoàng thượng lại xảy ra chuyện. Hoàng thượng tức giận, đã có hiện tượng tắc nghẽn mạch máu, đây là điềm báo của trúng gió.
Bao giờ thì trẫm khỏi bệnh?
Hoàng đế nhìn viện sử
Đã châm cứu mấy lần rồi, tại sao chân trẫm vẫn không tiện đi lại?
Phụt!
Một cột nước phun vào mặt Cố Sùng Nghĩa, sau đó khuôn mặt khiến người ta chán ghét của Ngụy nhị lão gia xuất hiện.
Lại mắc lừa rồi.
Nếu không phải xung quanh có rất nhiều tướng sĩ, Cố Sùng Nghĩa đã mắng ông ta rồi.
Ngụy nhị lão gia leo lên trên một con thuyền nhỏ khác, Cố Sùng Nghĩa không nhịn được mà dặn dò một câu:
Đừng có chết đấy.
Ngụy nhị lão gia nhưởn mày:
Sùng Nghĩa, ông nợ ta ân tình lớn như vậy, sau này phải trả lại đấy!
Rõ ràng đánh trận cho triều đình, sao cuối cùng lại thành nợ ông ta? Cố Sùng Nghĩa lười để ý, da mặt của người nhà họ Ngụy tám phần đều mọc trên mặt ông ta rồi, Ngụy tam gia biết nguyên tắc, hiểu tiến lại sẽ không làm ra những chuyện thể này.
Quên mất không đóng hỏa chiết tử.
Ngụy nhị lão gia vừa nói xong, Cố Sùng Nghĩa đã đá một cú, vốn định để cái tên ngu ngốc này cách xa mình một chút, cái tên ngu ngốc này ở đây làm bẩn mắt và mũi của ông.
Không biết có phải Ngụy nhị lão gia trốn quá nhanh không mà khi củ đã được tung ra,
tùm
một tiếng, ông ta rơi xuống biển.
Cố Sùng Nghĩa nghĩ đến thê tử, con gái và cả đứa con trai nhỏ mới ra đời trong kinh. Lúc ông không có ở trong phủ, mong rằng họ sẽ bình an. Kẻ nào dám giở trò xấu khi ông không có ở kinh thành, sau khi trở về, ông sẽ đáp trả gấp trăm lần.
Cố Sùng Nghĩa đột nhiên ngửi được mùi cháy khét. Ông quay đầu nhìn Ngụy nhị lão gia.
Mùi gì vậy?
Cố Sùng Nghĩa hỏi.
Ngụy nhị lão gia đắc ý vuốt mặt.
Người này bởi không tệ. Nếu đã vậy, Cố Sùng Nghĩa dặn dò người bên cạnh:
Điều một con thuyền nhỏ, trời tối thì theo Ngụy nhị lão gia áp sát thuyền của phản quan để thăm dò, tốt nhất là thăm dò thêm cả Vệ sở vùng duyên hải nữa.
Gây ra động tĩnh lớn thế này, rất nhiều Vệ sở không gửi quân chi viện đến, ông nghi ngờ trong Vệ sở vẫn còn tướng lĩnh cấu kết với phán quân. Chúng chỉ đợi triều đình và phản quân khai chiến thì sẽ âm thầm tập kích chiến thuyền của triều đình. Nếu tình hình đúng như những gì ông nghĩ, chắc chắn triều đình phải phải thêm một lượng lớn quần chi viện đến.
Cố Sùng Nghĩa mắng một tiếng. Sau khi trời tối, tuy ông chỉ dùng thuyền nhỏ để điều tra tình hình của quân phản loạn, nhưng thuyền dù nhỏ thế nào cũng là thuyền đi biển, nếu bơi không giỏi, ngã thế này xuống thì không ổn đâu.
Cố Sùng Nghĩa lo lắng, vội vàng sai người tìm tung tích của Ngụy nhị lão gia. Qua một hồi lâu mà trên biển vẫn không có động tĩnh, Trăn Cố Sùng Nghĩa dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh. Ngụy nhị lão gia có mệnh hệ gì, ông phải ăn nói với Lý thải phu nhân thế nào đây? Trước đây ông còn nợ nhà họ Ngụy một ân tình, vậy mà còn làm con nhà người ta mất mạng, Lý thái phu nhân sẽ tính sổ với ông mất.
Đang lúc Cố Sùng Nghĩa định cởi áo giáp để lặn xuống cứu người thì đột nhiên nghe thấy trên mặt biển có động tĩnh, ông vội vàng củi đầu xuống nhìn.
Chiến bảo vùng duyên hải vẫn đang trên đường gửi đến, ngự án của Hoàng để lại chất đầy tấu chương liên quan đến Đàm Định Phương Thượng thư Bộ Binh của ông ta trung thành với người khác, trong một
khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra được manh mối về sự vụ có liên quan đến Bộ Binh và Đàm Định Phương suốt sáu năm ròng.
Nghiêm trọng nhất là tướng lĩnh Đàm Định Phương tiến cử đều đã bị bắt giữ để chờ thẩm vấn. Chỗ khuyết thiếu đám người này để lại phải bù lại bao nhiêu? Người mà Hoàng để có thể sử dụng không nhiều nữa, bởi vì trong đám người Đàm Định Phường sử dụng, có rất nhiều người xuất thân nghèo khó vừa hay cũng là người Hoàng để bồi dưỡng cho chính mình trong nhiều năm.
Cố Sùng Nghĩa khen thầm Ngụy Nguyên Kham một câu, đột nhiên một trận gió thổi qua khiến ông hắt hơi một cái. Cố Sùng Nghĩa chớp mắt, thấy hơi chột dạ, mong rằng ông không nhìn lầm người.
Hải chiến hết sức căng thẳng, công văn về quân sự không ngừng được gửi vào kinh thành.
Giống như những gì Cố Sùng Nghĩa nghĩ, trong Vệ sở còn không ít phản quân, hơn nữa còn rất khó để phân biệt ra phản quân và tướng sĩ trung thành với triều đình. Tướng sĩ của Vệ sở nghi ngờ, đề phòng lẫn nhau dẫn đến mất đoàn kết, muốn tập trung mọi người để cùng chống quân địch là một chuyện không hề dễ.
Ngụy nhị lão gia vô cùng thản nhiên:
Hỏa chiết tử.
õ.
Cố Sùng Nghĩa đập một tiếng, lại phóng tầm mắt về phía biển. Có điều ông lập tức nhíu mày lại, tại sao hỏa chiết tử lại có mùi?
Sao vậy?
Cố Sùng Nghĩa quay đầu nhìn thấy bên hông Ngụy nhị lão gia bốc khói.
Ngươi bảo trẫm nghỉ ngơi, trẫm có thể bỏ mặc triều chính, nhưng đến khi bệnh của trẫm khỏi, e rằng giang sơn Đại Chu cũng rơi vào tay quân phản loạn rồi.
Viện sử nghe đến đây thì run rẩy nói:
Long thể của Hoàng thượng cũng là gốc rễ của Đại Chu.
Gốc rễ của Đại Chu? Hoàng đế cười lạnh. Chỉ e đám người kia kẻ nào kẻ nấy đều mong ông ta chết. Nhưng giờ ông ta lại không thể giết sạch những kẻ ngấp nghé muốn cướp ngôi vị Hoàng để được. Ví dụ như Ngụy thị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.